Sang hôm sau, Mạc An Nhiên thức sớm để bắt gà làm món gà hầm thuốc bắc, cô muốn nấu đồ ăn có chất dinh dưỡng cho ba và Minh Uy bồi bổ, trông ba cô gầy thế kia, nghe tiếng gà ót ót Minh Uy cũng thức dậy ra ngoài xem xong,cảnh tượng trước mặt khiến anh há hốc mồm, cô vợ dịu dàng của mình kia sao, gì mà dữ tợn ôi cái tướng rượt gà kìa, thật bá đạo, chắc anh phải ra tay thôi, anh xuất chiêu bắt gà cho An Nhiên xem.
Ót ót ót
Tiếng gà kêu lảnh lót, An Nhiên tay chống đầu gối thở hồng hộc, nhìn Minh Uy, có phải chồng mình không, người cao cao tại thượng uy nghiêm trước nhân viên đây sao, một tay cũng bắt được con gà, lợi hại, tại hạ xin bái phục.
- Anh giỏi thật đó
Anh quẹt mũi tự cao, chồng cô tất nhiên phải giỏi rồi, không giỏi sao kiếm ra tiền nuôi vợ mình được haha, cả hai không ai biết mần gà, cô và anh đều liếc mắt qua nhìn ba triều mến, ba cô lắc đầu ngao ngán, lúc nhỏ nhà ba cô khó khăn cỡ nào nhưng ba cô cũng dạy cô cách mần gà mần vịt cả.
- Mấy đứa đưa ba, dị mà sáng sớm ai mạnh miệng tuyên bố sẽ tự tay bắt gà mần gà nấu cho ba ăn.
Mạc An Nhiên cười hì hì gãi đầu xấu hổ sau đó lè lưỡi, Minh Uy ngây ngốc đứng nhìn biểu cảm vợ mình, đáng yêu quá đi mất, vậy mà anh không biết sớm, lúc trước đem lòng thương Mộc Tuyết mà ghét bỏ cô nên anh không hề biết con người cô ra sao, cũng may anh đã thức tỉnh sớm không ngu muội nữa nên đã dần dần hiểu cô nhiều hơn rồi.
Mần gà xong ba cô chặt luôn gà, cô cùng anh đi mua nguyên liệu về làm món gà hầm thuốc bắc, trên đường đi bắt gặp Hân Linh.
- Nhiên, đợi mình với
Thế là thêm một người nữa, Hân Linh cứ nhìn Minh Uy, cô cũng nhìn ra nhưng chưa thấy cô ta làm quá nên cô sẽ coi như không có chuyện gì, nếu muốn ve vãn chồng cô cô đi đường quyền rồi đừng khóc.
Hân Linh đến nhà cô chơi luôn, cả hai cùng vô bếp người làm việc này người làm việc kia, Hân Linh thở dài nói:
- Tớ cũng muốn có người chồng đẹp trai như cậu, cậu có chồng mà tớ chưa có mảnh tình vắt vai.
Mạc An Nhiên hầm gà xoay qua nói với Hân Linh:
- Cậu xin ba mẹ lên thành phố với tớ đi, ở trên đó nhiều trai đẹp lắm.
Hân Linh lắc đầu, vì nhà cô nghèo nên cô không dám mơ tưởng bước chân lên nơi náo nhiệt, xa hoa đó, ba mẹ luôn nói thành phố rất phức tạp rất khó sống, nếu gặp khó khăn cũng không ai giúp đỡ, Hân Linh cũng muốn lên thành phố lắm nhưng ngặt nổi nhà không tiền, cô cũng không biết làm việc gì.
- Nhà tớ không có tiền, nếu lên trển tớ không biết làm gì hết.
Hôm qua giờ Mạc An Nhiên thấy cô bạn mình cứ nhìn chồng hoài, cô phải dẹp ngay cái tơ tưởng này, cô phải làm bà mai mối mới được, đúng rồi, cô sẽ giới thiệu Bắc Dạ Liên cho Hân Linh, anh ta vẫn chưa có bạn gái lại còn giàu tốt tính.
- Cậu cứ xin ba mẹ, tớ có công việc cho cậu còn có cả bạn trai đẹp trai giàu có cho cậu.
Nói rồi cô lấy điện thoại vào trang cá nhân của Dạ Liên cho Hân Linh xem hình, cô xem rồi liền bỏ cái tơ tưởng Minh Uy, nhìn Bắc Dạ Liên, Hân Linh miệng muốn chảy nước dãi, không ngờ ngoài Minh Uy ra còn có người đẹp trai vậy sao, nếu so sánh thì cũng một chín một mười, dù không bằng Minh Uy nhưng vẫn toát ra khí chất của một quý ông sang trọng.
- Đẹp trai, tớ thích
Đúng như ý định của An Nhiên haha, thức ăn đã chín cô và Hân Linh dọn lên bàn cùng dùng bữa.
Xong bữa ăn Hân Linh vui vẻ đi về nhà xin ba mẹ, dù gì cô cũng đã hai mươi sáu tuổi, việc làm ở đây không đủ nuôi gia đình cô, lên thành phố biết đâu cô tìm được công việc ổn định, còn có cả bạn trai giàu có.
Ngồi trong dang nhà sập xệ, Hân Linh ngồi cạnh mẹ mình, ngỏ ý:
- Mẹ cho con lên thành phố làm việc được không ạ, lương ở đó rất cao như vậy mới đủ nuôi gia đình.
- Không được, một mình con không chống trội được.
Hân Linh lay tay mẹ nũng nịu:
- An Nhiên sẽ dẫn con lên, cô ấy cũng sắp về thành phố rồi mẹ ạ.
- An Nhiên con gái chú Mạc hả.
Hân Linh gật đầu cười cười, cô mong mẹ sẽ đồng ý như thế cô mới kiếm tiền lo cho ba mẹ, mẹ cô tuổi già sức yếu nhưng ngày nào cũng ra đồng gặt lúa cực khổ, ở cái tuổi gần đất xa trời cô chỉ muốn ba mẹ về hưu thưởng thụ cuộc sống an nhàn, không phải cực khổ làm lụng nữa, từ nhỏ ba mẹ cô rất yêu thương cô cố gắng làm lụng kiếm từng đồng từng cắt tích góp cho cô ăn học, cô lấy việc học để cố gắng sau này nên người kiếm được công ăn việc làm ổn định, ngặt nổi lương cô không đáng là bao, việc thì cực mà lương chỉ năm triệu một tháng, nhiêu đó không thể nào lo nổi, nào là tiền điện tiền nước, rồi phải mua đồ ăn ngày ba bữa, tiền thuốc men của ba mẹ. Hân Linh muốn kiếm thật nhiều tiền sau đó xây căn nhà mới cho ba mẹ, rồi có tiền mua thuốc men cho ba mẹ.
- Con gọi An Nhiên lại nhà mình nha.
Cô tức tốc lấy điện thoại gọi cho An Nhiên nhờ cô nói giúp mình, Mạc An Nhiên đồng ý, cô cũng kéo theo Minh Uy như thế mới bàn bạc dễ hơn.
Nhà Hân Linh khá gần chỉ mất mười phút đi bộ thôi, nên cô cùng anh đi bộ ngắm phong cảnh hữu tình ở miền quê, từ xa đã thấy Hân Linh đứng đợi ngoài cổng, Hân Linh đi lại khoác tay cười vui vẻ với cô.