Cô ta bị đẩy ngã đau nhưng không quên lườm An Nhiên.
" Cô đẩy tôi "
" Suỵt " Dạ Liên đưa ngón tay lên miệng
" Là tôi cầm tay cô ấy đẩy cô, có gan thì đứng lên đẩy lại tôi "
Cô ta đứng dậy phủi bụi dính ở đằng sau rồi quay qua nói với An Nhiên.
" Không có ngài Dạ Liền để coi ai chống lưng cho cô "
Đột nhiên từ đằng sau lại có tiếng nói vang lên:
" Còn tôi thì sao? "
Tất cả đều quay sang nhìn vì giọng nói này không lẫn vào đâu được không ai khác chính là Nhậm Minh Uy.
" Bạch Tiêu Tiêu cô hay lắm " anh dùng ánh mắt viên đạn nhìn ả khiến ả run sợ. Tuy anh ghét An Nhiên nhưng người của anh chỉ anh được phép bắt nạt còn người khác thì không.
Anh tiến tới kéo cô ra khỏi người Dạ Liên, anh ghé tai cô thì thầm:
" Cô câu dẫn đàn ông hay đó "
Anh phóng mắt qua nhìn Bạch Tiêu Tiêu giọng đầy uy hiếp:
" Cô dám đẩy Mạc An Nhiên " anh nhấn mạnh câu nói
" Tôi tôi… tại cô ta đụng tôi "
" Hình như tôi nghe là cô ấy xin lỗi cô rồi "
" Đúng cô ta xin lỗi rồi "
" Xin lỗi rồi tại sao cô đẩy An Nhiên, tiền lương tháng này của cô sẽ không có cô xuống làm nhân viên vệ sinh đi để cô ấy thế chỗ cô "
" Sao ạ… không được công việc tôi đã nổ lực lâu nay sao lại để cô ta thế "
" Tôi là chủ tịch hay cô là chủ tịch " anh nhướn mày.
Cô ta không dám nói thêm một lời nào mà rời khỏi công ty đó. Trong sâu trong trí ả đã nhen nhóm một ý nghĩ tàn độc.
" An Nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu "
Ở công ty, Minh Uy kéo cô vào phòng bỏ Dạ Liên ở ngoài một mình. Dạ Liên thấy quan hệ giữa hai người đó không đúng.
Nhậm Minh Uy nhớ lại cảnh An Nhiên dựa vào lòng Dạ Liên, anh ta cảm thấy khó chịu trong người. Tay anh siết chặt tay An Nhiên tới nổi hằn lên những vệt đỏ.
" Anh buông ra… anh làm tôi đau "
" Đau sao… có chồng mà còn dây dưa với tên khác… Đàn bà lăng loàn "
" Anh đủ rồi đó "
Cô dùng sức đẩy hắn ra rồi chạy khỏi công ty. Giờ cô không biết mình nên đi đâu, cô nhớ đến Bắc Dạ Liên cô liền cầm máy lên điện cho anh.
[ Alo]
" Là tôi An Nhiên đây, anh có thể cho tôi ở nhờ một đêm không "
[ Sao thế sao cô không về nhà]
" Tôi có việc gấp nên về không được "
[ Được cô ở đâu tôi đến đón]
" Tôi ở công ty "
[ Được]
Khoảng mười lăm phút sau Dạ Liên đã đến công ty để đón cô. An Nhiên thấy bóng dáng quen thuộc nên đi đến chỗ anh và bước lên xe.
Trên đường đi, An Nhiên lộ rõ khuôn mặt buồn bã ánh mắt nhìn khung cảnh bên ngoài, Dạ Liên là người bắt chuyện trước:
" Cô có vẻ không vui "
Nghe anh hỏi cô mới hoàn hồn trở về:
" À không có "
" Trên trán cô lộ rõ hai chữ không vui kìa "
Cô cười gượng gạo cho qua, đến nhà của Dạ Liên, cô choáng ngộp với căn nhà này, nó quá sức tưởng tượng của cô.
Nó được trang trí hiện đại trông rất đẹp và sang trọng. Cô bước vào nhà thì những người làm ở đó đồng thanh cất tiếng.
" Cậu chủ đã về "
Quá phô trương.
Nghe tiếng người làm nói anh đã trở về thì từ trên lầu có một cô gái bước xuống, nhìn có vẻ nhỏ hơn cô vài tuổi.
" Anh hai đã về "
Anh nắm tay cô rồi giới thiệu:
" Đây là em gái anh Bắc Manh Manh "
" Đây là Mạc An Nhiên bạn của anh " anh nhìn về phía Manh Manh giới thiệu.
Manh Manh vội đi về phía kéo tay An Nhiên về phía mình:
" Chào chị An Nhiên "
" Chào em "
Cô em gái này có vẻ rất thân thiện, khác với vẻ bề ngoài lạnh lùng kia.
Dạ Liên bị em gái cho ra rìa liền nói:
" Em không quan tâm người anh này hay sao "
" Ngày nào cũng gặp anh hoài chán lắm, cũng may hôm nay anh dẫn chị An Nhiên về đây " Manh Manh cười tủm tỉm
" Cô ấy ở nhờ nhà chúng ta một đêm thôi "
" Sao cơ, buồn thế "
Manh Manh bĩu môi khuôn mặt có vẻ thất vọng, vì từ bé cô đã có rất ít bạn. Người ta nghĩ cô là con gái của một gia tộc giàu có trông cô có vẻ kiêu ngạo nên không ai muốn chơi cùng cô. Manh Manh chỉ lủi thủi trong nhà một mình nay lại có An Nhiên tới chơi nên con bé vui lắm.
" Một đêm thì một đêm, chị lên phòng chơi với em đi "
" Được "
Cô đi theo sau em gái Dạ Liền về phòng, phòng con bé được trang trí rất dễ thương, căn phòng có màu hồng, còn có những búp bê trông rất đắt tiền.