Khi nàng tỉnh lại, Sử Quảng Thụy đang cười hì hì nhìn nàng, nói: “Chúng ta đã là phu thê chân chính, nàng phải gả cho ta rồi!” Dừng một chút, hắn nói, “Cho dù phụ thân ta không phân chia tài sản cho ta, nàng cũng không cần lo lắng, ta vẫn còn cửa hàng quan tài Cát Tường!”
Khanh Đa Bảo ôm vai hắn, thấp giọng nói: “Cho dù chàng có nghèo đi nữa ta cũng nguyện ý chịu đựng với chàng.” Dì đã đồng ý không nói cho người ngoài biết quan hệ của bà và nàng. Nàng có thể toàn tâm toàn ý gả cho hắn, làm Chức Nữ của hắn rồi. Dù hắn có nghèo khổ khó khăn, nàng cũng sẽ không rời xa hắn.
Đương nhiên Sử Quảng Thụy cảm động chưa từng có, sờ sờ lỗ mũi nói: “Đã nghe nói qua, cô nương nhà ai trở thành phu thê chân thật với nam tử nhà nào thì sẽ một lòng một dạ. Quả nhiên là thật.”
Sử Quảng Thụy vì nàng, quỳ gối một ngày một đêm trước chánh phòng của Sử gia. Rốt cuộc Sử lão gia cũng chấp nhận chuyện chung thân của hắn và nàng. Chuyện này là do Sử phu nhân len lén sai người nói cho nàng biết. Chuyện này vốn là chuyện khiến người ta rất cao hứng, nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác bất an. Nàng bắt đầu cảm thấy Sử Quảng Thụy không còn bộ dạng thân thiết với nàng như trước kia, là thích nàng.
Sử Quảng Thụy cảm thấy oan ức cho mình, tự biện bạch, ôm nàng an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ không phụ lòng nàng.” Thậm chí Sử Quảng Thụy còn không để cho nàng may vá thêu thùa, hắn chỉ muốn nàng thanh thản an lòng đợi tới ngày cưới.
Nhưng cho dù như thế, trong lòng nàng vẫn thấp thỏm lo âu, giống như lỗ hỏng trên song cửa giấy, càng ngày càng xé ra to vì gió lớn thổi qua… Cho dù Sử Quảng Thụy trấn an săn sóc nàng cách nào cũng không thể vá lại lỗ hỏng đó. Cho đến khi nàng mặc giá y đỏ thẫm vào, đắp khăn voan lên…
Chung quanh rối loạn, tân khách như nước chảy, bà mai ở bên người nàng nói lời may mắn. Khó khăn lắm nàng mới vượt qua được chậu than…
“Ồ, tại sao chú rễ không mặc hỉ phục?” Bà mai bên cạnh giật mình hỏi. Khanh Đa Bảo lập tức khẩn trương, xiết lấy tay bà mai. Sử Quảng Thụy này nha, không phải thấy hỉ phục quá đỏ, không hợp thẩm mỹ của hắn nên không mặc chứ hả… Dầu gì cũng là ngày đại hỉ của bọn họ mà!
Khanh Đa Bảo giận đến mức muốn vén khăn voan lên mắng hắn. Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, nàng cũng muốn ở đời với hắn, không muốn gây ra rủi ro.
Chung quanh bàn tán ầm ỉ, nàng dần dần nghe được giọng nói của dì, trách cứ Sử Quảng Thụy: “Mau đón tân nương tử vào cửa đi, dừng lại trước cửa như vậy là điềm xấu!”
Chẳng hiểu tại sao, Sử Quảng Thụy rất kiên trì, nói: “Thái thái, như vậy không hợp quy củ!”
Khanh Đa Bảo tức giận muốn ngất đi, Sử Quảng Thụy này thật không hiểu chuyện hay là giả vờ không hiểu…
Sử phu nhân tức giân, nói: “Tại sao không hợp quy củ? Ngươi mau nói cho ta hiểu!”
Chung quanh yên tĩnh trở lại. Khanh Đa Bảo nghe được giọng cười của Sử Quảng Thụy: “Bởi vì hôm nay ta cưới vợ thiếp, không phải chánh thê… Ngươi mời nhiều tân khách như vậy giống như ta cưới chánh thê hình như không hợp lễ nghi. Ngươi còn để cho cháu gái của ngươi mặc cát phục đỏ thẫm… Cái này gọi là cưới hỏi làm chánh thê, trốn đi theo trai làm thiếp, nàng ấy nhất định phải làm thiếp rồi!”
Chung quanh xôn xao hẳn lên! Mắt hạnh của Khanh Đa Bảo dưới khăn voan trừng lớn… Bất an và lo lắng mấy ngày qua giống như một ngọn sóng lớn, đập chết nàng trên bờ cát. Hắn đã biết thân phận của nàng từ lúc nào? Hắn thật lòng thích mình hay là…
“Thái thái, ngươi làm sao vậy? Đừng quá tức giận, hôm nay là ngày đại hỉ của cháu gái và con gẻ của ngươi.” Giọng nói của Sử Quảng Thụy như tắm gió xuân, “Hôm nay chỉ cần cháu gái của người cởi bỏ giá y đỏ xuống trước cửa, ta nhất định sẽ cho nàng nhập môn, vẫn nhận nàng làm thiếp như trước.”
Chung quanh im lặng như tờ, nàng nghe được tiếng bước chân càng lúc càng xa. Nàng biết rõ tiếng bước chân này. Rất nhiều đêm đã qua, nàng dựa lưng trên cửa viện, nghe tiếng bước chân của hắn xa dần… Hắn luôn mang lại nụ cười cho nàng, cho nàng hi vọng tương lai vô tận, cao hứng nói, “Nàng phải gả cho ta”, trịnh trọng nói, “Ta sẽ không phụ nàng”… Mà bây giờ, thoáng cái hắn đã đánh tan tất cả ý tưởng nhớ nhung của nàng!
Nàng đã từng tưởng tượng vẻ mặt của hắn sau khi biết rõ chân tướng, tưởng tượng mình phải làm cái gì để hắn có thể tha thứ cho nàng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới hắn đã sớm biết mọi chuyện, đã đào sẳn một cái hố đợi nàng. Đáng lẽ đây là thời khắc đẹp đẽ nhất cả đời của một cô nương, nhưng của nàng lại cởi bỏ giá y trước cửa nhà phu quân trước mặt mọi người.