Nghê Diệp Tâm đem hộp đưa cho Mộ Dung Trường Tình, sau đó liền đem lá thư kia mở ra. Người gửi họ Dương, không có tên người nhận.
Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày. Nghê Diệp Tâm lập tức nói:
“Chúng ta đã từng gặp qua người này, đại hiệp đã quên sao? Đây là Dương lão gia cuối cùng tự sát.”
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên hiểu ra. Bọn họ từng tra xét vụ án mạng phu quân Dương đại tiểu thư. Trên tường Dương phủ có hình vẽ Xà Văn Đồ Đằng bằng máu. Cuối cùng Dương lão gia bị đưa tới nha môn, lại tự sát trong khi bị giam lỏng.
Thông tin trên thư rất đơn giản, là Dương lão gia viết cho một người, nói mình muốn từ quan về quê. Bọn họ làm quá nhiều chuyện sai, tất cả đều không thể vãn hồi, thật sự nếu không đi chỉ sợ vạn kiếp không yên.
Dương lão gia lúc ấy vì không nói ra chuyện Xà Văn Đồ Đằng đã tự sát. Mấy người Nghê Diệp Tâm đã chưa biết Dương lão gia cùng Xà Văn Đồ Đằng có quan hệ gì.
Mà nhìn thấy thư này, Nghê Diệp Tâm cũng liền biết Hàn gia tuyệt đối thoát không khỏi quan hệ cùng Xà Văn Đồ Đằng. Có lẽ cũng là bán mạng cho tổ chức Xà Văn Đồ Đằng.
Hàn lão gia và Dương lão gia giống nhau, thời trẻ đều là quan viên triều đình, nhưng sau đó lại từ quan hồi hương, bắt đầu kinh doanh.
Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua giấy viết thư, giấy viết thư thực cũ. Hơn nữa Dương lão gia từ quan hồi hương đã rất nhiều năm trước, phong thư tuy rằng tìm thấy ở phòng Tam công tử, nhưng tuyệt đối không phải của Tam công tử. Không biết lúc lá thư được viết, Tam công tử đã sinh ra chưa hay là còn rất nhỏ?
Thư là cho ai?
Nghê Diệp Tâm tự nhiên nghĩ đến Hàn lão gia.
Trì Long liền ở bên cạnh nhìn lá thư nhíu nhíu mày.
Nghê Diệp Tâm lại lấy ra một phong thơ khác, phong thư này nhìn mới tinh, ở một góc có vẽ một cái Xà Văn Đồ Đằng.
“Xà Văn Đồ Đằng.”
Mộ Dung Trường Tình nói.
Thư này không ghi tên, chỉ có thời gian, nội dung thư cũng rất đơn giản là "Giờ Tý ba ngày sau bên bờ hồ ngoài thành".
Nghê Diệp Tâm lại cả kinh. Dựa theo ngày ghi trên thư mà tính toán, cái gọi là ba ngày sau chính là thời điểm người thứ nhất bị chết đuối đã hỏi thăm tiểu nhị đường đến hồ ngoài thành. Chẳng phải sau đó đến nửa đêm hắn rời đi sao?
Hồ nước đã chết ba người, quả nhiên cũng không phải quỷ quái gì gây ra, càng không phải giết người cướp của, là có dự mưu tính kế hết.
Phong thư đưa đến Hàn gia là có ý gì? Có người muốn người ở Hàn gia vào giờ Tý ba ngày sau cũng đến bên hồ sao? Chẳng lẽ là muốn giết người Hàn gia?
Nghê Diệp Tâm suy nghĩ một lúc nhưng lại cảm thấy không thông. Vậy vì sao giết chết người thứ hai, hơn nữa sau đó Hàn Tam công tử mới đến bên hồ, cũng không phải sau ba ngày như lời trong thư.
Mọi người nhìn lá thư, đều có biểu hiện chấn kinh ngạc nhiên quái lạ.
Triệu Mục đột nhiên nói:
“Nghê đại nhân, có thể đưa cho ta xem kỹ không?”
Nghê Diệp Tâm nhướng mày, bỗng nhiên nghĩ đến lý do Triệu Mục đột nhiên chạy đến nơi này, xem ra tuyệt đối không phải đơn giản là đốc thúc tu sửa từ đường.
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
Thư còn rất nhiều, mọi người đem thư trong hộp lấy ra để trên bàn, họ muốn xem hết.
Vu thị sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, kêu la giống như đến ngày tận thế. Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình đen kịt, dứt khoát đi điểm huyệt nói của Vu thị, cũng kéo ra ngoài cho ở cùng gia đinh kia. Cả hai đứng song song ở trong sân, đều động đậy không được, cũng không thể ngậm miệng.
Lần này trong phòng rốt cuộc an tĩnh lại.
Nghê Diệp Tâm lại mở ra một phong thơ khác. Phong thư này thực sạch sẽ, cũng có ghi thời gian, sau đó là hai chữ “Lữ thị”.
Nghê Diệp Tâm xem không hiểu là có ý gì. Bỗng nhiên Hàn Kỳ đứng ở một bên rung lên, trên mặt lộ ra thần sắc chấn kinh, ánh mắt lập tức liền nhìn thẳng Nghê Diệp Tâm.
“Ngươi quen Lữ thị?”
Hàn Kỳ chấn kinh đến không thể nói chuyện, bước nhanh qua, run run rẩy cầm lá thư lên. Hắn nhìn lướt qua ngày ghi trên thư, còn có hai chữ Lữ thị, thân thể hắn run càng lợi hại hơn, thật lâu không thể nói chuyện.
Nghê Diệp Tâm kêu một tiếng.
“Hàn công tử”
Hàn Kỳ cũng không cầm chắc, lá thư kia liền rơi xuống đất. Cố Cửu lập tức duỗi tay chụp lấy lá thư để lại bàn.
Hàn Kỳ lầm bầm lầu bầu, lẩm bẩm nói:
“Mẫu thân…… mẫu thân ta họ Lữ.”
Nghe như vậy, tất cả mọi người không tự giác đi xem lá thư kia. Trên thư không viết cái gì, chỉ có ghi một ngày, tương tự như là thư “Giờ Tý ba ngày sau bên hồ”.
Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày nhìn Hàn Kỳ, có một loại dự cảm không tốt lắm.
Hàn Kỳ thiếu chút nữa liền ngã ngồi trên mặt đất, duỗi tay đỡ lấy cái bàn mới miễn cưỡng đứng lại. Hắn lại mở miệng, nói:
“Mẫu thân ta…… cái ngày đó.... Cái ngày ghi trên thư là ngày giỗ mẫu thân ta.”
Mọi người giống như trong lòng đều đã sớm đoán được, nhưng nghe Hàn Kỳ nói ra vẫn bị chấn động.
Hai phong thư đều có ghi ngày. Hai ngày này đều có người chết. Thật sự là quá trùng hợp, trùng hợp làm người không thể hiểu được.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến, có lẽ mẫu thân Hàn Kỳ cũng không phải đột nhiên qua đời, mà là bị người mưu sát.
Hàn Kỳ nắm chặt nắm tay, thân thể run lên, không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động, là Hàn lão gia tới. Hàn lão gia mang theo rất nhiều người đi vào trong phòng.
Vốn dĩ tư thế cũng không tệ lắm, nhưng những người kia thấy Mộ Dung Trường Tình tức khắc sợ tới mức như chuột thấy mèo, cũng không dám vào trong.
Hàn lão gia mới đầu cũng có chút sợ hãi, nhưng đột nhiên nhìn trên bàn có một đống thư, đột nhiên liền nổi điên, vọt vào, hô lớn:
“Các ngươi! Ai cho các ngươi xem. Cút cho ta. Đi ra ngoài!”
Hàn lão gia hoàn toàn không còn thiết sống chết, xông tới muốn cướp những thư đó. Nhưng không cần Mộ Dung Trường Tình ra tay, Cố Cửu đã giơ tay lên ngăn cản.<HunhHn786>
Hàn Kỳ bị tiếng la của Hàn lão gia lôi trở lại, bỗng nhiên nhìn về phía Hàn lão gia, nói:
“Phụ thân…… mẫu thân chết như thế nào?”
“Mẫu thân ngươi?”
Hàn lão gia sửng sốt, kinh ngạc trừng mắt. Giống như nghĩ tới cái gì đáng sợ, đột nhiên cả người run run.
“Do số nàng không tốt, ngươi không phải không biết? Sao đột nhiên hỏi ta?”
Hàn Kỳ hô to một tiếng:
“Gạt người!”
Hàn lão gia tựa như bị Hàn Kỳ dọa rồi, sửng sốt, sau đó lộ ra phẫn nộ nói:
“Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao? Ta là phụ thân ngươi! Ngươi hô to gọi nhỏ cái gì?!”
“Nói đi, mẫu thân rốt cuộc là chết như thế nào?!”
Hàn Kỳ vọt qua nắm cổ áo Hàn lão gia.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy sự tình trở nên không ổn liền nói.
“Hàn công tử, rốt cuộc vì lại thế này?”
Hàn Kỳ thở hổn hển nói:
“Khi ta còn nhỏ thân thể không tốt, luôn bệnh tật ốm yếu. Mẫu thân luôn lo lắng. Sau đó có một ngày, tam nương nói cách đây không xa có một tòa miếu, nghe nói rất linh nghiệm, nếu mẫu thân của ta không ngại mang ta thì đi cầu xin thử. Ta nhớ rõ, ngày đó mưa tuyết rất lớn, mẫu thân của ta nói ta ốm yếu chịu không nổi gió lạnh, muốn đi ngày khác, nhưng mà…… tam nương nói ngày đó là ngày lành, ngày khác chỉ sợ không linh nghiệm. Nếu ta không thể đi thì một mình mẫu thân đi cũng tốt rồi……”
Hàn Kỳ nói tới đây cả người đều run run.
Lữ thị mang theo nha hoàn và gia đinh đi, nhưng đi rồi không có trở về. Hàn Kỳ cho rằng mẫu thân đi một ngày là có thể trở về. Nhưng hắn đợi ba ngày lại ba ngày, người Hàn gia cũng đi ra ngoài tìm, mà mẫu thân hắn cũng không trở về.
Có người ở khe núi tìm được thi thể Lữ thị. Họ nói rất có khả năng bởi vì tuyết lớn đường trơn cho nên xe ngựa rớt xuống khe núi. Lữ thị cùng nha hoàn và gia đinh đều chết.
Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền nhíu mi. Vu thị thuyết phục Lữ thị đi đến miếu vào đúng ngày ghi trong thư đúng là có chút quỷ dị.
Hàn lão gia nghe xong đột nhiên kêu to.
“Đó là do mệnh nàng không tốt. Đến lúc này, ngươi chẳng lẽ còn muốn đem cái chết của mẫu thân ngươi đổ lên đầu tam nương? Ta nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi chết đều tại ngươi! Không phải ngươi từ nhỏ yếu ớt, nàng cũng……”
“A..........!”
Hàn lão gia nói những lời này mọi người trong phòng đều nghe không nổi nữa. Nghê Diệp Tâm thật sự muốn đi xé rách miệng ông ta. Bất quá còn chưa có động thủ, có người đã giành trước. Cố Cửu đi đến gần, nhấc chân liền đạp qua. Hàn lão gia hét to một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất.
Mộ Dung Trường Tình nắm chặt tay, vừa rồi nếu không phải Cố Cửu ra tay, phỏng chừng hắn cũng đánh Hàn lão gia.
Hàn Kỳ đột nhiên nở nụ cười, nắm lên một lá thư ném vào mặt Hàn lão gia, nói:
“Cái này giải thích như thế nào?”
Thư rơi xuống đất, trên mặt ghi “Giờ Tý ba ngày sau, bên hồ ngoài thành”.
“Đây là thứ gì?”
Hàn Kỳ nở nụ cười có chút dữ tợn.
“Ta nói cho phụ thân nghe, cái này là do Tam ca tốt đã gởi cho ta, hẹn đến bên hồ ngoài thành, nói là muốn xin lỗi cùng ta.”
Nghê Diệp Tâm nghe xong sửng sốt, quay đầu nhìn Hàn Kỳ. Việc này Hàn Kỳ trước nay chưa từng nói. Bọn họ đều là lần đầu tiên nghe, bất quá đã thực chấn động.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Tam công tử, hắn hẹn ngươi vào ngày này đến bên hồ ngoài thành sao?”
Hàn Kỳ gật gật đầu, nói:
“Gần đây ta tương đối bận. Bởi vì phải thu dọn đống rối rắm do Tam ca tốt gây ra, cho nên buổi tối cũng ở tại cửa hàng chỉnh sửa sổ sách. Ngày đó ta ở cửa hàng, vốn dĩ chuẩn bị ở suốt đêm, nhưng đột nhiên có một người hầu của Tam ca chạy tới. Hắn nói Tam ca ở bên hồ ngoài thành chờ ta. Nói hắn ở nơi đó tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy muốn xin lỗi ta, nói ta đi đến đó để xin lỗi ta. Nếu ta không đến, hắn vẫn đứng ở nơi đó không trở về nhà. Các ngươi nói buồn cười không?”
Nghê Diệp Tâm nghe được nhướng mày, tuy rằng bọn họ không phải thực hiểu biết Hàn tam công tử, bất quá hẹn người khác hơn nửa đêm đến vùng ngoại ô, nghe liền thấy có mưu đồ không tốt.
“Ngươi đi không?”
“Đi.”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nói:
“Đi sao?”
Hàn Kỳ tựa như nhìn ra suy nghĩ của Nghê Diệp Tâm, nói:
“Ta đi. Ta biết hắn không có lòng tốt, nhưng ta bỗng nhiên muốn nhìn xem hắn rốt cuộc chơi trò khỉ gì.”
“Sau đó thế nào?”
Hàn Kỳ lắc lắc đầu, nói:
“Thời điểm ta đến bên hồ, nơi đó một người cũng không có, căn bản không thấy được bóng dáng Tam ca. Ta lúc ấy cho rằng mình bị trêu chọc, đứng một lát liền rời đi.”
“Ngươi không có nhìn thấy người nào sao? Người xứ khác đâu? Cũng không thấy?”
Nghê Diệp Tâm truy hỏi.
Hàn Kỳ lắc lắc đầu, nói:
“Không thấy ai. Có lẽ là ta mạng lớn, cái gì cũng không thấy liền đi rồi.”
Chuyện của Hàn Kỳ và chuyện Lữ thị cực kỳ tương tự. Đều là có một phong thơ gửi đến, có người muốn bọn họ đến một chỗ nào đó. Nhưng kết quả không giống nhau, Lữ thị đã chết, nhưng Hàn Kỳ cái gì cũng không thấy.
Nhưng mà buổi tối ngày đó có một người xứ khác đến bị chết đuối ở trong hồ.
Sau đó đến Hàn tam công tử bị chết đuối.
Mà người xứ khác bị chết đuối trong hồ lại là một sát thủ.
Khi bọn họ nói chuyện, Triệu Mục đã xem xét hết những phong thư từ trong hộp lấy ra, sắc mặt hắn càng lúc càng ngưng trọng, càng lúc càng kém.
Triệu Mục đột nhiên nói:
“Nghê đại nhân đi ra ngoài một nói chuyện, được chứ?”
Nghê Diệp Tâm vừa muốn gật đầu, bất quá nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình. Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình quả nhiên không lương thiện nhìn Triệu Mục.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Là chuyện quan trọng sao?”
“Rất quan trọng.”
Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tiến đến bên Mộ Dung Trường Tình nói:
“Đại hiệp, ta đi nói một câu sẽ trở về liền.”
“Một câu?”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
Nghê Diệp Tâm lại ho khan một tiếng, nói:
“Đương nhiên chỉ là một cách so sánh. Hay là hai mươi câu nhé?”
“Hừ”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng. Nghê Diệp Tâm lấy lòng cười hắc hắc, sau đó liền đi theo Triệu Mục ra bên ngoài nói chuyện.
Triệu Mục cùng Nghê Diệp Tâm tới chỗ vắng vẻ không có ai.
“Nghê đại nhân, việc này cực kỳ quan trọng. Kỳ thật Hoàng Thượng lần này phái ta tới tra chuyện dư nghiệt năm đó tác loạn. Vừa rồi trong mấy phong thư kia, có một phong là do tên phản bội năm đó viết, ta muốn mang về trình Hoàng Thượng. Chuyện này mong Nghê đại nhân đừng lộ ra.”
Nghê Diệp Tâm không biết Triệu Mục nói phong thư nào, bất quá tất cả mọi người đều biết nên làm như thế nào.
“Ta biết, ngươi yên tâm.”
Nghê Diệp Tâm cùng Triệu Mục ở bên ngoài nói chuyện, vẫn có thể nghe được giọng Hàn lão gia kêu la. Ông ta mắng Hàn Kỳ hồ ngôn loạn ngữ.
Hàn Kỳ muốn tìm người hầu kia của Tam công tử đối chất. Hàn lão gia cũng không có phản đối.
Người hầu kia vẫn còn ở Hàn gia. Bất quá bởi vì tam thiếu gia đã chết, cho nên bị phân đến chỗ khác làm việc.
Khi hắn bị Hàn Kỳ hỏi chuyện cũ bộ dáng bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Hàn lão gia nói:
“Ngươi không cần sợ. Hắn nói hươu nói vượn đúng hay không? Ngươi nhanh đem tình huống nói rõ.”
Nghe lão gia nói như vậy, hắn càng sợ hãi, ấp úng không dám nói.
Khi Nghê Diệp Tâm trở về liền nhìn thấy bộ dáng Mộ Dung Trường Tình đã nhẫn nại tới cực điểm. Nghê Diệp Tâm cười cười đi qua, vỗ vỗ mu bàn tay Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Đại hiệp tạm thời đừng nóng nảy.”
Tên hầu run rẩy không dám nói, cuối cùng chịu không được áp lực, mới nói.
“Chính xác…… là có có chuyện như vậy.”
“Ngươi nói cái gì?”
Hàn lão gia không dám tin kêu to.
“Ngày đó tam thiếu gia đột nhiên bảo con đi cửa hàng tìm tứ thiếu gia, nói là hẹn đến bên hồ ngoài thành gặp mặt. Nhưng mà, nhưng mà……”
Hắn ấp úng thật lâu mới nói:
“Nhưng ngày đó tam thiếu gia căn bản không có ra khỏi Hàn phủ.”
Ngày đó buổi tối hắn trực đêm, tam thiếu gia buổi chiều đã trở về phủ, cũng không có đi ra ngoài, cũng không có giống ngày thường đi ăn chơi đàng điếm. Tam thiếu gia vẫn luôn ở trong phòng cả buổi tối. Hắn còn tưởng rằng tam thiếu gia ngủ rồi. Bất quá tam thiếu gia bỗng nhiên từ trong phòng đi ra, kêu hắn đi làm việc.
Tam thiếu gia sai hắn đi tìm Hàn Kỳ. Nói Hàn Kỳ đi đến hồ ngoài thành, còn dặn dò nói chính mình ở nơi chờ Hàn Kỳ, nói Hàn Kỳ nhất định phải đi.
Hắn không dám cãi lời tam thiếu gia liền chạy đi tìm Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ quả nhiên còn ở cửa hàng. Bởi vì thời gian quá muộn, cửa hàng chỉ còn một mình Hàn Kỳ. Hắn chuyển đạt lời tam thiếu gia xong liền rời đi. Trở vền Hàn phủ, hắn tìm tam thiếu gia báo cáo công việc đã hoàn thành.
Hàn lão gia nghe xong lời này, mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng, nói:
“Không có khả năng!”
Tên người hầu đã chứng thực lời Hàn Kỳ nói. Hàn Kỳ cũng không có nói dối.
Bởi vậy, sự tình càng trở nên khó bề phân biệt. Nếu nói tam công tử rắp tâm hại Hàn Kỳ, dụ dỗ Hàn Kỳ đến bên hồ ngoài thành là muốn làm hại hắn, vậy vì cái gì sau đó tam công tử đột nhiên chết? Lại là chết ở trong hồ?