Hai người đến nha môn, Trì Long cùng Triệu Doãn đều ở đó.
Triệu Doãn nói:
"Nghê đại nhân, chúng ta đang muốn đi hỏi Tôn thư sinh."
"Thư sinh kia tới rồi?"
Triệu Doãn gật gật đầu.
"Phải."
Tôn thư sinh chính là người tố cáo nha hoàn giết quả phụ Chu thị.
Bọn họ vào phòng, Nghê Diệp Tâm liền nói:
"Tôn thư sinh kia lén lút đi tìm quả phụ Chu thị, tuyệt đối có vấn đề. Không chừng thư của quả phụ Chu thị chính là hắn đốt."
"Là hắn đốt?"
Trì Long kinh ngạc hỏi.
"Khoang đã!"
Nghê Diệp Tâm đột nhiên không đầu không đuôi hô to một tiếng, khiến ba người đều bị dọa, tất cả đều cứng đờ thân thể. Nghê Diệp Tâm kêu xong rồi, liền lập tức đi đến bên cạnh lấy một cái đệm mềm, sau đó đặt ở trên cái ghế Mộ Dung Trường Tình vừa đang muốn ngồi xuống.
"Đại hiệp, lót đệm mềm ngồi, bằng không mông sẽ đau, lót như vậy ngồi tương đối thoải mái."
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt nhìn đệm mềm, ngay sau đó mặt bắt đầu biến sắc. Hắn bỗng nhiên hiểu Nghê Diệp Tâm suy nghĩ lung tung rối loạn cái gì.
Nghê Diệp Tâm chính là có lòng tốt, nghĩ đến đêm qua mình ra sức như vậy, không biết có làm bị thương Mộ Dung đại hiệp hay không. Dù sao cũng là lần đầu tiên của bọn họ, không chảy máu thì cũng có chút sưng đỏ, khi ngồi xuống sẽ khó chịu, lót cái đệm mềm sẽ thoải mái hơn.
Triệu Doãn cùng Trì Long cũng đều ngây ngẩn cả người, giống như bị điểm huyệt, sau đó thực đồng bộ nhìn cái đệm trên ghế. Kỳ thật bọn họ càng muốn nhìn.... mông Mộ Dung Trường Tình. Bất quá họ cũng không dám quá đáng, đành phải nhìn chằm chằm cái đệm mềm kia.
Trì Long cùng Triệu Doãn tựa như...... đã biết cái gì.
Trong phòng nhất thời không có ai nói lời nào, đặc biệt an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở. Trong đó tiếng hít thở của Mộ Dung Trường Tình thô nặng nhất.
Mộ Dung Trường Tình bị chọc giận đến phát huy bạo lực. Hắn giơ tay lên, Nghê Diệp Tâm lập tức kêu "ui da" một tiếng, bị đệm mềm đập trúng mặt.
Nghê Diệp Tâm bị đập vào mặt, nhanh tay chụp lấy đệm mềm, còn thiếu chút nữa ngã trên bàn trà. Bất quá Nghê Diệp Tâm nắm lấy đệm mềm ôm vào trong ngực rồi cười hắc hắc. Cũng không bởi vì bị đánh mà tức giận hoặc là không vui, ngược lại Nghê Diệp Tâm đặc biệt vui vẻ.
“……”
Triệu Doãn yên lặng cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn chân.
Trì Long cười thầm, cũng không nói gì.
Mộ Dung Trường Tình tức giận đến sắc mặt quá đen, tức giận đến muốn bỏ đi. Nhưng lúc này, bộ khoái dẫn Tôn thư sinh vào.
Tôn thư sinh nơm nớp lo sợ, sắc mặt tái mét. Vừa thấy liền biết hắn ngủ không ngon. Đi vào xong, hắn bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Nghê Diệp Tâm, khóc thê thảm, hô to:
“Đại nhân! Vị đại nhân này, ngài phải tin tưởng ta, ta là oan uổng.”
Nghê Diệp Tâm đem đệm mềm đặt ở một bên, sau đó thối lui hai bước, ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trường.
“Ta còn chưa có nói. Ngươi than vãn cái gì?”
Tôn thư sinh nước mũi nước mắt giàn giụa, nói:
“Đại nhân, ta cũng không có chạy trốn nha, ta chỉ là…… Chỉ là đi ra bên ngoài du ngoạn, tuyệt đối không có ý chạy trốn.”
“À, ngươi thật là vui vẻ nha, rất nhàn hạ thoải mái. Ta chưa hỏi ngươi muốn đi du ngoạn ở nơi đâu? Ngươi nói xem ngươi vì cái gì muốn đốt thư của quả phụ Chu thị chứ?”
“Cái... Cái gì? Đại nhân đùa với ta à, thư gì đâu, sao ta không biết?”
“Không biết? Quản gia của quả phụ Chu thị nói, trước khi Chu thị rời khỏi phủ trong phòng cũng không có đống tro tàn, nhưng sau đó đột nhiên lại có. Trong thời gian đó Chu thị cũng không có trở về, mà thực vừa khéo có một người chạy đến tìm Chu thị.”
Mặt thư sinh trắng bệch.
“Đại nhân.... ta thật là oan uổng. Ta không biết thư từ gì. Ta... Ta chỉ đi tìm nàng mà thôi.”
“Ngươi đi đến phủ tìm quả phụ Chu thị làm cái gì?”
“Đại nhân, ngài lại không phải không biết, còn có thể có chuyện gì....”
“Ta đương nhiên biết, quả phụ Chu thị có không ít tình nhân. Là ngươi không biết nữ nhân dạng này tuyệt đối không thích tình nhân đột nhiên tìm tới cửa. Đây chính là điều tối kỵ. Chu thị có nhiều tình nhân như vậy, nếu đang cùng ở bên nhau với người này, đột nhiên có người khác tìm tới cửa, chẳng phải là không xong sao?”
Thư sinh vừa nghe, sắc mặt trắng bệch biến thành xám tro, so với vừa rồi còn muốn khó coi hơn.
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:
“Ngươi thật biết nhiều chuyện.”
Ánh mắt Nghê Diệp Tâm lập tức sáng rực lên, nghiêng đầu nhỏ giọng nói:
“Mộ Dung đại hiệp ghen sao?”
“……”
Triệu Doãn nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Hai người kia đang thẩm án còn muốn thể hiện tình cảm, hắn thấy thực vô lực.
Nghê Diệp Tâm chọc Mộ Dung Trường Tình xong, quay đầu lại tiếp tục nói:
“Ta nói rất đúng phải không. Ngươi đã hỏi thăm, đã biết ngày đó Chu thị tuyệt đối không ở nhà, cho nên mới mạo hiểm chạy tới. Nếu quả phụ Chu thị biết ngươi đột nhiên chạy đến nhà khẳng định sẽ chán ghét ngươi. Nàng chính là người cho ngươi cơm áo, có lẽ tiền tiêu hàng ngày cũng là nàng cho ngươi. Ngươi mạo hiểm đắc tội nàng xem ra là được ích lợi lớn hơn nữa.”
Tôn thư sinh cả người đều run rẩy, quỳ trên mặt đất, quả thực môi run run mà không nói ra lời.
Nghê Diệp Tâm cười một tiếng.
“Vì cái gì muốn thừa dịp quả phụ Chu thị không ở mà chạy đến? Chỉ vì biết quả phụ Chu thị có nhiều vàng bạc châu báu để trong phòng cho nên nổi lòng tham nhất thời? Hay là vì có ai nhờ vả đến nhà quả phụ Chu thị... để đốt thư.”
Thư sinh trầm mặc, hắn mới đầu không muốn nói, nhưng đã bị Nghê Diệp Tâm đoán được toàn bộ, cũng không thể không nói.
Giống như Nghê Diệp Tâm nói, hắn căn bản không dám đi nhà quả phụ Chu thị. Bởi vì Chu thị rất đông tình nhân, Chu thị sẽ không thích có người đến nhà mình, trừ phi là tự mình dẫn về. Cho nên Chu thị thường xuyên ra ngoài, chủ động đi đến nhà tình nhân.
Thư sinh cũng biết đạo lý này. Bởi vì hắn hoàn toàn dựa vào chu cấp của Chu thị, cho nên hắn đương nhiên sẽ không chủ động chọc giận Chu thị.
Bất quá có một ngày, bỗng nhiên có một người tới tìm hắn, cùng hắn làm một giao dịch. Người kia muốn hắn đến nhà quả phụ Chu thị tìm mấy phong thư, sau đó đem thư đốt hết, thành công sẽ cho hắn một chút tiền. Thư sinh mới đầu không dám, nhưng người nọ cho tiền đặt cọc, cũng không phải là bạc, mà là vàng, khiến thư sinh hoa mắt.
Thư sinh nghĩ có vàng này về sau không cần dựa vào Chu thị kia sống qua ngày, chẳng phải là thoải mái hơn sao? Thư sinh nghĩ nghĩ liền đồng đồng ý.
Sau đó hắn hỏi thăm một chút, thừa dịp Chu thị không ở nhà lập tức tìm đến cửa. Ngày đó thật là vừa khéo, trong phủ chỉ còn một nha hoàn, thật sự là thời cơ tốt.
Hắn đã tìm được thư, cũng nhanh chóng thừa dịp nha hoàn không để ý đem thư đốt đi. Nhưng hắn không nghĩ tới, kỳ thật thư hắn tìm được cũng không phải toàn bộ, còn một ít phong thư được giấu trong ngăn tủ ngầm.
Thư sinh đốt thư xong cũng thấy yên lòng. Hắn vốn dĩ tính rời đi ngay, nhưng hắn phát hiện quả phụ Chu thị có rất nhiều trang sức, đều là đồ có giá trị. Thư sinh cảm thấy không phục, sao Chu thị là một quả phụ lại có thể có nhiều tiền như vậy. Hắn tức khắc liền nổi lên lòng tham, muốn thuận tay lấy đi một ít trang sức. Lấy đi ra ngoài bán chẳng phải là có thể đổi rất nhiều tiền sao?
Hắn không sợ nha hoàn kia, cảm thấy mình lấy đồ xong, chờ Chu thị trở về ở trên giường hầu hạ vài lần, xin nàng mấy thứ không phải xong rồi sao? Mình có thể thì thầm bên gối so với lời một nha hoàn sẽ có sức mạnh hơn nhiều.
Nhưng không ngờ xảy ra biến cố, thư sinh bị dọa chạy.
“Ta nói là sự thật. Ta không có giết người, chính nha hoàn giết Chu thị, tiện tỳ kia thật ác độc!”
“Ta hỏi ngươi, ngươi biết người tìm mình là ai không?”
“À……”
Thư sinh có chút do dự, ấp úng nói không nên lời. Nhìn dáng vẻ cũng không phải không biết, mà là không nói.
Nghê Diệp Tâm lộ ra vẻ không kiên nhẫn nói:
“Ngươi không muốn nói, vậy vào đại lao ngồi đợi đi.”
“Đừng... đừng! Ta không quen biết hắn, nhưng…… ta đã thấy hắn, gặp qua hắn một lần.”
“Hả? Là ai?”
“Chính là một gia đinh ở Hứa phủ.”
“Gia đinh Hứa phủ?”
Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày. Triệu Doãn cùng Trì Long đều có chút kinh ngạc. Việc này quả nhiên có liên hệ Hứa gia.
“Gia đinh mang theo vàng tới tìm ta. Hắn phỏng chừng rất ít ra khỏi phủ, hắn cảm thấy ta không có khả năng nhận ra hắn. Nhưng quả thật ta đã gặp qua hắn một lần.”
Thư sinh nói trước kia có một lần cùng mấy bằng hữu đến thanh lâu chơi, liền nghe nói toàn bộ thanh lâu đều bị Hứa nhị thiếu gia bao trọn. Thư sinh vừa nghe liền có chút tức giận, nhưng Hứa nhị thiếu gia là một kẻ có tiền, cũng không có biện pháp đấu lại. Bọn họ cảm thấy mất hứng, đang chuẩn bị đến chỗ khác mua vui. Khi bọn họ đi tới cửa liền đụng vào một gia đinh.
Gia đinh đến tìm Hứa nhị thiếu gia. Tú bà mang hắn đi lên, bọn họ mơ hồ nghe được họ nói mấy câu.
“Gia đinh kia là người hầu bên cạnh Hứa nhị thiếu gia. Là Hứa nhị lão gia phái hắn tới tìm Hứa nhị thiếu gia.”
Nghê Diệp Tâm giật mình. Người mua chuộc thư sinh là người hầu của Hứa nhị thiếu gia?
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng. Nói đến Hứa nhị thiếu gia, hắn lập tức liền nghĩ tới sách xuân cung đồ, cái ngọc thế, hộp phấn thúc tình, mà không có một chút ấn tượng tốt.<HunhHn786>
Nghê Diệp Tâm nói:
“Sao lại là hắn?”
Mộ Dung Trường Tình khinh thường nói:
“Một tên ăn chơi trác táng, chuyện gì làm không được?”
Thư sinh thấy Nghê Diệp Tâm không tin, nhanh chóng nói:
“Rất chính xác, không có sai, ta không có nói dối, là thật sự!”
“Chúng ta nên đi một chuyến tới Hứa phủ.”
Vụ án mạng của quả phụ Chu thị có không ít manh mối chỉ về phía Hứa nhị thiếu gia. Nghê Diệp Tâm cảm thấy Hứa nhị thiếu gia không giống người có khả năng giết người.
Hắn là người còn trẻ thích nghịch ngợm mà thôi. Bởi vì mẫu thân chết sớm, phụ thân mặc kệ hắn, cho nên thích nghịch phá, nhưng tính cách đơn thuần, chuyện phóng hỏa giết người như vậy sao có thể làm được?
Trừ phi……
Trừ phi hắn che giấu quá giỏi.
Mối liên hệ cuả Chu thị cùng Hứa nhị thiếu gia càng ngày càng nhiều.
Mới đầu là có người nói đã từng thấy Hứa nhị thiếu gia qua đêm ở trong phủ Chu thị, hừng đông mới đi. Nhưng hắn nói vì quả phụ Chu thị đắc tội tam thúc hắn nên muốn lấy lòng hắn, mời hắn đi uống rượu. Mà uống say ngủ lại, sáng hôm sau về là bình thường.
Tiếp theo hạ nhân Hứa gia nói trên đường mang quan tài từ cổng vào linh đường đột nhiên phát hiện đám cháy. Quan tài để trước sân Hứa nhị thiếu gia một khoảng thời gian không ai trông coi. Thi thể Chu thị rất có khả năng được bỏ vào quan tài thời điểm này. Mà thực trùng hợp, lúc ấy Hứa nhị thiếu gia cũng có ở đó.
Hiện tại Tôn thư sinh lại chỉ chứng là người hầu của Hứa nhị thiếu gia tới mua chuộc mình, đến nhà quả phụ Chu thị đốt thư.
Mỗi một cái manh mối tuyệt đối cũng không phải ngẫu nhiên. Hứa nhị thiếu gia cùng cái chết cuả Chu thị tuyệt đối là có quan hệ.
Nghê Diệp Tâm không dám chậm trễ thời gian, cùng Mộ Dung Trường Tình lập tức liền đi Hứa phủ. Trì Long cùng Triệu Doãn lại chạy đến thanh lâu, bọn họ đi hỏi xem điều Tôn thư sinh nói có phải thật sự hay không.
Trì Long cùng Triệu Doãn lập tức chạy tới thanh lâu thành Bắc. Nhưng lúc này còn là buổi sáng, thanh lâu cũng chưa mở cửa. Bọn họ đứng ở cửa, Trì Long nhịn không được cười một tiếng. Triệu Doãn vừa muốn tiến lên, nghe được hắn cười liền nhíu mi, nói:
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Từ khi Trì Long cùng Triệu Doãn ngả bài, lúc chỉ có hai người, hắn cũng không ngụy trang thành đại ngốc. Triệu Doãn cảm thấy rõ ràng là một khuôn mặt sao có thể biến hóa trái ngược hoàn toàn chỉ trong nháy mắt.
Triệu Doãn nhịn không được tự giễu cười cười. Trì Long chính là thân tín của Hoàng đế, ở phủ Khai Phong, chỉ sợ trừ Bao đại nhân không có người nào có phẩm cấp cao hơn hắn.
Trì Long thấy Triệu Doãn xuất thần, đi tới nhẹ giọng ở bên tai hắn nói:
“Ta vừa rồi đang cười, vì hình như chúng ta không phải lần đầu tới thanh lâu.”
Triệu Doãn hoàn hồn, không nói gì, bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. Lần trước Triệu Doãn cùng Trì Long tới thanh lâu liền cảm giác toàn thân không được tự nhiên. Nhớ lại lúc ấy hình như Trì Long đã đứng ra giải quyết bộ công tác một cách thành thạo.
Triệu Doãn hiện tại mới phát hiện, kỳ thật Trì Long ngẫu nhiên cũng lộ ra sơ hở, chỉ là mình chưa chú ý mà thôi, có lẽ căn bản không có hoài nghi hắn.
“Triệu Doãn, đi vào thôi, suy nghĩ cái gì?”
“Trì đại nhân mời đi trước, ngài có kinh nghiệm hơn ta.”
Trì Long vừa nghe, tức khắc liền cười, nói:
“Ngươi biết lời này có bao nhiêu chua không?”
Sắc mặt Triệu Doãn không tốt, mím môi không nói lời nào.
Trì Long nói:
“Ta đã đến phủ Khai Phong không ít năm. Chúng ta quả thực như hình với bóng. Ta có kinh nghiệm hay không chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
“Chuyện của Trì đại nhân, ta làm sao dám biết.”
Trì Long thở dài.
“Ngươi quả nhiên còn giận ta, có phải hay không?”
Trì Long nói xong bỗng nhiên cúi đầu, giống như sắp hôn môi. Triệu Doãn hoảng sợ nhanh né tránh. Đây chính là trên đường, tuy rằng không có một bóng người, nhưng lỡ như có người thấy, vậy chẳng phải là……
Trì Long cười một tiếng, nói:
“Ta không thích ngươi suy nghĩ miên man, bộ dáng hiện tại đã sinh động hơn rồi.”
Triệu Doãn chán nản, cảm giác mình lại bị Trì Long tính kế. Lập tức không hề để ý đến hắn, nhanh chân đi gõ cửa thanh lâu.