Nghê Diệp Tâm vẻ mặt gặp quỷ, trừng mắt nhìn ra cửa.
Mộ Dung Trường Tình đang đứng ở nơi đó.
Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình không tốt, một chân đá văng cánh cửa đóng kín. Hắn muốn nhìn xem cẩu nam nữ ở trong phòng làm cái gì. Bất quá làm hắn thất vọng vì Nghê Diệp Tâm cùng cô nương kia cũng không có ôm nhau hay nắm tay, mà chỉ đứng bên bàn.
Mộ Dung Trường Tình hơi chút hòa hoãn, nhưng thực mau liền trầm xuống, bước vào trong.
Cô nương bị dọa choáng váng, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến hai chữ "bắt gian". Sau đó nàng cứng đờ nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, tức khắc nhanh chóng nói:
"Ta cái gì cũng chưa làm!"
Nghê Diệp Tâm có tật giật mình, nói chuyện cũng lắp bắp.
"Đại... đại... đại hiệp, sao ở chỗ này?"
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:
"Tất nhiên là đi theo ngươi tới."
"Ta?"
Nghê Diệp Tâm trừng lớn mất, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Mộ Dung đại hiệp nói là đi theo ta tới. Vậy chẳng phải là vừa rồi trên đường đều......
Nghê Diệp Tâm không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ càng cảm thấy mình không sống được bao lâu.
Cô nương kia cảm thấy khắp cả người phát lạnh, không dám nói thêm câu nào nữa. Nàng cơ trí liền chạy ra cửa phòng, nhưng....
"Ầm"
Cửa bị đóng lại?
Cửa đóng?
Đóng làm gì?
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa hô lên.
Đóng cửa làm cái gì? Đóng cửa thì chạy như thế nào?
Mộ Dung Trường Tình nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm, cũng không nói lời nào, chỉ là chậm rãi đi tới.
Lông tơ toàn thân Nghê Diệp Tâm dựng ngược, chạy trốn sau cái bàn.
"Đại hiệp... nghe ta nói. Ta tới thanh lâu không phải tới phiêu!"
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:
"Ta đang nghe. Vậy ngươi nói thật ra đi, ngươi tới làm cái gì?"
"......"
Đột nhiên á khẩu không trả lời được, Nghê Diệp Tâm rất muốn nói cho Mộ Dung Trường Tình biết...
Ta tới là nghĩ cách phiêu ngươi. Nhưng lời như vậy không thể nói. Nói ra phỏng chừng ta sẽ chết thảm hơn!
"Đại đại, đại hiệp, ta là tới tra án!"
Nghê Diệp Tâm mới vừa nói xong, đã bị Mộ Dung Trường Tình dùng một tay bắt được. Một cái bàn căn bản ngăn không được hắn.
Nghê Diệp Tâm bị xách cổ áo kéo qua. Cơ trí lách người, muốn tránh thoát, bất quá trốn không thành. Ngược lại làm cho mấy thứ trong ngực rớt ra, vừa đúng lúc một vật rớt ở bên chân Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày nhìn vật như cái lục lạc, lạnh lùng nhìn Nghê Diệp Tâm, hỏi:
"Là cái gì?"
Nghê Diệp Tâm đánh chết cũng không dám nói, gắt gao bịt miệng, lắc đầu.
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh.
"Chẳng lẽ là tín vật đính ước của ngươi cùng cô nương kia?"
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bật cười.
"Ai lại dùng mấy thứ đồ chơi linh tinh làm tín vật đính ước. Đại hiệp thật khôi hài."
"Đồ chơi linh tinh?"
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, vẫn không biết là cái gì. Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy muốn cắn lưỡi tự sát. Quả nhiên Mộ Dung Trường Tình lại hỏi.
"Đồ chơi này dùng thế nào?"
Nghê Diệp Tâm không dám nói, nhưng đã bị Mộ Dung Trường Tình túm chặt. Đưa đầu cũng một đao, rụt đầu vẫn là một đao. Tức khắc làm Nghê Diệp Tâm có cảm giác sớm chết sớm siêu sinh. Nghê Diệp Tâm cũng không biết là từ đâu có dũng khí, câu chữ rõ ràng hữu lực, nói trắng ra.
"Chính là dùng trên mông đại hiệp."
"......"
Mộ Dung Trường Tình cũng ngốc, nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm không phản ứng.
Nghê Diệp Tâm lập tức xoay mình, thoát khỏi tay Mộ Dung Trường Tình chạy ra ngoài. Nhưng Mộ Dung Trường Tình bất quá sửng sốt một chút, theo bản năng lại giơ tay bắt được Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm hét lớn kêu to giãy giụa, ngay sau đó liền cảm giác trời đất quay cuồng. Thì ra đã bị Mộ Dung Trường Tình ném tới giường, cũng sắp hôn mê.
Bất quá Nghê Diệp Tâm vẫn nhẹ nhàng thở ra. May mắn Mộ Dung đại hiệp ném tới giường, nếu ném xuống đất, phỏng chừng sẽ càng đau......
Nghê Diệp Tâm ngã trên giường, đồ vật giấu trong lòng ngực lại rớt ra một đống. Tức khắc Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình bị một đám đồ vật kỳ quái vây quanh.<HunhHn786>
Mộ Dung Trường Tình tức giận đến mặt cũng xanh. Thì ra Nghê Diệp Tâm không phải tới phiêu, mà đến nơi này tính kế mình. Mộ Dung Trường Tình lạnh căm căm nhìn lướt qua đám đồ vật kỳ quái nói:
"Cho ta dùng?"
"Không không không, là hiểu lầm. Ta vừa rồi nói chơi."
Mộ Dung Trường Tình đi tới, từ trên cao nhìn xuống, nói:
"Nếu ngươi muốn chơi, chơi cùng ngươi cũng không sao."
"......"
Nghê Diệp Tâm thấy một bóng đen ụp xuống. Mộ Dung Trường Tình với vẻ mặt quỷ sứ, sát khí lan tỏa. Hắn tùy tay lấy một cái ngọc thế siêu lớn. Nghê Diệp Tâm sợ muốn chết.
Cái này so với chủy thủ đáng sợ hơn nhiều! Bởi vì quá thô! Thô đến vô nhân đạo!
Rơi vào tình thế cấp bách, tay sờ soạng lung tung, liền túm được một cái hộp nhỏ, bên trong tuyệt đối là xuân dược. Nghê Diệp Tâm cái khó ló cái khôn, khi Mộ Dung Trường Tình tới gần lập tức đem cái hộp nhỏ mở ra, liền hướng Mộ Dung Trường Tình ném.
"Phù...."
"Khụ khụ khụ!"
Bên trong tất cả đều là bột, có điểm giống bột trân châu. Bột thực nhẹ, Nghê Diệp Tâm luống cuống tay chân ném, tựa như lực không đủ lớn. Kết quả hơn phân nửa bột đổ xuống trên người, trên đầu trên mặt đều là bột phấn, còn hít vào không ít. Lập tức Nghê Diệp Tâm ho khan không ngừng.
Mộ Dung Trường Tình che lại miệng mũi thối lui hai bước, nhìn Nghê Diệp Tâm bộ dáng chật vật bất kham.
Nghê Diệp Tâm hô to.
"Chết rồi!"
Sau đó liền nhảy đi lên, nói:
"Đại hiệp, cứu mạng!"
Nghê Diệp Tâm nhảy dựng lên, Mộ Dung Trường Tình lại lui một bước, sợ bột phấn dính vào người mình.
Đồ vật thanh lâu tuyệt đối không phải cái gì tốt!
Nghê Diệp Tâm nhảy xuống giường, dùng lực vỗ vào người mình. Nhưng bột phấn quá nhiều, rơi cả vào cổ, Nghê Diệp Tâm dùng tay lau chùi cảm giác giống như thoa phấn, rất kỳ quái.
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm loạn vẫy vùng, sợ sẽ liên lụy chính mình, liền nói.
"Đừng lắc lư như vậy."
"Không được!"
"Vậy cởi quần áo ra!"
Mộ Dung Trường Tình nói xong lại cảm thấy lời này không quá thích hợp.
Nghê Diệp Tâm cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp. Chỉ cảm thấy mình không cởi quần áo mới là hành động không thích hợp.
Nghê Diệp Tâm lập tức nắm cổ áo, sau đó thành thạo kéo ra. Động tác nhanh nhẹn trước nay chưa từng thấy. Cởi áo ngoài xong, nhanh chóng đến đai lưng cũng bị ném xuống đất.
Mộ Dung Trường Tình nhìn đến ngây ngẩn cả người. Nghê Diệp Tâm quá sốt ruột, cởi áo ngoài xong cả áo trong cũng cởi nốt. Ngực lộ ra một mảng lớn cộng với gương mặt phiếm hồng, thoạt nhìn cũng quá……
Nghê Diệp Tâm vốn dĩ không nghĩ cởi áo trong, nhưng không có biện pháp, bột phấn từ cổ chui vào trong. Cởi áo ngoài lại thấy áo trong cũng dính.
Quả thực là hố cha!
Vì thế Nghê Diệp Tâm cởi cả áo trong, cởi sạch đến trần trụi nửa người trên.
Mộ Dung Trường Tình cổ họng khô khốc, hầu kết nhịn không được chạy lên chạy xuống. Hắn liền đem tầm mắt nhìn sang một bên, nói:
“Ai kêu ngươi cởi sạch đến như vậy.”
Nghê Diệp Tâm không có thời gian trả lời hắn, bởi vì cảm thấy cởi hết áo ra, chỗ bị bột phấn dính vào đều đặc biệt ngứa. Tuy rằng không phải ngứa đến khó nhịn, nhưng lại ngứa muốn mạng người. Nghê Diệp Tâm duỗi tay gãi, lập tức liền cảm giác khi đụng tới làn da thật nóng càng chạm vào lại càng nóng.
Mộ Dung Trường Tình nhìn lại, thấy Nghê Diệp Tâm gãi đến cổ cũng đỏ, theo bản năng duỗi tay chặn lại, nói:
“Đừng gãi nữa, cào sắp chảy máu.”
“Ư……”
Tay Mộ Dung Trường Tình có độ ấm bình thường, nhưng với Nghê Diệp Tâm đang bị lửa đốt thì chính là lạnh như băng. Đột nhiên một bàn tay mát lạnh chạm vào tay Nghê Diệp Tâm, làm Nghê Diệp Tâm nhịn không được phát ra âm thanh kỳ quái.
Nghê Diệp Tâm phát ra một tiếng rên rỉ, tuy không lớn, nhưng kéo dài. Mộ Dung Trường Tình nghe thấy càng nghẹn họng, nhưng Nghê Diệp Tâm lại hoàn toàn không có chú ý tới.
Nghê Diệp Tâm thở ra một tiếng, cảm giác đụng vào tay Mộ Dung Trường Tình thực thoải mái. Thế nên cầm lòng không đậu liền xoay chuyển tay, cọ cọ vào lòng bàn tay Mộ Dung Trường Tình một chút.
Mộ Dung Trường Tình có điểm phản ứng chậm. Nghê Diệp Tâm đột nhiên trở nên rất ngoan, hơn nữa vẻ mặt mê mang, ánh mắt ướt át, nhìn thế nào cũng thấy là liên quan bột phấn kia.
Mộ Dung Trường Tình quả muốn thở dài. Nghê Diệp Tâm muốn tính kế lại tự mắc mưu.
Nghê Diệp Tâm tựa như rất thích nhiệt độ cơ thể Mộ Dung Trường Tình, thế nên thuận thế dựa vào trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình. Sau đó Nghê Diệp Tâm duỗi tay ôm eo Mộ Dung Trường Tình, còn dùng mặt loạn cọ bả vai hắn, trong miệng còn nhắc đi nhắc lại:
“Ô, đại hiệp mát mẻ quá, còn trơn mịn.”
“……”
Mộ Dung Trường Tình một trận vô ngữ. Nhưng cũng thành công bị Nghê Diệp Tâm khiêu khích, hắn cảm giác ngực phập phồng với tốc độ tăng nhanh.
Mộ Dung Trường Tình rõ ràng muốn đè Nghê Diệp Tâm ra đánh một trận, nhưng hiện tại bỗng nhiên có chút luyến tiếc. Ai kêu Nghê Diệp Tâm biến ngoan như vậy làm cho người ta thích.
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay để sau cổ nhẹ nhàng vuốt ve một chút. Cả người Nghê Diệp Tâm run lên, đôi tay ôm Mộ Dung Trường Tình càng thêm dùng lực, tựa như không muốn rời xa Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, duỗi tay đem đầu của Nghê Diệp Tâm nâng lên, nói:
“Nói cho ta nghe, ngươi vừa rồi nghĩ tính kế ai?”
Đầu Nghê Diệp Tâm trống rỗng, lỗ tai ù ù nghe không rõ ràng, chỉ nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình gần trong gang tấc, môi mỏng khép mở. Tuy rằng đôi môi thoạt nhìn hơi mỏng một chút, cũng không nhu mềm, nhưng Nghê Diệp Tâm lập tức nhớ lại cảm giác khi bọn họ hôn môi.
Kỳ thật môi Mộ Dung đại hiệp vẫn thực nhu mềm. Tựa như Mộ Dung đại hiệp thoạt nhìn lạnh nhạt vô tình, kỳ thật là người ngạo kiều lại ngẫu nhiên ôn nhu.
Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm môi Mộ Dung Trường Tình, không có trả lời Mộ Dung Trường Tình, ngược lại ngửa đầu thò lại gần, muốn hôn Mộ Dung Trường Tình.
Động tác của Nghê Diệp Tâm có chút chậm chạp, Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm tới gần, liền nghiêng đầu sang một chút. Nghê Diệp Tâm tức khắc liền hôn khoảng không.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, sau đó liền lộ ra bộ dáng không vui.
Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa bị biểu tình này làm cho tức cười. Lúc này hắn mới duỗi tay đỡ lấy sau gáy Nghê Diệp Tâm, sau đó cúi đầu, hôn một chút.
Nghê Diệp Tâm hít sâu một hơi, giống như cá mắc cạn gặp được nước. Đôi tay nâng lên ôm lấy cổ Mộ Dung Trường Tình như sợ Mộ Dung Trường Tình bỏ chạy.
Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ chỉ nghĩ hôn một chút. Ai ngờ khi môi hai người vừa chạm vào nhau, Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên há miệng, lập tức ngậm cánh môi dưới của Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình cảm giác môi dưới rất nóng, bị bao vây bởi ẩm ướt. Không đợi hắn phản ứng, Nghê Diệp Tâm lại lớn mật trực tiếp đem đầu lưỡi vói vào khoang miệng Mộ Dung Trường Tình.
Hiện tại Nghê Diệp Tâm chỉ hôn theo bản năng, đã sớm quên Mộ Dung đại hiệp có thói ở sạch, còn chưa thể tiếp thu hôn lưỡi.
Đây là cảm giác Mộ Dung Trường Tình chưa thể nghiệm qua, thật sự là không biết hình dung như thế nào mới đúng.
Đầu lưỡi Nghê Diệp Tâm thực linh hoạt, rất nóng, mềm mại còn mang theo chất dịch ái muội. Khi tiến vào khoang miệng Mộ Dung Trường Tình, đầu lưỡi kia liền bắt đầu đấu đá lung tung.
Bản thân Nghê Diệp Tâm cũng không có kinh nghiệm, chỉ biết là muốn đem đầu lưỡi vói vào, sau đó phải thế nào cũng không biết. Vì thế đầu lưỡi càn quét tán loạn, một chút kết cấu cũng không có.
Bất quá nói đi cũng nói lại, đối phó với một kẻ đồng dạng không hề có kinh nghiệm như Mộ Dung Trường Tình, tựa như đã dư dả.
Mộ Dung Trường Tình chỉ ôm Nghê Diệp Tâm, thật lâu sau cũng chưa phản ứng lại. Cái loại cảm giác ướt đẫm trơn trượt này làm hắn có chút không được tự nhiên, hô hấp cũng nhanh hơn rất nhiều. Hắn cảm giác không thích ứng, nhưng cũng không có thấy ghê tởm.
Mộ Dung Trường Tình theo bản năng muốn đẩy đầu lưỡi Nghê Diệp Tâm ra. Nhưng khi lưỡi hai người chạm vào nhau, cái loại cảm giác này quá kỳ diệu.
“Ư......”
Nghê Diệp Tâm thở dốc, cả người đều run rẩy, càng dùng sức ôm lấy Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình cảm giác mình làm sai một động tác, nhưng mà hắn đã không có thời gian hối hận. Người ở trong lòng ngực run lên một chút, quả nhiên nhanh chóng lui lưỡi ra khỏi khoang miệng hắn, bên môi hai người còn kéo ra một sợi chỉ ái muội.
Nghê Diệp Tâm gương mặt đỏ bừng, mồm há to thở phì phò, sau đó ma xui quỷ khiến liền nói.
“Đại hiệp…… Còn, còn muốn……”
Nghê Diệp Tâm dứt lời liền ngửa đầu, đem miệng mình tiến đến gần môi Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy mình tuyệt đối là điên rồi. Bằng không lấy tính cách của hắn, vì cái gì không cảm giác được không thoải mái? Ngược lại khi lưỡi hai người chạm nhau, cảm giác trong lồng ngực dâng lên một ngọn lửa lớn.
Mộ Dung Trường Tình nhìn môi Nghê Diệp Tâm, sau đó đại não nóng lên, liền hung hăng hôn xuống.
Chỉ là Mộ Dung Trường Tình cũng không biết phải làm như thế nào, hết thảy đều theo bản năng. Hắn cảm giác ngọn lửa trong lồng ngực càng lúc càng lớn, thậm chí đôi mắt cũng đỏ bừng. Hắn có điểm muốn hung hăng chà đạp Nghê Diệp Tâm, muốn đem đôi môi Nghê Diệp Tâm cắn phá.
“A....”
Nghê Diệp Tâm rên rỉ một tiếng, giống như cũng đã quá mức kích thích. Âm thanh rên rỉ bị che giấu đi, nhưng dư âm vẫn làm Mộ Dung Trường Tình càng thêm hưng phấn.
Mộ Dung Trường Tình hôn không hề có kết cấu rồi lại điên cuồng. Hắn cắn mút, hút qua, đầu lưỡi ở trong miệng Nghê Diệp Tâm không ngừng tàn sát bừa bãi. Hắn liếm hàm răng, sau đó mỗi một chỗ đều đảo qua.
Nghê Diệp Tâm cảm giác được hình như Mộ Dung Trường Tình đang dùng đầu lưỡi xâm chiếm, vói vào sâu trong cổ họng của mình, cũng không chịu bỏ qua chỗ nào.
Nghê Diệp Tâm khó thở muốn đẩy Mộ Dung Trường Tình ra, nhưng giãy giụa đều không có kết quả. Hai cánh tay Mộ Dung Trường Tình quả thực giống như tường đồng vách sắt rắn chắc.
Mộ Dung Trường Tình cảm giác được Nghê Diệp Tâm giãy giụa, lúc này mới tìm về một ít lý trí, sau đó chậm rãi rời khỏi miệng Nghê Diệp Tâm. Thời điểm rời khỏi còn dùng lực cắn một cái.
“A.... đau……”
Nghê Diệp Tâm vươn lưỡi liếm liếm môi dưới, tựa như muốn xem có bị Mộ Dung Trường Tình cắn nát hay không.
Bờ môi của Nghê Diệp Tâm có chút sưng đỏ, bị chà đạp càng thêm hồng nhuận, giống như càng thêm căng mộng. Hơn nữa động tác liếm môi khiến Mộ Dung Trường Tình run lên, hắn cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì.