" Vậy anh kéo tôi ra đây làm gì "
Minh Uy im lặng rồi cũng lên tiếng:
" Cuối tuần công ty sẽ mở tiệc, hôm đó cô nhớ ăn mặc sao cho coi được "
" Ờ "
Cô đáp qua loa rồi xoay người đi thẳng về chỗ làm, trong lòng cảm thấy mong chờ bữa tiệc sắp tới.
Buổi tiệc lần này mở sẽ có khu dành cho nhân viên công ty, còn khu sẽ dành cho người có quyền lực và đối tác làm ăn.
Cuối tuần, An Nhiên tự thân một mình đi sắm một chiếc đầm để tham dự, vào khu mua sắm nhân viên ra nhiệt tình chào đón.
" Chào quý khách, quý khách muốn mua gì ạ "
" Tôi muốn mua một chiếc đầm để đi tiệc "
" Mời cô theo tôi "
Nhân viên đưa cô qua nơi trưng bày những chiếc đầm, cô nhìn qua một hồi trong đó có một chiếc cô thấy ưng ý, đầm dạ tiệc màu xanh dương nhạt là là sắc màu nổi bật, tao nhã và thanh lịch rất đẹp để diện khi dự tiệc, phần dây hơi trễ vai, ngực thì được xẻ xuống một đường nhỏ, phần eo sẽ được ôm vào tôn lên vóc dáng của cô, xung quang được đính vài hạt kim cương. Phần váy thì hơi xoè ra rất xinh đẹp.
Cô vào phòng thử đồ và mặc lên người chiếc đầm khi bước ra tất cả nhân viên đều khen ngợi cô vì quá hợp với chiếc đầm này, nó làm tôn lên vẻ gợi cảm và quyến rũ của cô.
Cô đã quyết định chọn bộ này dù giá có hơi chát, cô đi về nhà với tâm trang vui vẻ, liền lên phòng chuẩn bị để đi tham dự buổi tiệc.
Minh Uy đang ngồi dưới nhà đợi cô, khi An Nhiên bước xuống trước mặt anh, anh không thể nào thoát khỏi sự mê người của cô và vẻ đẹp khi cô mặc trên người chiếc đầm này.
" Đi thôi, tôi xong rồi "
Anh thu lại ánh mắt say đắm rồi đứng dậy ra thẳng về phía xe đang đợi trước cửa, An Nhiên có hơi thất vọng vì anh không nắm tay cô theo. Cũng phải người tham dự buổi tiệc cùng anh không phải là người anh yêu mà là người anh căm hận.
Đến nơi dự buổi tiệc, là khách sạn nổi tiếng, có phòng để cho những giới thương lưu tham dự. Bước xuống xe cô có phần hồi hộp, cô chỉ xuất thân trong một gia đình bình thường đây là lần đầu cô tham dự buổi tiệc lớn như thế này nên không khỏi lo lắng.
Thấy cô đứng chôn chân tại chỗ, anh vỗ vai cô tỏ vẻ khó hiểu:
" Cô bị sao vậy "
" Không sao "
" Một lát đừng làm tôi mất mặt "
Anh chống tay lên hông, cô hiểu ý liền khoát tay vào, bước vào trong sảnh mọi ánh mắt đều hướng về hai người, có những người xì xào bàn tán.
" Đó không phải chủ tịch công ty YJ sao, cô gái bên cạnh là ai, tôi chưa thấy anh ấy đưa theo bao giờ "
Có những lời khen có những lời nói không mấy thiện cảm dành cho cô, An Nhiên đều nghe nhưng bỏ ngoài tai vì anh dặn không được làm anh mất mặt. Anh buông tay cô đi về phía đối tác trò chuyện, cô không nghĩ gì liền đi đến khu đồ ăn, nhìn thấy đồ ăn mắt cô sáng hết cả lên không chần chừ mà cầm dĩa lên gắp.
Cô thầm cảm thán bánh ngon thật, đang mải mê ăn, thì phía trước có một cô gái đi đến, ăn mặc rất sang trọng, cô ta nhìn là không có ý tốt gì vì khi nãy thấy cô đi cùng Minh Uy.
Cô ta giả vờ cầm ly rượu đi đến ngay cô rồi giả bộ vấp ngã làm hất ly rượu lên người ả, An Nhiên giật mình xoay qua không hiểu việc gì, thì cô ta lên giọng la lên:
" Sao cô hất rượu lên người tôi "
An Nhiên vẫn đứng im không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi ả ta cất tiếng mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô, khi nhận thức được cô nói:
" Tôi đã làm gì cô "
Ả xoay qua phía mọi người đang nhìn về đây mà khóc lóc:
" Cô ta đột nhiên hất rượu lên người tôi "
Rồi chỉ tay về phía cô, rồi nhìn An Nhiên tỏ vẻ vô tội đáp:
" Tôi với cô chưa gặp nhau, nếu ghét tôi thì cũng đừng giở trò dơ bẩn "
An Nhiên mở to mắt không tin những gì cô ta nói, vừa nãy rõ ràng cô đang gắp bánh ăn mà.
Đám đông phía trước đã thu hút Minh Uy, anh tiến tới rồi chen vào, thấy anh mọi người đều dạt ra, người bên trong là cô, anh cau mày lại nhìn cô:
" Xảy ra chuyện gì "
Thấy anh ả ta nhào lại ra vẻ đáng thương nắm tay anh.
" Cô ta hất rượu lên người em, anh Uy "
Mộc Trà cô ta đã từng quen biết anh khi còn học cấp ba, lần đầu thấy anh là lúc anh đang chơi bóng rổ cùng những người khác, từ đó đem lòng yêu anh, yêu thầm mấy năm trời cũng từng tỏ tình nhưng đều bị anh từ chối vì khi đó anh đã có người yêu.
Quay lại hiện tại, cô ta mè nhèo trước mặt anh làm anh chán ghét với điệu bộ giả tạo của ả.
" Tôi với cô hình như không có thân, đừng có gọi thân mật như vậy, vợ tôi ghen "
Nghe từ " vợ " ai nấy đều ngạc nhiên không biết trong số những người trong đây ai là vợ anh, cũng có một số người đoán ra là ai.
" Anh đùa sao… anh chưa có vợ mà "
Anh lạnh lùng hất tay ả ra rồi đi đến nơi cô đang đứng rồi đưa tay choàng qua eo cô ôm lên.
" Em có sao không "
Biết rằng anh đang diễn, nhưng cô cũng thấy vui vẻ, nên cô cũng thuận theo.
" Không sao, anh tin em không "
" Tin "
Mộc Trà ả ta không tin những gì trước mắt đang diễn ra, cô ta chỉ tưởng đây là tình nhân của anh nhưng nào ngờ lại là vợ anh.
Tất cả mọi người đều hoang mang và ả ta cũng vậy, Minh Uy dùng ánh mắt viên đạn phóng thẳng về phía cô ta, dù anh có hận An Nhiên nhưng chỉ có anh có thể bắt nạt hay sỉ nhục cô còn người khác thì không.