Chap 11 : Nhập viện
Hình như ông trời muốn thử thách tôi vì chuyện này chưa hết chuyện khác lại tới , lần này tôi bị sốt ( lúc này đang có dịch gì ấy em quên rồi mà nhiều ng nhập viện lắm ) vừa lên bệnh viện khám sơ qua thì bác sĩ cho nhập viện luôn . Lần đầu tiên tôi nhập viện , thật là chán , nằm ở giường nhìn gia đình của những bệnh nhân khác làm tôi thấy tủi thân , chỉ có mình tôi ở đây . Vì tôi nhập viện vào thứ 6 nên không có bác sĩ ( không hiểu sao bác sĩ chỉ có mặt từ thứ 2 tới thứ 5 , cuối tuần là y tá với thực tập viên :nosebleed: ) , vậy là tôi phải nằm ở phòng hội trường 4 5 ngày . Tôi nghĩ rằng mình sẽ trốn viện thôi chứ bó chân ở đây sẽ tự kỉ mất nhưng đó chỉ là chuyện của buổi sáng , tối đến phòng hội trường như trở thành vũ trường vậy , một vài bệnh nhân khác mở radio rồi bắt đầu cả hội trường cùng quẩy , chả hiểu sao là dân sốt toàn tuổi thanh niên cỡ tôi , vui thật , ca hát , nhảy múa đủ kiểu . Tối hôm đó tôi thấy đỡ hơn thì nhắn tin cho thằng bạn thân tới chơi , vì ở đây vui quá tôi chẳng muốn về nhà nữa , ăn rồi chơi , tối đến bật nhạc quẩy .
- “ Tao qua giờ nè “ . Thằng bạn chí shit của tôi
- “ Đm đùa hả , tao nói mai mà , giờ chuẩn bị đi ngủ rồi “
- “ Thôi mày đừng có xl , thèm thuốc chết mẹ có ai mua cho đâu , tao qua liền “
- “ Uhm lẹ đi mày nhắc tao mới nhớ “
Vậy mà 15 phút sau thằng bạn tới thì cả hội trường cũng nghỉ vì gần khuya rồi.
- “ Đm con chó này , lừa tao à , quẩy quẩy cl “
- “ Tại mày tới trễ , lúc nãy vui lắm , tao không ngờ luôn đó , chắc tao xin ở lại thêm tuần nữa “
- “ Chưa thấy ai khùng như mày “ .
Hai thằng ra hành lang hút thuốc tâm sự , tôi kể cho nó về chuyện của tôi và nhỏ , năm sau nhỏ lấy chồng , và tôi luôn thắc mắc liệu nhỏ không yêu tôi nữa , đã có người khác và muốn kiếm lý do chia tay hay những gì nhỏ nói là sự thật rằng gia đình bắt ép nhỏ phải lập gia đình . Tôi hoàn toàn hiểu vì giờ nhỏ đã ngoài 20.
- “ Tao nghĩ là nó có người khác rồi ml , chia tay mẹ đi , nó mà yêu mày thì nó có thế nào nó cũng không lấy ai khác đâu “
- “ Nhưng tao yêu nó thật mà ml “
Hôm nay không có trăng , không có sao , bầu trời cũng tối mịt làm tôi cảm thấy não nề hơn . Cầm điện thoại tôi nhắn tin cho nhỏ , tôi cũng hy vọng rằng khi biết tôi nằm viện , nhỏ sẽ tới thăm tôi.
- “ Anh bị sốt , giờ đang nằm viện , ở đây chán quá không có ai hết , em rảnh thì lên chơi với anh nha , hội trường A , bệnh viện Hóc Môn“
- “ Mẹ anh đâu “
- “ Mẹ anh phải ở nhà , không lên ở nguyên ngày được “
- “ Em không đi được , nhà em cấm cửa em rồi “
Vậy là xong , tôi lại thấy hụt hẫng , muốn đập phá cái gì đó , hét lên thật to , nhưng vì có thằng bạn ở đây nên tôi không muốn mang tiếng luỵ tình :(( . Hai thằng vào phòng , vậy là hôm nay phải ngủ chung giường , cái giường bé tẹo , chật chội , dù gì cũng không ngủ được nên hai đứa mở truyện ma nghe , ấy vậy mà giờ cái giường lại dư chỗ đủ thêm cho một người ( hai thằng sợ ma ). Vậy là hết một ngày ở bệnh viện.
Sáng hai thằng dậy sớm ra hành lang làm điếu thuốc cho tỉnh ngủ , hôm nay trời lạnh thật , sương mù giăng kín cả cánh đồng gần bên . Hôm nay chắc lại là một ngày u ám , tôi thích nhất cảm giác khi thức dậy mỗi sáng , đánh răng rửa mặt rồi đi bước ra với tia nắng ấm rọi trên mặt . Thời tiết thế này tôi cũng chả muốn ra ngoài , hai thằng vẫn còn ngái ngủ , làm lẹ điếu thuốc rồi vào giường nằm chơi game.
- “ Anh đỡ chưa , anh ăn gì không “
- “ Anh đỡ rồi , có gì đâu mà ăn “
- “ Anh ra cổng bệnh viện đi “
Ôi nhỏ , lật đật dậy đánh răng rửa mặt rồi chạy ra cổng thì thấy nhỏ đang đứng bên đường xếp hàng mua đồ ăn sáng , vậy là được gặp nhỏ rồi , người cũng thấy khoẻ hơn nhiều . Ăn sáng xong thì phải chạy lại hội trường để vô nước dịch . Tôi ở trong đây 3 ngày , vô 3 chai , do ven khó lấy nên tổng cộng chích hơn chục mũi vừa y tá lẫn thực tập ( mấy mẹ thực tập chích xong rút ra chích xong rút ra , sợ luôn ), còn bị phù nước , hết nước không ai lấy nó rút ngược máu ra ngoài nữa , vừa cầm bịch nước đưa lên cao vừa đi kiếm y tá .
- “ Em tới thăm anh một chút thôi , em phải về liền , sáng em dậy sớm trốn nhà đi xe ôm ra đây hihi “
- “ Mà sao nhà em không cho đi vậy “
- “…. “
Gặp nhỏ được một chút thì nhỏ về nhưng dù vậy tôi cũng thấy vui trong lòng . Vô nước xong thì cũng gần 10h , hai thằng lại lốc cốc ra ngoài hành lang hút thuốc . Trời vẫn âm u , sương mù vẫn còn đó , ngộ thật , đã hơn 10 giờ mà vẫn còn sương.
- “ Má , ở nhà không sao , vô bệnh viện chắc ung thư phổi sớm quá ml “ . Tôi nói
- “ Sao vậy ml “
- “ mày thấy hút thuốc như cái máy không “
- “ Thì tại có gì làm đâu , chán chết mẹ mà kêu vui “ . Thằng bạn càu nhàu
- “ Ê , ra kia chơi , có mấy cái băng ca với xe lăn kìa “
- “ Chơi cái mẹ gì ở đó , tao về nha , tối tao quay lại “
- “ Con chó , xíu nữa về “
Vậy là hai thằng qua góc để băng ca với xe lăn tay quậy .
- “ Nằm lên đi , tao đẩy mày đi cho đỡ chán “
- “ Đẩy từ từ thôi nha ba “
Vậy là tôi đẩy nó rồi nó đẩy tôi , cũng vui phết.
- “ Ê , đua xe lăn không cu “
- “ Đm tao sợ mày hả “
Hai thằng ngồi lên xe lăn chạy đua , phải nói là vui vãi luôn , quên hết mọi thứ , cứ vậy mà phá cho tới lúc mệt . Tối đến thì cả phòng lại quẩy như hôm qua , Những ngày trong bệnh viện của tôi là thế , 4 5 ngày , mỗi thằng tiêu hết cả đống tiền vào đồ ăn , thuốc , bia , vui nhưng tốn quá , ở không nên không có tiền , đánh phải từ biệt mọi người ở hội trường xin xuất viện về.