em viết xong chap cuối cùng rồi , cũng tính up hôm qua nhưng tự nhiên nhớ lại vài kỉ niệm nhỏ nhặt , buồn có , vui có nên em tổng hợp lại , chắc chắn là sẽ không ăn nhập gì với chap cũ rồi , vì em không còn nhớ chính xác cái gì đến trước cái gì đến sau nữa , em biết là các thím sẽ không hóng nữa , nhưng không sao , cám ơn các thím nhiều lắm đã theo dõi câu chuyện nửa mùa của em , giúp em có thêm hứng thú để viết ra , vừa giúp em giết thời gian , vừa giúp em nhớ lại những chuyện mà ngỡ rằng đã quên , và em cảm thấy nhẹ lòng hơn giữa em và nhỏ , nhỏ đã cắt liên lạc với em từ sau chap của bé N và em cũng không thấy áy náy nữa , cám ơn các thím 1 lần nữa đã đi cùng em đến đây . Chap này và chap sau sẽ là những kỉ niệm lặt vặt em chợt nhớ , sẽ không liên tiếp nhau nên mấy thím có bỏ thì bỏ cũng được không sao ạ , chân thành cám ơn các thím
Chap 14 : Những kỉ niệm bỏ quên. ( Part 1 )
Tôi , dân tập taekwondo nên chấn thương khi thi đấu là chuyện thường xuyên , đợt này nặng thật , bong gân cả 2 chân phải đi bó thuốc nam .
- “ Tắm mưa không “ . Từ khi nào những tin nhắn giữa tôi và nhỏ chỉ còn là những câu cộc lốc , trỗng rỗng , không cảm xúc
- “ Chân đang bị thương không đi được “
- “ Uhm “
Tuy những tin nhắn là như thế , nhưng tôi thật sự vẫn thương nhỏ lắm , suy nghĩ hồi lâu thì tôi cũng quyết , tháo bỏ 2 cái băng thuốc ra để 1 góc , đi tắm cho đã rồi lát về có gì còn băng lại được . Dắt xe ra trong im lăng , hy vọng rằng mẹ đang ngủ sẽ không nghe thấy . Tôi phóng thật nhanh sang nhỏ , tới nơi thì trời hết mưa , người ướt như chuột nhưng thôi kệ , tới rồi thì gọi nhỏ luôn vậy.
- “ Tắm mưa không bx ??? “
- “ Mưa đâu nữa tắm “
- “ Bên anh mưa to lắm , anh đang ở đầu ngõ , ra lẹ đi “
5 phút , 10 phút trôi qua , cuối cùng thì nhỏ cũng xuất hiện.
- “ … , Em … em tưởng anh giỡn , em không tính ra đâu , giờ em đi mua chút đồ “
- “… ơ … ờ thôi lên xe đi , anh chở đi “
- “ hihi , em giỡn thôi , em phải lén mẹ đi đó “
Người tôi thi ướt nhem , nhỏ cũng ngồi sau , chẳng ôm tôi như mọi khi , tôi suy nghĩ vu vơ đủ mọi chuyện , chủ yếu là về nhỏ , không biết nhỏ đang nghĩ gì.
- “ Đi tìm mưa đi anh , ở bên kia mây đen lắm kìa “
- “ Trời , giờ mình chạy tới thì hết rồi , lúc nãy bên anh mưa to lắm , qua tới em hết mưa luôn “
Nhưng dù gì cũng chả biết đi đâu , đánh chiều theo ý nhỏ , nhưng ý trời thì lại khác , chúng tôi chạy tới đâu thì hết mưa tới đó , cứ lâm râm lâm râm như vậy .
---------22/5/20.. ------
Hôm nay sinh nhật nhỏ , tôi chẳng biết tặng gì , chạy vội ra nhà sách mua 1 quả cầu tuyết với hai hình nhân bên trong và trái tim ở giữa. Thật rẻ tiền , tôi chả dám tặng cái món này cho một người tiểu thư , con nhà khá giả như nhỏ , có khi nhỏ đập vào mặt tôi cũng nên , tôi chợt nhớ ra lọ điều ước mà nhỏ tặng tôi . Nảy ra ý tưởng cũng khá hay, lấy vội 3 cuộn giấy điều ước bỏ vào hộp quà , gấp 7 con hạc giấy và 22 ngôi sao rải xung quanh quả cầu , cắt thêm chút giấy vụn cho vô.
- “ Tặng bx , món qua rẻ tiền lắm nhưng ý nghĩa to lắm nha “
- “ Anh nghĩ em vậy hả , Em đâu chê gì đâu chứ ... ủa gì mà tùm lum vậy nè “
- “ Anh không có khiếu thẩm mĩ đâu , 3 cuốn giấy điều ước này là quà em tặng anh hôm sinh nhật đó, cộng với 7 con hạc giấy này tượng trưng cho 3 năm 7 tháng mình quen nhau . Hy vọng điều ước mà em viết vào đây thì hạc sẽ mang nó bay đi thật cao lên trời và trở thành sự thật , còn 22 ngôi sao tượng trưng cho em , 22 tuổi .”
- “ Giờ ăn uống xong , em muốn đi đâu , hôm nay anh làm tài xế miễn phí cho em luôn , đi đâu cũng được "
- " Em muốn qua Quận 7 , anh đưa em đi nhé "
- " Anh không biết đường , em biết không "
- " Biết , em hay qua đó lắm , thôi đi giờ luôn đi , khỏi ăn uống gì hết "
Hôm nay nhỏ muốn tôi chở nhỏ qua quận 7 , nơi mà nhỏ vẫn thường hay lui tới với bạn bè , nơi nhỏ cảm thấy bình yên thứ hai sau công viên Gia Định . Tôi lần đầu ra khỏi trung tâm Thành Phố nên lạng quạng mù mờ , chỉ biết chạy theo hướng mà nhỏ chỉ , nhỏ như muốn làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi , chúng tôi chạy hết từ khi này đến khu khác . Hôm này lại là ngày lộng gió , gió thổi lồng lộng , nhỏ choàng tay ôm tôi , cảm giác thật bình yên , tôi như trút bỏ hết mọi ưu phiền , mọi suy nghĩ về tương lai , tôi tận hưởng cảm giác êm ái khi có nhỏ cạnh bên .
- “ Qua cầu Ánh Sao chơi nha “ . Nhỏ hỏi
- “ Uhm , đâu cũng được , anh đâu biết đi đường , em chỉ đâu anh thì đi đó “
Tôi không biết lý do tại sao người ta lại gọi là cầu Ánh sao và hồ Bán Nguyệt , tôi chỉ biết tới đây là một sai lầm , nhỏ bắt tôi cõng , lại phải cõng nhỏ từ cầu Ánh Sao đi gần hết vòng hồ , hôm nay như có gì đó khác lạ , tôi không thấy mệt , tôi chỉ muốn cõng nhỏ đi tiếp , đi tiếp . Trời cũng bắt đầu chập tối , thì ra đây là lý do người ta gọi là cầu Ánh Sao , trên cầu bắt đầu hiện ra những ánh đèn , đẹp thật , các cặp đôi cũng bắt đầu đông hơn , họ cùng nhau nắm tay đi qua đi lại chẳng biết để làm gì , nhiều cặp thì tạo dáng chụp hình , nhiều F.A cũng thả dáng cùng đồng bọn , không khí bắt đầu nhộn nhịp hơn khi đêm xuống . Ngồi cạnh sông tôi và nhỏ nhìn về hướng biển Cần Giờ , giữa khoảng không tối mịt nhưng xa xa có ánh đèn của phố thị , chẳng ai nói với ai lời nào . Gió thổi nhè nhẹ trên mặt hồ làm nhỏ hơi rung mình vì lạnh , tôi sát lại gần nhỏ , choàng lên vai nhỏ áo khoác tôi đang mặc , nắm lấy bàn tay mịn màng của nhỏ cho đến khi nhỏ muốn về.