Chapter 6 : Ngày định mệnh
Tối hôm đó nhỏ chủ động nhắn tin cho tôi trước .
- Nhỏ : “ nhóc nè , chị chưa quen ai nhỏ tuổi hơn nên chị muốn thử 1 lần “ ::
- Tôi : “ Thử ??? , chuyện này với em nghiêm túc , em không giỡn đâu “
- Nhỏ : “ Uhm , chị xin lôi , mình tìm hiểu nhau nha nhóc “::
Tôi mừng quýnh như vừa trúng số giải đặc biệt ( thật ra lúc này em không biết chơi vé số luôn , chỉ biết là mừng lắm ) , tung mền , cầm điện thoại , mở cửa , phóng ra ngoài mồi điếu thuốc rít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh , lúc này không hiểu sao chân tay tôi nó run , tim đập thình thịch , muốn bấm số gọi cho nhỏ để nói rõ ràng nhưng tôi không làm được và cũng sợ nhỏ bắt máy nhưng nghe tiếng thằng sư huynh ở đó , tôi chưa kịp định thần , chưa kịp trả lời tin nhắn của nhỏ , chỉ mới rít được 1 hơi thuốc thì tin nhắn của nhỏ đến .
- Nhỏ : “ Không được đổi cách xưng hô , không được xưng là ox , bx ( style lúc đó là chỉ có mỗi ox bx thôi chứ chưa có zịt kon ( zk ) chó kon ( ck ) gì hết ) , không được bắt nạt chị , phải nghe lời chị “
- Tôi : “ Thế giờ là người yêu , ô sin hay gì đấy “
- Nhỏ : “ hihi , nhóc ngủ ngon “.
- Tôi : “ ok , bx ngủ ngon “.
- Nhỏ : “ muốn ăn đòn phải không nhóc con “.
….
Vậy là nhỏ đồng ý quen tôi trong mùa mưa Sài Gòn . 19/10/20..
Vài ngày sau đó , hội mám bia hơn mám gái lại tổ chức nhậu đêm , tôi vẫn lủi thủi , đơn độc lê bước về như mọi khi , lại cảnh tưởng đó , vẫn là nhỏ , người ngồi sau ôm eo sư huynh . Tôi thật không thể hiểu nổi là tại sao nhưng cũng không dám hỏi .
Tiếng chuông điện thoại vang lên , “ đã tờ mờ sáng , nhỏ còn gọi tôi làm gì nhỉ ??? “ , tôi tự nhủ .
- Nhỏ : “ …. “ .
- Tôi : “ chuyện gì thế , nhớ nhau phải hơm “
- Nhỏ : “ hix … nhóc … hix &#$#% …“ . Tôi chẳng thể nghe nổi nhỏ đang nói gì , tôi bình tĩnh đáp tiếp.
- Tôi : “ nhớ nhóc thì cũng không cần phải khóc thế đâu , nín nè “
- Nhỏ : “ Sư huynh … sư huynh tự sát , sư huynh , lấy… kéo bấm ..sư … huynh đâm vô cổ tay … “ . Tôi bắt đầu thấy lo , tôi không nói nên lời , đúng hơn là tôi không biết phải nói gì.::-s:
- Nhỏ : “ lúc nãy đi nhậu về … Sư huynh chở … pé về … hix .. , pé lỡ miệng … nói là đang quen… nhóc … , sư… huynh không … có cho pé quen … nhóc , sư huynh … với… pé cãi nhau , rồi … sư huynh lấy cái kéo … ở đâu không biết , sư huynh đâm … huhu hu…. Đâm vào cổ tay sư huynh… Pé nghe 1 cái bóc … máu văng tùm lum hết… Pé sợ … “.
Lúc này tôi thật sự hoảng , tôi sợ thằng điên này nó sẽ làm gì nhỏ , tôi ráng bình tĩnh khuyên nhỏ đừng sợ , rồi hỏi sư huynh sao rồi , nhỏ nói là băng bó vết thương xong , sư huynh ngủ thiếp đi , nhỏ phải lau đống máu từ thằng ôn dịch này.
Ngày hôm sau tôi đến sớm như mọi khi , vẫn đứng trông nhỏ tới , nhỏ tới cùng với sư huynh , cổ tay bên phải sư huynh được băng bằng gạc trắng, khác với mọi hôm , 2 sư huynh muội không nói chuyện với nhau , đến nơi , sư huynh lên khu trên , nhỏ đi thẳng vào chỗ tôi , chưa kịp nói lời nào thì con ghệ của ông chủ lại lon ton chạy ra .
- Con ôn thần : “ ê , mày lên khu máy lạnh “
- Tôi đáp : “ tại sao ? “ .
Con quỷ cái nó bỏ đi luôn , tôi phải lật đật chạy lên khu máy lạnh . Tôi nhắn cho nhỏ , hỏi thăm tình hình sơ bộ .
- Tôi : “ Sao rồi pé , có gì không “
- Nhỏ: “ Sư huynh không cho quen nhóc “
- Tôi : “ Mắc mớ gì ỗng , để lát nhóc xuống nói chuyện với ỗng “
- Nhỏ: “ thôi đừng nhóc , pé không muốn “.
- Tôi : “ Mới vậy mà buông tay rồi sao , không nói nữa , lát nhóc xuống nói chuyện với ỗng “
Giờ nghỉ tôi lấy can đảm xuống đối mặt với sư huynh , tôi cũng sợ , tôi trẻ trâu và tôi trâu thật nhưng tôi sợ chó mà đặc biệt là chó điên nữa , đây cũng là lần đầu tiên hai anh em nói chuyện với nhau .
- Tôi : “ anh H , nói chuyện với em chút được không “ . Sư huynh không đáp , kéo ghế ngồi xuống , tối thấy vậy cũng kéo ghế ngồi nhưng ngồi giữ khoảng cách , tránh xa tầm tay sư huynh .
- Tôi : “ Sao anh H không cho pé Tr quen với em vậy “ lúc này tôi cũng chuẩn bị tâm lý là sẽ đứng lên lùi lại 2 3 bước gì đó rồi vớ đại cái ly hay cái ghế phang nhiệt tình trước khi liệt mình
- SH : “ Sao tự nhiên hỏi vậy , 2 đứa quen thì quen chứ đâu liên quan gì tới anh “
- Tôi : “ Nhưng pé Tr nói sư huynh không đồng ý “
- SH : “ Thì 2 đứa cứ quen đi “ .
Giọng sư huynh như thách thức , tôi cũng rụt mẹ nó vòi rồi nên cáo biệt sư huynh , thở phào nhẹ nhõm , tôi chạy xuống hỏi nhỏ .
- Tôi : “ Pé , nhóc mới nói chuyện với sư huynh , sư huynh nói đâu có nói như vậy , đâu có liên quan gì tới chuyện hai đứa mình , hay pé hối hận vì đã đồng ý quen nhóc nên … “
- Nhỏ : “ Không có đâu , pé nói thật mà , sư huynh còn nói …. 1 là nó sống , 2 là anh sống … “ . Á đù , nghe xong câu này , cái máu trẩu em như phát huy hết công năng
- Tôi : “ Uhm để xem nó chết hay nhóc chết “ . Tôi vội chộp lấy , tay phải cái cốc trà đá bé tí , tay trái kéo cái ghế gỗ xếp , đi được mấy bước thì nhỏ kéo tay tôi lại.
- Nhỏ : “ Thôi mà nhóc , đừng vậy mà ” . Cả quán nhìn tôi , tôi càng hăng máu hơn nữa
- Nhỏ : “ Thôi mà nhóc , để pé nói chuyện với sư huynh “.
Tôi không biết nhỏ đã nói những gì với sư huynh , nhưng từ hôm đó trở đi , tất cả đều trở lại vị trí cũ , nhỏ vẫn ôm sư huynh khi ngồi sau xe với lý do “ Pé quen rồi “.