Chap 8 : Ngày sinh nhật đáng nhớ
Gặp nhỏ tôi như mở cờ trong bụng , nhỏ dắt tôi ra quán cf Thuỷ Trúc .
- Nhỏ : “ tặng nhóc nè , sinh nhật vui vẻ nha “ . Tối qua tôi cũng nhớ là sinh nhật mình nhưng mệt quá lại quên mất
- Tôi : “ cám ơn pé , thấy thương ghê có người nhớ sinh nhật mình “.
- Nhỏ : “ Nhóc mở quà ra đi , còn đợi gì nữa hả ??? “.
Món quà sinh nhật đầu tiên trong đời tôi đến từ người mà tôi thương , tôi thấy khó xử khi phải nhận quà từ ai đó ( em ngại nhất là nhận quà từ ai đó vì cứ thấy như bị mang nợ ý ) , tôi mở ra , bên trong món quà mà nhỏ tặng tôi là một chiếc lọ thuỷ tinh , bên trong chiếc lọ có khoảng chục cuộn giấy nhỏ màu xanh , màu hồng được buộc bằng một sợi dây màu vàng chói .
- “ Ê , còn nữa mà nhóc , sao không mở tiếp “
- “ Từ từ xem nào , người ta đang phân vân không biết cái này là cái gì và dùng để làm gì đây nè “
- “ Cứ mở hết ra đi , rồi nói cho mà nghe “
Bên trong gói quà còn 1 chiếc hộp nhỏ , tôi mở chiếc hộp ra lại thấy một món quà lạ khác , một vật hình tròn có móc dây xích dài độ nửa gang tay.
- “ Cái gì zậy nè trời “ . Tôi thắc mắc
- “ Nè cưng , để chị nói nghe nha , cái này á , là hộp điều ước , mỗi khi cưng muốn ước cái gì , thì cưng mở cuộn giấy ra rồi viết điều cưng muốn vào bên trong “.
- “ Ây cha , pé hào phóng quá nha , tặng cho nhóc cả lọ điều ước như vậy , pé có muốn bỏ nhóc cũng không được rồi , nhóc sẽ viết , sẽ ước pé ở bên nhóc suốt đời luôn “
- “ Ui zời , ai bỏ nhóc đâu mà lo , còn cái này là cái đồng hồ “ Nhỏ vừa nói vừa thao tác mở chiếc đồng hồ ra.
- “ Nhóc đó , có cái tật hay quên giờ giấc , ngủ trễ nè , biếng ăn nữa , tặng cho nhóc cái này để nhóc luôn biết thời gian và quý trọng thời gian , hiểu chưa “
Tôi như chết ngất , giọng nói nhỏ nhẹ , nũng nịu , vẻ mặt đáng yêu , đôi môi mỏng với làn da trắng cộng với mùi hương trên thân thể của nhỏ , đang mơ mộng , say sưa với những dòng suy nghĩ miên man , tôi cảm thấy đau ở bắp tay .
- “ Ui zaaaaa , má ơi , làm gì zậy , đau chết đi được “ . Nhỏ cắn tôi , bây giờ tôi mới biết nhỏ rất thích cắn , đúng là không thể hiểu rõ một người qua những lời nói hàng ngày , mà còn cần phải tiếp xúc với họ nữa.
- “ Ê , giỡn mặt với chị hả , chị đang nói mà để ý đi đâu vậy hả “
- “ Nhóc xin lỗi nha , tại nhóc đang cảm động đó mà , lần đầu tiên hai đứa hẹn hò , lại còn được tặng quà có ý nghĩa như vậy nữa “
- “ Hihi , đâu có gì đâu nè , giờ nhóc muốn làm gì “
- “ Hun “ . Tôi trả lời với vận tốc ánh sáng sau khi nhỏ vừa kết thúc câu hỏi.
- “ Ăn đập bây giờ nha nhóc con , muốn cắn không , tui đang hỏi mấy người muốn làm gì nữa , đi đâu không ??? “
- “ Nhóc không biết nữa , trưa nắng như vậy đi đâu bây giờ “
- “ Đồ chiên “ . Nhỏ nói gọn lỏn
- “ Tự nhiên chửi người ta vậy “.
- “ Đi ăn đồ chiên “.
- “ Ồ vậy cũng được , để nhóc tính tiền “.
- “ Chụt “ . Tôi lặng người , tôi cảm thấy có gì đó vừa chạm vào má tôi khi tôi quay sang lấy ví tiền .
- “ Ủa gì vậy “. Tôi hỏi
- “….”
- “ Nhóc tính tiền nhé , chị đi vệ sinh “.
Nhỏ hôn tôi , hôn vào má , tôi sướng rân , tim tôi như ngừng đập , tôi đã trải qua việc này khá nhiều lần với nhiều người nhưng đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này .
- “ Pé , lúc nãy pé làm gì nhóc vậy ??? “
- “ … “
- “ Pé làm lại một lần nữa được không , nhóc chưa chuẩn bị , nhóc không biết gì hết “
- “ Ráng chịu “
Tôi thở dài tiếc nuối , đúng là tôi sướng tê người nhưng tôi chẳng thể cảm nhận được rõ ràng vì nó quá bất ngờ. Dắt con xe ghẻ ra chở tiểu thư kiếm quán đồ chiên đối diện trường nhỏ , Sài Gòn mùa mưa nhưng không mưa thì nắng , nắng kinh khủng , nắng chói chang như thiêu đốt tất cả mọi thứ , tôi chỉ muốn ở lại quán cà phê lúc nãy , ngồi máy lạnh , ngồi cạnh nhỏ , tận hưởng cái mùi hương trên cơ thể nhỏ , và biết đâu được với tài ăn nói của tôi , tôi có thể thuyết phục nhỏ làm chuyện xấu xa vừa nãy với tôi một lần nữa.
- “ Chị ơi cho em mượn cái mê niu “ . Giọng nhỏ nói lớn không còn nhẹ nhàng , dịu dàng , nũng nịu như ban nãy , có lẽ với con gái khi gặp đồ ăn họ sẽ trở nên khác đi .
- “ Nhóc con ăn gì , chị đãi “
- “ Pé ăn gì , nhóc ăn đó , mà nè , sao xưng hô chị hoài vậy hả , lớn hơn người ta bao nhiêu mà bố láo bố toét “
- “ Bố láo bố toét “ . Giọng nhỏ kéo dài như châm biếm câu nói của tôi
- “ Chứ gì nữa , con gái luôn luôn làm em con trai đó biết chưa “
- “ Ê ê , ai nói vậy hả “ . “ chị ơi cho em 10 bò , 10 cá , 10 xúc xích , 10 há cảo , 10 đậu hũ , 10 hoành thánh chiên , 2 ly trà sữa khoai môn “
Ôi cha mẹ ơi , lần này tôi choáng thật sự , sinh nhật của tôi , đãi lớn quá , tôi sẽ mếu và mếu xấu nhất có thể nếu như tôi phải trả chầu này
- “ Ăn gì ghê vậy trời , ăn sao hết “
- “ Ăn không hết giọng vô trong họng “
- “ À đúng rồi , pé có nick yahoo không “ ( lúc này chưa có facebook thì phải vì em vẫn xài yahoo ).
- “ Có , nhưng ít khi nào vô lắm , chỉ dùng mail vì phụ ba gửi giấy tờ cho khách thôi “
- “ Uhm”.
Một lúc thì đồ ăn cũng được dọn ra , tôi nghĩ là sẽ nhiều lắm hoá ra là nhiều thiệt , lúc đầu tôi ngại chả dám ăn , ngồi uống nước nhìn nhỏ , nhỏ nói.
- “ Chê à , chê thì lận sau nhịn nhé “
Như không thể chờ lâu hơn , tôi lấy 1 cây bò viên dùng tay vuốt hết ra chỉ để lấy que tre , tôi xiên nhiệt tình , nhỏ thấy vậy cũng bắt đầu giành với tôi , lần đầu tiên hai đứa hẹn hò , đi ăn đi uống , ấy vậy mà tranh giành nhau , ý tôi tranh giành ở đây là nhỏ xiên miếng nào , tôi dùng xiên trẻ để giành miếng đó , không biết nhỏ có bực bội không nhưng còn tôi thì thấy khá vui . Cuối cùng cả hai ăn chả hết một nửa , đành để đó rồi tính tiền ra về.
- “ Nhóc à , hôm nay chị vui quá nè , lâu lắm rồi chị mới vui như vậy , thích nhất bị giành đồ ăn , đi chơi mà cứ ngại , người này nhường người kia thì chán lắm “
- “ Ô , sở thích lạ nhỉ , con gái ai cũng lạ , nhưng pé là người lạ nhất đó “
Chúng tôi chào tạm biệt nhau , tôi để nhỏ lại một mình ở trường chờ tài xế rước , lâu rồi tôi không thấy mình vui như vậy , lâu rồi tôi chưa được cười sảng khoái như thế , về đến nhà bao nhiêu mệt mỏi từ buổi tối hôm qua như cộng dồn một lúc vào thể xác tôi , ngả dài người trên võng , tôi nhịp chân theo bài hát “ Bức thư tình đầu tiên “ và nhẹ nhàng vào giấc ngủ .