Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở nóc nhà ngồi trong chốc lát. Nghê Diệp Tâm phát hiện Mộ Dung đại hiệp thực thích lên nóc nhà. Nóc nhà khách điếm, nóc nhà phủ Khai Phong, còn có nóc nhà hoàng cung, chỗ nào Mộ Dung Trường Tình cũng thích đến.
Ngồi trên nóc nhà nhìn cảnh sắc đúng là không tồi. Nhưng ngồi lâu chân mỏi, hơn nữa mông cũng đau. Nóc nhà là nghiêng, ngồi không có thoải mái, mái ngói còn lạnh mông. Loại cảm giác này quả nhiên phù hợp với phong cách của Mộ Dung đại hiệp.
Nghê Diệp Tâm nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên hai người gặp mặt, liền nhịn không được bật cười. Mộ Dung đại hiệp khi đó cũng là ngồi ở nóc nhà đã khiến Nghê Diệp Tâm kinh diễm.
Nghê Diệp Tâm đột nhiên cười, Mộ Dung Trường Tình nhịn không được liền nghiêng đầu nhìn sang.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được duỗi tay để ở cằm Mộ Dung Trường Tình. Động tác này giống như lưu manh chọc ghẹo thiếu nữ đàng hoàng.
“Mỹ nhân, cười một cái cho đại gia xem.”
Mộ Dung Trường Tình đương nhiên không biết vì sao Nghê Diệp Tâm đột nhiên bị động kinh như thế. Bất quá hắn cũng rất nể tình cười một cái.
Nghê Diệp Tâm liền trợn tròn mắt. Một bộ dạng ngốc ngốc vì nhìn nụ cười của Mộ Dung Trường Tình. Nghê Diệp Tâm bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng chẳng phân biệt được đông tây nam bắc là ở đâu.
Kỳ thật Mộ Dung đại hiệp trừ thích lên nóc nhà, còn thực thích hôn môi.
Mộ Dung Trường Tình trước kia chưa từng cùng bất cứ ai hôn môi, thậm chí tiếp xúc thân thể cũng rất ít. Sau khi hắn được khai sáng, một thế giới mới mở ra, Mộ Dung đại hiệp phát hiện hôn môi cũng rất thoải mái.
Môi Nghê Diệp Tâm mềm mại cũng ấm áp làm hắn mê luyến. Hơn nữa việc này tựa như có thể làm tính chiếm hữu dục giảm bớt một chút.
Mộ Dung Trường Tình thực vừa lòng vẻ mặt ngốc của Nghê Diệp Tâm, sau đó kề mặt lại gần hôn lên môi Nghê Diệp Tâm một chút.
Đầu lưỡi Mộ Dung Trường Tình rất đau, không muốn há mồm, bất quá vẻ mặt si mê của Nghê Diệp Tâm thành công dụ dỗ hắn. Hắn nhịn không được liền hé môi, đem đầu lưỡi chen vào khoang miệng Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm run rẩy, hoảng sợ, nhưng theo bản năng không muốn cự tuyệt Mộ Dung Trường Tình, giơ tay nhẹ nhàng nắm tay áo Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình một tay ôm eo, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bên tai Nghê Diệp Tâm. Hắn cảm giác được Nghê Diệp Tâm lập tức mềm nhũn, trở nên đặc biệt thuận theo.
Hai người hôn kịch liệt, đột nhiên nghe được tiếng bước chân. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nhìn xuống thì thấy mấy hộ vệ đi tuần phố đã trở lại. Họ đang nói cười đi vào trong viện.
Sân không lớn, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ngồi ở nóc nhà, những người đó vừa ngẩng đầu, cam đoan có thể nhìn thấy bọn họ đang hôn nhau.
Nghê Diệp Tâm sợ tới mức trừng lớn đôi mắt, muốn đẩy Mộ Dung Trường Tình ra. Bất quá Mộ Dung Trường Tình không buông ra, ngược lại thấp giọng nói.
“Suỵt, đừng lên tiếng.”
Nghê Diệp Tâm không dám lên tiếng, sợ bị phát hiện. Mộ Dung Trường Tình không buông ra, Nghê Diệp Tâm cũng không dám giãy giụa, sợ làm ra tiếng động quá lớn.
May mắn mấy hộ vệ cũng không có ngẩng đầu, cười nói rồi về phòng.
Nghê Diệp Tâm nghe được tiếng đóng cửa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác mình ra mồ hôi ướt tay.
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, sau đó tiếp tục việc bọn họ còn chưa có làm xong.
“Ô”
Nghê Diệp Tâm rên một tiếng. Mộ Dung Trường Tình quả thực làm cho Nghê Diệp Tâm giật mình một cái, như bị điện giật.
Hai người hô hấp đều thô nặng, lưỡi quấn lấy nhau càng lúc càng kịch liệt. Kết quả một lúc không chú ý, lưỡi Nghê Diệp Tâm đụng phải vết thương trên lưỡi Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình lập tức khẽ rên một tiếng.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nhanh chóng rời ra, hỏi.
“Đại hiệp, làm sao vậy? Trong miệng có mùi vị như máu.”
Mộ Dung Trường Tình ngậm miệng không nói lời nào. Hiện tại lưỡi đau càng thêm đau, một chữ cũng không muốn nói.
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay đại hiệp có rất nhiều hành vi quái dị.
“Đại hiệp, há miệng, ta nhìn xem.”
Mộ Dung Trường Tình mím miệng, bất động.
“Không phải thời điểm ăn cơm cắn trúng lưỡi chứ? Bao nhiêu tuổi rồi.”
Vừa nghe, sắc mặt Mộ Dung Trường Tình biến xanh. Rõ ràng là Nghê Diệp Tâm cắn lưỡi hắn, hiện tại Nghê Diệp Tâm lại cười nhạo hắn là ăn cơm cắn lưỡi.
“Đại hiệp ngoan, để ta nhìn xem có phải rất nghiêm trọng hay không? Hay bôi thuốc.”
Mộ Dung Trường Tình căn bản không muốn Nghê Diệp Tâm nhìn, bởi vì thật sự là quá thật mất mặt. Bất quá Nghê Diệp Tâm kiên trì, cuối cùng vẫn há miệng.
Đầu lưỡi Mộ Dung đại hiệp thảm không nỡ nhìn. Mặt trên có một dấu răng rất lớn. Bởi vì vừa rồi hôn kịch liệt lại chảy máu.
Nghê Diệp Tâm phát ngốc.
“Đại hiệp, không phải là luẩn quẩn trong lòng cắn lưỡi tự sát chứ? Ta nói này, cắn lưỡi tự sát là không có căn cứ khoa học, không chết được đâu.”
“……”
Chờ Nghê Diệp Tâm lải nhải xong, sau đó mới chạy đi tìm thuốc cho Mộ Dung Trường Tình. Tuy rằng vết thương trong miệng tương đối mau lành, nhưng vẫn rất đau, vẫn cần bôi thuốc sẽ tốt hơn.
Nghê Diệp Tâm chạy đi tìm Tôn tiên sinh xin thuốc, nói là mình tự cắn lưỡi.
Tôn tiên sinh hồ nghi nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, sau đó vẫn cho một lọ thuốc, còn dặn dò.
“Bôi ở trên lưỡi, đừng uống nước ngay, bôi hai lần thì sẽ khỏi.”
Nghê Diệp Tâm đa tạ, sau chạy về chỗ Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình tựa như tượng điêu khắc, còn ngồi ở nóc nhà, cũng không ai phát hiện hắn.
Nghê Diệp Tâm muốn bôi thuốc, nhưng Mộ Dung Trường Tình chết sống không chịu. Bởi vì thuốc kia vừa ngửi liền biết rất đắng.
“Đại hiệp không phải trẻ con, mau lè lưỡi ra.”
Hai người giằng co trên nóc nhà, cuối cùng Nghê Diệp Tâm vẫn đem được thuốc bôi cho Mộ Dung Trường Tình.
Hương vị kia thật là khó chịu, vừa hôi vừa đắng, có chút cảm giác tê buốt.
“Ta đi lấy chén nước, đại hiệp chịu đựng một chút, trong chốc lát hãy uống nước. Bôi hai lần thì tốt rồi, nhịn một chút nha.”
Nghê Diệp Tâm chạy về phòng rót nước cho Mộ Dung Trường Tình. Bất quá vừa rót xong, mới xoay người đã bị đè ở trên bàn.
Bị Mộ Dung Trường Tình đè ở trên bàn, chén nước trong tay Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa rơi xuống đất. May mắn có đôi chó rắn cơ trí chạy lại giúp. Bắp Rang dùng đầu đỡ cái chén, Bắp dùng cái đuôi quấn lấy cái chén, nhờ vậy cái chén mới không có vỡ vụn.
Bắp Rang muốn tranh công với chủ nhân, nhưng chủ nhân không có chú ý nó.
Mộ Dung Trường Tình chế trụ Nghê Diệp Tâm, lập tức liền cúi đầu hôn.
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa đã khóc, bởi vì thuốc thật sự là quá đắng mà.
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa lại cắn lưỡi Mộ Dung Trường Tình. Nhanh chóng đẩy Mộ Dung Trường Tình ra, sau đó Nghê Diệp Tâm nôn khan một trận. Cầm ấm trà, không kịp rót ra chén, trực tiếp đổ vào trong miệng, làm cho quần áo đều ướt, Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa cũng bị sặc.
“Sao như vậy, vừa đắng vừa rát!”
Nghê Diệp Tâm rất khó chịu, cố nén mới áp xuống cảm giác muốn phun.
Mộ Dung Trường Tình mím miệng, nếu không phải bởi vì vấn đề phong độ, hắn đã sớm giống Nghê Diệp Tâm đi súc miệng rồi. Mộ Dung Trường Tình mặt mặt không biểu tình.
“Ngươi đưa thuốc đó cho ta.”
“Thuốc đắng dã tật mà đại hiệp.”
Nghê Diệp Tâm cười gượng, sau đó lại lấy nước súc miệng.
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay nhìn Nghê Diệp Tâm súc miệng. Chờ Nghê Diệp Tâm súc miệng xong rồi, hắn liền đem Nghê Diệp Tâm kéo lại gần, muốn giở trò cũ.
Nghê Diệp Tâm vừa rồi là bị đánh lén, lưỡi đến bây giờ còn tê, sao có thể để Mộ Dung Trường Tình lại ám toán. Nghê Diệp Tâm đẩy hắn ra, bảo trì khoảng cách.
“Đại hiệp tha mạng, đại hiệp, lưỡi ta lưỡi lại không có bị thương.”
Nghê Diệp Tâm sao có thể là đối thủ của Mộ Dung Trường Tình Mộ Dung.
“Khụ khụ!”
Khi hai người còn đang giằng co, đột nhiên ngoài cửa có một tiếng ho khan vang lên, dọa Nghê Diệp Tâm lông tơ đều dựng lên. Mộ Dung Trường Tình không quay đầu lại, chỉ nói.
“Không cần quan tâm họ.”
Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn, thì ra là Trì Long và Triệu Doãn. Họ mới vừa đi ăn cơm trưa trở về, vừa vặn đi ngang qua. Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị bọn họ hù chết. Còn tưởng rằng là ai, thấy là bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Trì Long cùng Triệu Doãn vừa trở về. Họ nhìn thấy cửa phòng Nghê Diệp Tâm mở ra phân nửa, Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình đè ở trên bàn.
Bởi vì góc độ nhìn, cho nên rất là... rất là……
Dù sao giống như là đang làm cái gì....
Trì Long nói.
“Có người đi đến bên này, các ngươi……”
Trì Long muốn nhắc nhở Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình nên ý tứ một chút. Ban ngày ban mặt mà hôn kịch liệt, còn không đóng cửa, không khỏi quá phô trương đi.
Bất quá hắn còn chưa dứt lời, Mộ Dung Trường Tình cũng không quay đầu, nói.
“Giúp ta đóng cửa, đa tạ.”
Được Mộ Dung giáo chủ nói đa tạ, thật đúng là vinh dự ghê gớm. Cho nên Trì Long nhướng mày, đi qua giúp bọn họ đóng cửa lại.
“Cót két”
Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, nhìn cửa phòng đóng kín, sau đó nghe Trì Long nói cùng Triệu Doãn.
“Đi đi”
Nghê Diệp Tâm có vẻ mặt không thể tin tưởng.
“Bọn họ chẳng lẽ nhìn không ra ta bị cường à? Sao không tới cứu ta?”
“À, bởi vì bọn họ tới cũng vô dụng.”
“……”
Nghê Diệp Tâm mới vừa súc miệng lại bị Mộ Dung Trường Tình cường hôn. Hôn đến nước mắt sinh lý cũng chảy xuống.
Chờ kết thúc, Nghê Diệp Tâm lập tức rời khỏi bàn ngồi xổm trên mặt đất nôn khan.
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, cảm thấy có chút kỳ quái.
Bắp Rang nghiêng đầu nhìn chủ nhân, Bắp cũng nhìn Nghê Diệp Tâm. Hai đứa thực săn sóc đem cái chén nước đưa tới trước mặt Nghê Diệp Tâm.<HunhHn786>
Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy tính tình Mộ Dung đại hiệp thật là quá trẻ con. Hắn vui sướng khi làm người khác thống khổ, đúng là thói hư.
Chờ hai người náo loạn đủ rồi, Mộ Dung Trường Tình là lưỡi đau muốn chết, Nghê Diệp Tâm là lưỡi đắng muốn chết. Hai người tuy rằng chưa ăn cơm, bất quá không đói bụng, hoàn toàn không muốn ăn cơm.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ra khỏi phủ Khai Phong trở về Bành phủ, đem phát hiện nói cùng Thẩm hộ vệ.
Thẩm hộ vệ nghe xong há hốc mồm.
“Chuyện này…… nghe thật là……”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Dương lão gia đã bị thương, hơn nữa mang theo vết thương đi trở về phòng mình. Dọc đường đi cũng không có phát hiện, không chỉ bản thân ông ta không có phát hiện, người khác cũng không có phát hiện ông ta sắp chết.
Chờ trở về phòng, do mất máu quá nhiều, cuối cùng Dương lão gia mơ màng hồ đồ đến tắt thở. Thế cho nên vẻ mặt không có sợ hãi cùng bất an, chết lặng yên không một tiếng động.
“Thế…… nhưng chúng ta thấy vết máu ở trong sân cũng không nhiều, bên ngoài sân cũng không có vết máu, là có người xử lý sao?”
“Chỗ khác thực sạch sẽ, khẳng định là có người xử lý rồi.”
Thẩm hộ vệ do dự một chút, lại nói.
“Máu bên ngoài sân bị xử lý, nhưng ở trong viện…… có phải quá ít không?”
Bọn họ đều thấy được trong viện có máu, vết máu kéo dài từ cửa viện đến phòng Dương lão gia. Dọc theo đường đi tuy rằng đều có máu nhưng cũng không nhiều.
Nếu thật sự sau lưng có cái lỗ to như vậy thì lượng máu sao có thể ít chừng ấy? Hẳn là trong viện phải có rất nhiều máu mới đúng.
“Chẳng lẽ hung thủ lau tất cả vết máu ban đầu, sau đó bố trí vết máu mới? Vậy dụng ý của hung thủ là gì?”
“Không phải lau.”
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên mở miệng.
Nghê Diệp Tâm lập tức quay đầu nhìn hắn.
“Sao có thể khẳng định như thế?”
“Nếu hung khí còn cắm trên người, như vậy lượng máu sẽ không ra nhiều.”
Đúng là như thế. Nếu nói Dương lão gia đi trở về với hung khí vẫn luôn cắm ở trên người, thì hung khí sẽ ngăn chận miệng vết thương, trong lúc nhất thời lượng máu chảy ra chỉ là nhỏ giọt.
Trong sân máu ít, trong phòng lại rất nhiều máu, có thể hung khí bị nhổ ra ở trong phòng.
Nhưng nếu là như thế, thì nói lên hung thủ đã xuất hiện trong phòng Dương lão gia, còn mang hung khí đi.
Gia đinh tuần tra cùng mấy vị khách phòng bên cạnh đều không có phát hiện ai ra vào phòng Dương lão gia. Buổi tối ngày đó cực kỳ an tĩnh cùng yên lặng.
Tuy rằng phòng Dương lão gia cũng không khóa cửa chính, nhưng bởi vì thời tiết rét lạnh, cho nên cửa sổ đều khóa lại từ bên trong. Nói cách khác, hung thủ không có thể từ cửa sổ rời đi. Nếu hung thủ tiến vào phòng, chỉ có thể từ cửa chính rời đi.
Thẩm hộ vệ lộ vẻ mặt buồn bực.
“Hung thủ trăm phương ngàn kế làm nhiều việc như vậy, mục đích là cái gì đây?”
Nghê Diệp Tâm cũng lộ ra biểu tình kỳ quái.
“Mục đích của hung thủ tuyệt đối là muốn tạo cho mình chứng cứ ngoại phạm. Nhưng nếu hắn thật sự vào phòng Dương lão gia, vậy những thiết kế ban đầu không chỗ dùng. Chẳng lẽ không phải hung thủ vào phòng Dương lão gia, mà là có một người khác? Đồng lõa hay là……?”
Hung thủ không có giết chết Dương lão gia ngay, cố ý bố trí làm Dương lão gia bị trọng thương, rồi tự mình đi trở về phòng. Đây là một kế hoạch giết người được thiết kế tỉ mỉ. Cách này có thể lẫn lộn thời gian tử vong cùng địa điểm bị thương. Hung thủ tạo ra chứng cứ không có khả năng giết người hữu hiệu.
Nhưng điểm này cùng việc hung khí mất tích rất mâu thuẫn.
Nghê Diệp Tâm cũng tạm thời không nghĩ ra, cảm giác thực khó hiểu.
Trong Bành phủ có rất nhiều người, dáng vẻ tâm tư cái dạng gì cũng đều có. Dương lão gia chết cùng hai lần xuất hiện Xà Văn Đồ Đằng đều làm người ta không thể tưởng tượng.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở Bành gia cả buổi trưa. Thấy trời sắp tối Nghê Diệp Tâm rốt cuộc không kiên nhẫn, nói.
“Trách không được ta không nghĩ ra cái gì.”
“Sao thế?”
Nghê Diệp Tâm vỗ bụng nói.
“Không ăn cơm trưa, đại não không được cung cấp đủ máu.”
“……”
Mộ Dung Trường Tình cho rằng Nghê Diệp Tâm nghĩ thông suốt một ẩn tình nào đó. Kết quả kỳ thật là Nghê Diệp Tâm tìm lý do mà thôi, lại còn tìm một lý do thô tục như vậy.
Thẩm hộ vệ còn ở bên cạnh nói.
“Nghê đại nhân không ăn cơm trưa à? Đói bụng không tốt cho sức khỏe, hay chúng ta hiện tại cùng đi ăn cơm.”
Nghê Diệp Tâm vừa muốn gật đầu, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên duỗi tay ôm bả vai Nghê Diệp Tâm, mang người đi ra cổng Bành phủ, sau đó nhàn nhạt nói một câu.
“Đi ăn cơm.”
Thẩm hộ vệ đuổi theo hai bước, còn muốn đi theo bọn họ. Kết quả Mộ Dung Trường Tình quay đầu, bủn xỉn nói.
“Không có phần ngươi.”
“……”
Nghê Diệp Tâm tức khắc xấu hổ muốn quỳ xuống, vì sự ngay thẳng của Mộ Dung đại hiệp. Mộ Dung Trường Tình không để tâm mang người đi, bỏ lại Thẩm hộ vệ đáng thương đứng một mình.
Nghê Diệp Tâm bất đắc dĩ.
“Đại hiệp, khi tổn thương người khác có thể…… ôn nhu một chút không?”
Mộ Dung Trường Tình nhìn một cái, không nói chuyện, hiển nhiên là không đồng ý.
Nghê Diệp Tâm không có biện pháp, đành phải đi theo hắn ra khỏi Bành phủ lên phố.
Cảnh sắc hoàng hôn cũng không tệ lắm. Ánh nắng chiều rất đẹp, chân trời đỏ rực một mảnh, nhìn đặc biệt ấm áp. Nhưng mà thời tiết không phải là như vậy, Nghê Diệp Tâm bị gió lạnh thổi qua liền rụt rụt cổ, lạnh đến run run.
Mộ Dung Trường Tình chỉ chỉ phía trước, ý bảo bọn họ đi đến đó.
Nghê Diệp Tâm cho rằng bọn họ đi về Thụy Phúc Lâu ăn cơm. Nơi đó là một trong những tửu lầu tốt nhất Khai Phong. Nhưng bởi vì thời tiết lạnh cho nên Mộ Dung Trường Tình không có đi xa như vậy, mà ghé vào tửu lầu gần đây.
Tửu lầu có chút nhỏ, không có tầng, người còn rất nhiều, gần như ngồi đầy.
Hai người tìm một bàn trống kêu vài món ăn. Nghê Diệp Tâm phát hiện Mộ Dung Trường Tình càng ngày càng biết săn sóc, kêu toàn món mình thích ăn.
Nghê Diệp Tâm tức khắc xoa tay hầm hè.
“Đại hiệp, nhiều món ngon quá, hôm nay có dịp gì sao?”
Mộ Dung Trường Tình hơi hơi mỉm cười nhìn Nghê Diệp Tâm sắp gậm đùi gà to, nói một câu khiến cho lông tơ dựng ngược.
“Ăn no mới có sức lực.”
Nghê Diệp Tâm hồ nghi nhìn hắn, nói.
“Lao động trí óc đúng là rất phí sức.”
“Ta là nói... là buổi tối.”
“Buổi tối?”
Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, cân nhắc hai chữ này. Đột nhiên liền nhớ tới……
Vào buổi sáng hình như có một đoạn đối thoại kỳ quái. Nghê Diệp Tâm lúc này mới nhớ tới mình đã tìm đường chết, đáp ứng Mộ Dung Trường Tình một chuyện gì đó.
“Lần trước thể lực của ngươi chống đỡ không nổi đã ngất xỉu, lần này ăn no một chút.”