Chuyện Tình Giữa 4 Hotboy Và Cô Nàng Cá Tính

Chương 84




Bing…bong…

- Ra đây.

Cô nàng giúp việc chạy ra cửa, hớt hải vì tiếng chuông gọi cứ reo ỉnh ỏi. Chắc lại là tụi nhỏ bán báo nữa rồi, lần nào cũng bấm như thế thật là bực mình. Lần trước cô đã giáo huấn cho một trận thế mà vẫn không chừa cái tật. Cô bước nhanh, vừa xắn tay áo.

“Được lần này không cho tụi bây biết lợi hại của độc nhị cô long ta thì các người không biết thế nào là lễ độ”

Bing....boong

Chuông cửa đột nhiên kêu vang trời phá tan không gian đang rất vốn yên tĩnh. Cô nữ giúp việc vừa chạy ra vừa lầm bầm. Không biết ai mà trưa nắng như thế này còn tới phá bĩnh,cô đang bận lau bình hoa khiến cô giật mình xém một chút nữa làm rơi cái bình hoa đắt tiền rồi.

"Chắc lại là mấy thằng nhóc trời đánh đó nữa rồi."

Cô thầm mắng, nhớ lại hôm qua có mấy đứa trẻ cũng phá rối như thế. Cô xắn tay áo, dáng đi hùng hổ.

- Hôm qua lời lão bà này nói các ngươi không nghe rõ à?

Cô nữ giúp việc vừa mở cửa ra là nói ngay. Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt thì hối hận, muốn rút lại lời nói đó ngay. Hoàng Quân tựa lưng vào chiếc xe hơi màu đỏ, tay đút vào túi, đôi mắt đen xa xăm, băng giá. Anh mặc một chiếc áo màu trắng, quần đen hơi ôm , trên đó có gắn một vài viên đá vì ánh nắng nên càng lấp lánh rực rỡ. Cứ như một vị thiên thần à không một chàng hoàng tử hào hoa phong nhã, là ước mơ của mọi người con gái. Cô bất chợt thẫn thờ nhìn ngắm người con trai quá siêu việt trước mặt. Liền đó cô vội trấn tĩnh mình, vì người đó đã là bình đã có hoa rồi.

- Cậu...Hoàng...Hoàng Quân.

- Hoàng Quân khẽ liếc người con gái đang run cầm cập, cúi đầu, nắm chặt gấu váy. Miệng lười biếng mở ra:

- Cô...

- Cậu Hoàng Quân...tôi biết là cậu giận...nhưng cậu...cậu hiểu lầm rồi không phải như vậy đâu. Tôi cứ tưởng là bọn trẻ....bọn trẻ quậy phá nên tôi...tôi - Cô nàng giúp việc chả chờ Hoàng Quân nói, liền nhảy ngang ngắt lời anh.

- Gọi cô chủ.

Hoàng Quân nhíu mày, giọng lạnh nhạt ra lệnh. Không hiểu sau, ngoài Bảo Ngọc ra, anh cảm thấy nói chuyện với người con gái nào cũng vô vị, cũng lãng phí thời gian cả. Có lẽ anh yêu quá hóa rồ rồi!!!

Cô nàng giúp việc nghe giọng điệu không hề để bụng việc hồi nãy của Hoàng Quân thì mừng không thôi. Vội vàng chạy một mạch lên phòng gọi Bảo Ngọc, thì đã bắt gặp cô nàng này đang mặc chiếc váy rộng thùng thình màu hông phấn, tay cầm bịch khoai tây chiên, vừa đọc sách. Tướng nằm chả chút nào tao nhã cả, vụn bánh rơi đầy giường, chăn gối lung tung, thú nhồi bông cũng nằm khắp phòng. Thật như một bãi trận đại hồng thủy mới đi qua vậy!!

"Ôi! Đây là người mà chàng hoàng tử dưới kia yêu bán sống bán chết đây sao?"

Cô giúp việc than thầm, nhẹ nhàng bước vào.

- Thưa cô chủ, cậu Hoàng Quân đang gọi cô ở ngoài cổng ạ.

- Sao?

Bảo Ngọc vội ngóc đầu dậy, mắt tròn mắt dẹp nhìn cô giúp việc. Hoàng Quân đến tìm cô giờ này sao? Không lẽ định phản đối cô việc cô tham gia cuộc thi? Nhưng không đúng chả phải sáng nay anh không phản đối sao? Hay là đổi ý chứ?

- Thưa cô chủ...

Cô nữ giúp việc quơ quơ tay trước mặt Bảo Ngọc, lay cô. Bảo Ngọc nãy giờ cứ lo nghĩ ngợi nên khi cô giúp việc lay thì giật mình, ba chân bốn cẳng mang dép phóng xuống lầu.Cô hớt hải chạy xuống cổng vừa lúc bắt gặp một hình ảnh vô cùng đẹp. Hoàng Quân anh đang đứng trong ánh nắng. Dường như mọi thứ ánh sáng kia chỉ là thứ làm nền cho vẻ hào quang tuyệt vời của anh.

- Hoàng Quân anh tìm em...

Lời nói của Bảo Ngọc bỗng nhiên nằm gọn hết trong miệng của Hoàng Quân. Anh vừa thấy Bảo Ngọc thì chả chờ gì đã vội ôm hôn cô, chiếc lưỡi nhẹ nhàng cuống quít, mãi đến một lúc sau mới buông ra.

Bảo Ngọc đương nhiên là vô cùng ngạc nhiên trước hành động mang tính đột ngột như thế này rồi. Khi anh chịu tha cho cô cũng là lúc cô sắp ngạc thở chết. Không còn sức lực để đứng cô tựa hẳn vào người anh.

Nhịp thở đã trở về bình thường, cô mới bắt đầu nổi cơn thịnh nộ.

- Anh làm cái gì vậy hả, con rùa đáng ghét kia? Ngang nhiên cưỡng hôn em? Anh quá đáng quá nha! - Bảo Ngọc trong vòng tay của Hoàng Quân, đấm vào ngực Hoàng Quân thình thịch.

- Đây là quyền lợi của BẠN TRAI - Hoàng Quân nở nụ cười phúc hắc, cô ý nhấn mạnh hai chữ bạn trai.

- Có ai làm bạn trai như anh không.

- Nếu em không đồng ý thì anh bồi thường cho em nha.

- Đồ vô lại - Bảo Ngọc bĩu môi

- Thôi không nói nhiều. Đi với anh

- Hoàng Quân vừa nói vừa kéo tay Bảo Ngọc nhét vào xe.

- Nhưng đi đâu?

- Đi rồi sẽ biết.

- Không được. Em ăn mặc thế này sao mà đi được?

Hoàng Quân nhướn mày nhìn Bảo Ngọc, quả thật nãy giờ anh không để ý đến cô mặc gì, quả thật bộ đồ không phù hợp chút nào. Nó quả thật quá đáng yêu! Chiếc váy hình hello kitty chỉ ngắn tới đùi cô thôi, lộ cả cặp chân trắng ngần. Khuôn mặt hồng hào hôm nay lại có thêm một cặp kính bản to, tóc buột lệch.

Làm sao anh lại cho tên con trai nào khác ngoài anh nhìn thấy hình dáng đáng yêu này của cô chứ? [(-_-) bà đạo chiếm hữu quá].

Bảo Ngọc phóng xuống đất, mỉm cười nói:

- Đợi em một lát!

Nói đoạn cô biến mất tăm…

(T/g: chuyến đi chơi này sẽ kể sau nha)

----------------------------ta là dãy phân cách hai ngày sau -------------------------------------

Thế là hai ngày đã trôi qua kể từ lần đi chơi đó, Bảo Ngọc và Hoàng Quân cũng ít khi gặp nhau bởi cô khá bận tập luyện cho cuộc thi, rồi còn bài tập kiểm tra, đến phụ quán Smile tiếp anh Nhân cho nên thời gian rãnh rỗi của Bảo Ngọc ngày càng rút ngắn lại.

Thỉnh thoảng, Bảo Ngọc cũng liếc qua điện thoại một chút nhưng đáp lại cô vẫn là màn hình đen không có thông báo của một tin nhắn, hay cuộc gọi nào từ anh khiến cô khá thất vọng rồi tự nghĩ ra một lý do nào đó biện hộ cho Hoàng Quân. Cũng có nhiều lúc Bảo Ngọc thật sự cảm thấy khoảng cách giữa cô với anh đang xa dần, có một thế lực nào đó đang ngấm ngầm kéo anh ra khỏi cô và anh đang cố chống lại cũng để bảo vệ hạnh phúc của hai người.

Ý nghĩ đó đương nhiên nhanh chóng gạt ra khỏi đầu Bảo Ngọc bởi những mớ công việc trước mặt mà cô không biết rằng linh cảm thường hay rất đúng đặc biệt là của một cô gái.

Biệt thự nhà Thảo Anh.

- Sai rồi – Thảo Anh nhíu mày, tay cầm thước, lạnh giọng – Tớ chỉ cậu năm lần rồi sao mãi không nhớ thế? Đầu óc của cậu ngoài ăn ra thì không thể nhét cái gì khác à?

- Huhu….Thảo Anh…tay tớ phồng hết rồi. Tách trà này nóng thế sao cầm được….hic…với lại kiểu cọ làm gì cứ cầm lên rồi uống có phải tiện hơn không? – Bảo Ngọc xòe hai bàn tay ra, mắt long lanh.

- Cậu dám nói lại xem? Đúng là con ngốc mà! HỪ!!!

- Em cứ bình tĩnh không gì gấp cả. Từ từ làm rồi sẽ quen thôi – Quốc Phong mỉm cười, dịu dàng đáp.

Bảo Ngọc ngồi phịch xuống thảm cỏ, tay vẽ vòng tròn trên đất ũ rũ “ừm” một cái. Đã qua mấy ngày luyện tập, Bảo Ngọc mới thật sự hiểu cái gì là “địa ngục”. Ban đầu cô cứ tưởng rất dễ học, chỉ cần cố gắng thì sẽ làm được nhưng sự thật không phải như vậy.

Cuộc thi này nếu xét về mọi mặt thì quả thật không phải một cuộc thi dành cho mọi người, nó chỉ dành cho cái đẳng cấp gọi là “thượng lưu”, mà không hẳn người nào cũng tham gia được. Bằng chứng rõ ràng nhất là hôm đăng ký vòng sơ tuyển.

Nói là vòng sơ tuyển vậy thôi chứ đúng hơn là một cuộc bạo loạn. Hàng ngàn người đến tham dự, quần áo xúng xính cứ như trẩy hội à không cứ như một bữa tiệc Hallowen đúng hơn. Người ta cứ ngồi ì ra hội trường, tập đủ thứ tiết mục, chỉ có mình Bảo Ngọc là ngồi bơ vơ không biết phải làm gì. May mắn là có một người tốt bụng chỉ cô đến nơi đăng ký, đến đó cô mới hiểu cái gì là thủ tục “đầu tiên” thực ra là tiết mục “tiền đâu”.

Để có một cái mã số ghi mấy con số dán lên người như mấy tên tội phạm, mỗi người phải đúng lệ phí cuộc thi là 15 triệu. Đó là chưa kể nếu đậu thì không nói gì, không đậu thì chỉ về tay không: “tiền mất ruột đau”. Bảo Ngọc thì hoàn toàn không biết điều đó nên làm gì mang theo nhiều tiền như thế mà đúng hơn là chưa chắc đã có từng ấy tiền.

Đang băn khoăn thì cũng vừa lúc đó, Thảo Anh và Thùy Dương chạy đến kéo cô đi. Sau đó, Bảo Ngọc mới hiểu ra một việc vô cùng đau lòng rằng: tất cả ngàn người “nằm dài” đợi biểu diễn chỉ có duy nhất một người được lọt qua vòng. Và chắc chắn sẽ bị loại ở vòng sau mà thôi, nên nếu thật sự là tham gia thì mỗi người đều phải đóng 100 triệu, những người đó sẽ được đi thẳng vào vòng sơ kết. Đúng là cuộc thi chỉ dành cho người siêu giàu là thế! Khoản lệ phí “khủng” đó, không biết là do may mắn hay xui xẻo của Bảo Ngọc, mà cô đã được “ông xã” yêu quý Hoàng Quân đóng cho mình rồi, chẳng những thế anh còn đóng vượt mức nên cô chỉ việc ở nhà luyện tập chờ đến vòng bán kết thì tham gia một thể với mọi người.

Bảo Ngọc khi biết được sự việc đó thì vô cùng tức giận trước hành động gian lận của Hoàng Quân. Nhưng cô cũng có chút vui mừng vì anh đã quan tâm đến cô, cho hạnh phúc của hai người. Đắn đo một hồi, Bảo Ngọc cuối cùng cũng bị thuyết phục, “đuối lí” trước những lời nói của Thảo Anh và Thùy Dương. Ở nhà luyện tập thêm.

Bây giờ thì tốt rồi!!! Mới có mấy ngày mà thực sự sắp bức Bảo Ngọc điên mất rồi. Hết học lễ nghi, đến học năng khiếu, hết học năng khiếu thì đến khiêu vũ, chẵng những thế mỗi tối cô còn phải tham gia những bữa tiệc do cuộc thi tổ chức nhằm tạo thiện cảm với mọi người. Những cái trước đây Bảo Ngọc ghét nhất bây giờ cô đều phải ngậm đắng nuốt cay mà học tất cả. Đau khổ không gì hơn!

Và buổi tối quan trọng đã đến!

- Đẹp rồi đấy

Thảo Anh xoa xoa cằm, gật đầu ngắm nhìn cô bạn trước mặt. Người đó không ai khác đó chính là Bảo Ngọc. Khác với vẻ mặt hưng phấn của Thảo Anh, Bảo Ngọc mặt chả có chút khí sắc, miễn cưỡng nở một nụ cười giả lả không khác gì khóc.

- Cậu bị thế? Mình đã dạy cậu như thế nào? Cười thì phải….

- Biết rồi, cười phải nhẹ nhàng nếu muốn cười to thì phải che miệng. Nói chung cười duyên nói khẽ, đi nhẹ nhàng, mỗi hành động đều phải sang trọng, quý phải – Bảo Ngọc quay quay cái đầu như các thư sinh trong phim kiếm hiệp, lẩm bẩm lại câu văn mà Thảo Anh suốt buổi đã nhắc đi nhắc lại trăm lần.

- Ừ. Coi như cậu nhớ bài. Xoay lưng lại tớ chỉnh váy cho – Thảo Anh mỉm cười, giúp Bảo Ngọc chỉnh lại váy.

Vừa lúc đó, Thùy Dương bước vào, tay cầm mẩu giấy. Cô nhìn Bảo Ngọc một lượt, gật đầu hài lòng:

- Bảo Ngọc, cậu đừng căng thẳng. Không nên quá kiểu cách, là chính cậu mới là đẹp nhất. Tối nay là đêm dạ tiệc vô cùng quan trọng bởi trong số những vị quan khách sẽ có những thành phần bang giám khảo trà trộn vào khảo sát. Không những thế còn có hội tụ đủ các cô gái mà sắp tới sẽ là đối thủ của cậu. Cậu nhớ phải quan sát họ cho kỹ, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng có biết không?

- Ừm, mình sẽ cố hết mình – Bảo Ngọc giơ nắm tay thể hiện sự kiên quyết, cười tươi đáp.

- Hahaha….Ba em sao buồn cười quá – Trọng Kỳ, Hạo Thiên và Quốc Phong đã đứng ở cửa tự đời nào nói vọng vào

- Nè! Có gì mà buồn cười chứ - Thảo Anh chống hông, bản tính bà chằn hồi cấp 1 nổi lên (Vậy mà hồi nãy lo giáo huấn không xem lại mình).

- Thì đó…haha…các em xem…cứ như mẹ dặn con về nhà chồng không bằng- Trọng Kỳ che miệng cười khúc khích.

Thảo Anh trợn tròn mắt, nhưng thấy sắp tới giờ thì vội nuốt cơn tức giận. Quay sang Bảo Ngọc, cười nhẹ:

- Bảo Ngọc hôm nay bọn tớ sẽ ở phía sau yểm trợ cậu nên cậu cứ yên tâm. Vì hôm nay là dạ tiệc khiêu vũ nên phải đi cùng cặp. Tớ đã mời ba người này đến.

- Thế…Hoàng Quân…cậu ấy….- Bảo Ngọc ánh mắt mong mỏi, hướng ra cửa tìm kiếm nhưng vội cụp mắt xuống thất vọng.

- AA!!! Trễ rồi chúng ta đi thôi

Trọng Kỳ vội la lên, chẳng chờ gì lôi cả ba cô nàng đi.

-------------------------------------Ta là dãy phân cách địa điểm------------------------------

Nhà hàng Cham Charm Cham Charm được xem như một trong những nhà hàng đẹp nhất thuộc chuỗi các nhà hàng triệu đô của Khaisilk, một tập đoàn có các thiết kế nhà hàng đều mang nét cung đình, từ Việt Nam (Nam Kha) đến Trung Hoa (Ming) và Chăm Pa (Cham Charm).

Ấn tượng đầu tiên về nhà hàng là màu trắng tinh khiết của một tòa lâu đài lộng lẫy nổi bật giữa hai hàng cây xanh dẫn lối bậc thang cao 4m uy quyền. Khi cánh cửa khép lại, không gian bên trong nhà hàng như lâu đài của một vị vua Chăm Pa với mảng tường gạch xếp so le phủ lớp ánh sáng đỏ kỳ bí, hàng cột đá ở Mỹ Sơn, tượng thần bằng đất nung, tượng Linga, các di vật cổ, tượng điêu khắc… Ánh sáng nóng ấm của hệ thống đèn càng khiến mỗi góc, mỗi tầng, mỗi khu vực càng kỳ bí, kiêu sa và đài các.

Cham Charm có diện tích 5.000m2, có thể chứa đến 600 khách. Không gian nhà hàng được chia làm 3 khu vực. Tầng trên cùng dành cho thực khách thưởng thức các món nướng trong không gian rộng rãi và thơ mộng. Khu vực tầng trệt có nhiều phòng riêng, dành cho những thực khách đặc biệt cần không gian yên tĩnh.

Nhà hàng còn được biết đến như một gallery ẩm thực đầu tiên của châu Á, nơi có tới hơn 1.300 loại rượu từ khắp thế giới.

Bảo Ngọc ngồi phịch xuống chiếc ghế cuối phòng, xoa xoa bàn chân đã sưng phồng lên. Cô không hiểu rốt cục họ tổ chức bữa tiệc này để làm gì chứ. Toàn là những người ăn mặc kiêu sa, trên người lấp lánh trang sức, dầu thơm đắt tiền, nói những từ ngữ khách sáo. Chả có tý gì thân mật, không giống dưới quê, nơi những con người chân chất thật thà, mỗi khi họ tổ chức tiệc, mặc dù không đắt tiền và đẹp như thế này nhưng thấm đậm tình người. Họ vui vẻ nói cười, vui vẻ khoác tay nhau nói chuyện chứ không như ở đây chỉ toàn là sự giả tạo được bao bọc với vẻ hào nhoáng.

- Em đã đỡ đau chưa?

Quốc Phong ngồi xuống, ân cần hỏi thăm. Qua sự phân công của Thùy Dương, dù có hơi miễn cưỡng nhưng cả sáu người được xếp như sau: Thùy Dương và Trọng Kỳ một cặp, Thảo Anh và Hạo Thiên một cặp, còn lại là Bảo Ngọc và Quốc Phong. Mà tính ra, cô đi chung với Quốc Phong thật sự là một điều may mắn bởi những lần có ai mời rượu hay cô không biết nên trả lời như thế nào thì anh luôn là người giúp đỡ cô, giải cho cô nhiều thế bí.

- Vâng, đỡ nhiều rồi – Bảo Ngọc mỉm cười chợt cô phát hiện đằng xa xa, mọi người tụ tập lại đằng cửa rất đông, do chân đau, đi lại không tiện, nên cô chỉ biết quay sang hỏi người con trai bên cạnh thì mới phát hiện anh ấy đã biến mất tự đời nào rồi. Cô nhích chân định bước lại, thì lỡ sảy chân ngã về phía sau, may mắn là có một cô gái vừa đúng lúc đi ngang, tốt bụng đỡ cô lại. Sau khi cảm ơn rối rít, Bảo Ngọc mới hỏi cô gái tốt bụng – Ái Lâm (tên cô gái) cho mình hỏi, đằng kia mọi người làm gì mà tụ tập đông vậy?

- À. Là do “nữ hoàng” đến đó.

- Sao? Nữ hoàng? Nữ Hoàng nước Anh à? – Bảo Ngọc trợn tròn mắt.

- Không phải, mà là nữ hoàng sắc đẹp Sarah đó. Cô ấy vừa mới đến kìa – Ái Lâm dịu dàng nói

Bảo Ngọc đã nghe nhiều về cô gái này rồi, nhưng chưa lần nào thấy mặt khiến Bảo Ngọc ấm ức lắm. Chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng thấy được người thật thì đâu thể dễ dàng bỏ qua. Người xưa nói “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, mà đây lại là một đối thủ nặng ký như vậy thì cô càng phải tìm hiểu.

- Ái Lâm…cậu có thể…giúp mình ra đó xem được không? Mình cũng muốn biết mặt cô gái này nữa?

- Nhưng chân cậu….- Ái Lâm vẻ ái ngại nhìn xuống đôi chân đang sưng tấy của Bảo Ngọc

- Không sao mình đỡ nhiều rồi. Với lại mình mà không thấy được mặt của cô gái đi vào huyền thoại này chắc tớ đau buồn chết mất.

- Thôi được rồi. Nhưng chỉ một lát là phải ngồi lại không được đi lung tung nữa đâu đó.

- Tuân lệnh.

Nói đoạn, Ái Lâm đỡ Bảo Ngọc ra gần đám đông chen chân vào xem. Sau một hồi vật vã cuối cùng cô cũng thấy được Sarah nhưng….

========================================

Tóm tắt chap sau:

Ai da! Cuối cùng Sarah cũng xuất hiện rồi!! Oa~ Dự báo chap sau mà một chap đầy nước mắt.

- Vì sao? Anh nói đi vì sao? – Bảo Ngọc che đi tai, lắc đầu, giọng lạc đi.

- Bảo Ngọc, không phải như em hiểu đâu.

- Không như em hiểu là sao? Rằng cô ấy chỉ là một cô bạn bình thường của anh? Rằng em mới chính là bạn gái của anh? – Bảo Ngọc ánh mắt đau nhói nhìn Hoàng Quân, không biết tự khi nào đã nhòa đi vì nước mắt

- Anh….

Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi. Anh không phải là gió, em cũng không phải là cát, dù quấn quýt thế nào cũng không thể đến được chân trời

Kể cả khi đang yêu hay đã chia tay, con gái thích nhất là hỏi lý do vì sao, bởi vì con gái nghĩ rằng phàm chuyện gì có nguyên nhân thì mới có kết quả. Nhưng thật ra, khi hỏi tại sao chính là lúc con gái tạo cho con trai thêm một cơ hội để nói dối mà thôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.