Chuyện Tình Dễ Thương Của Tiểu Mã Và Tiểu Trư

Chương 2: Gặp lại cố nhân




Ta ngúi thấp đầu, ngồi bên cạnh cái sạp bán bánh bao đang tỏa mùi thơm phức, trong lòng buồn bực, chỉ mong nhanh chóng hết hai canh giờ. Cái mùi thơm ngọt ngào của bánh bao thật khiến cho người ta phát điên, thật càng nghĩ ta lại càng thấy bản thân vô dụng, những con heo khác chỉ cần tu luyện bảy vạn năm là có thể biến thân, ta đây đã tu luyện mười vạn năm rồi! Là do đạo pháp ta không thông sao? Bây giờ ngay cả một chiếc bánh cũng mua không xong, ta thở dài n lần.

Bỗng nhiên, cơ thể ta được ai đó bồng lên, ta có thể nhìn thấy mấy chiếc bánh bao đang cách ta rất gần.

"Ông chủ, cho ta hai chiếc."

Nghe giọng nói đó, ta không kìm được mà ngước đầu nhìn.

Là một nam nhân! Tướng mạo lại rất dễ nhìn, đẹp hơn tất cả nam nhân trong tộc ta. Hơn nữa lồng ngực của hắn còn rất chắc chắn nha, nam nhân trong tộc ta chắc chắn không ai bằng. Thấy ta ngước đầu nhìn, hắn cũng ngúi đầu nhìn ta rồi mỉm cười.

Ôi, người gì đâu mà đáng yêu quá! Ta chấm ngươi rồi đó!

Cầm được chiếc bánh nóng hổi thơm phức trên tay, ta xúc động không nói nên lời, chỉ có thể thủ thỉ nói tiếng cảm ơn hắn, sau đó thì vui vẻ ăn. Thật ra ta có cảm ơn hay không đối với hắn cũng như nhau, bởi vì hắn nào nghe hiểu ngôn ngữ heo của bọn ta chứ!

Hắn cứ đi dạo như thế một lúc sau ta mới chợt nhận ra. Tại sao hắn cứ ôm ta trong lòng mãi thế này? Tuy rằng ta cũng không cự tuyệt.. nhưng chuyện gì cũng cần phải rõ ràng chứ! Không phải hắn tưởng ta là linh vật hoang không chủ mà rủ lòng thương mang ta về nuôi chứ?

Ta rùng mình, bắt đầu cựa quậy trong lòng hắn.

"Ngươi sao thế?" Hắn dừng bước cúi đầu hỏi ta, ta chỉ biết phát ra những tiếng kêu "ỉn ỉn".

Ta thật muốn hỏi hắn có bị ngốc không? Hỏi ta như vậy hắn nghe cũng chẳng hiểu. Mặc dù vậy, ta vẫn tôn trọng lễ nghĩa thông thường trả lời hắn. Tuy hắn nghe không hiểu nhưng vẫn chăm chú nghe ta nói, hắn chỉ im lặng, lát sau lại mua cho ta một cây kẹo hồ lô,

Ừm.. Coi như hắn cũng thật chu đáo. Đi tiếp một lúc, ta chợt nhìn thấy quán trà gần cây đa già, ta thầm nhẩm tính thời gian, cũng gần hai canh giờ rồi. Hắn ôm ta đến quán trà rồi ngồi đó, uống trà, ta cũng mặc hắn, dù sao ta cũng ở đây đợi ông cố.

Ta âm thầm bỏ chỗ tiền của ta vào trong ngực hắn. Mẹ ta có dạy, không nên nợ ân huệ của người khác, có thể hôm nay ta nhận của ngươi một, về sau ta phải trả cho ngươi mười, đều là luật nhân quả!

Ông cố ta rất đúng giờ, lúc bóng dáng ông cố xuất hiện, ta mừng rỡ chui ra khỏi lòng hắn, ngúi một cái thật sâu tỏ ý tạm biệt hắn rồi nhanh chân chạy ra chỗ ông cố. Nào ngờ, hắn cũng đi theo ta đến trước mặt ông cố, nở nụ cười.

"Ông cố, lâu lắm không gặp."

Ông ta nheo mắt, lát sau mới chợt nhận ra.

"Là tiểu bạch mã đây mà! Ai ui, cháu có khỏe không? Lâu ngày không gặp mà cháu đã cao lớn thế này rồi."

Hắn cùng ông cố cười cười nói nói bằng tiếng quốc ngữ, ta nghe không hiểu gì hết. Lại nói đến tiếng quốc ngữ, ở tộc ta quy định, heo chưa biến thân thì chỉ được biết tiếng bản địa, còn đã biến thân rồi thì mới được học tiếng quốc ngữ, có thể thoải mái giao lưu với tất cả mọi loài khác tộc, là ngôn ngữ chung để giao tiếp đối với linh vật bọn ta.

Nói chuyện sùi bọt mép rồi mới nhớ đến ta, ông cố quay sang nói: "Tiểu Mã, đây là tiểu bạch mã ngày xưa đã cứu con từ miệng hổ đấy. Khi ấy tiểu bạch mã mới biến thân được vài ngày, vì cứu con mà bị đánh về nguyên hình, mất năm trăm năm ở tộc ta mới khôi phục lại hình người đấy. Con phải cảm ơn người ta.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chú! Xin Ký Đơn!

2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ

3. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé

4. Anh Chỉ Thích Em Thôi

=====================================

Ta ngạc nhiên.

Hóa ra hắn chính là ân nhân năm đó ta ngưỡng mộ. Người đã làm ta quyết định lấy cái tên "Tiểu Mã" này làm tục danh. Hồi đó hình tượng của hắn trong lòng ta cao như núi, hàng ngày ta đều đến nhà cụ cố xem hắn tu luyện cả mấy canh giờ. Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là ta sợ trong lúc tu luyện hắn cần cái gì thì ta có thể lấy giúp hắn, vả lại, bản thân ta cũng rất tự nguyện.

"Nhóc con, nhớ ra ta chưa?". Hắn ngồi ngay trước mặt ta, mỉm cười nhẹ nhàng, sao ta lại cảm thấy gió xuân thổi khe khẽ ở đâu nhỉ? Cảm giác thật khiến cho ta thỏa mãn.

"Huynh vẫn còn biết tiếng bản địa heo tộc sao?" Ta có chút ngạc nhiên, nếu như vậy, vì sao ban nãy nghe ta lảm nhảm lại cố tình không lên tiếng.

"Làm sao quên được. Ta phải cố nhớ để còn nói chuyện với Tiểu Mã muội chứ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.