Chap 3 : Thành phố ngàn thông sương đọng ( Part 1 )
- “ Aaaaa “
- “ Gì zậy , làm hết hồn pa “
- “ Gì mới sáng sớm hù chết người ta à , giường mình không nằm đi qua đây chi “ . Thì ra nhỏ dậy từ sớm , vệ sinh cá nhân xong chán quá không có gì làm thì phóng qua giường tôi nằm nhìn tôi chăm chăm ( Tôi với nhỏ thuê phòng đôi )
- “ Ngủ gì ngủ như heo vậy , gần 10h sáng rồi , dậy mau lên . Định đi xuống mua đồ ăn sáng mà thôi đợi anh luôn , ngủ ngáy như trâu , ghê thiệt “
- “ Hôm qua anh mệt mà , anh ngủ xíu nữa , chưa có đã , trời mát quá không muốn dậy “
- “ Thêm 30 giây nữa , không dậy thì khỏi dậy nữa nha “
Vậy là đành phải lóc cóc bò dậy , lết vô phòng vệ sinh một cách uể oải , sàn nhà lạnh toát , cái tay cầm của cánh cửa phòng cũng lạnh tanh , đặt mông xuống bồn cầu mà nổi hết cả da gà da vịt lên , ở Đà Lạt chắc việc thức dậy mỗi sáng sớm là cực hình với những người từ Sài Gòn lên đây như tôi. Gấp lại tấm ra giường rồi đẩy cửa sổ phòng hít một hơi không khí sáng sớm ở Đà Lạt . Thời tiết tháng 8 nhưng lạnh thật , không biết đến gần Noel thì sẽ như thế nào , hơi nước đọng trên tấm kiếng cửa sổ nên tiện tay vẽ trái tim kèm theo tên tôi và nhỏ , sương mờ vẫn bao phủ cả thành phố chẳng thể nào rõ khung cảnh đằng xa được , chẳng có tiếng chim hót hay tiếng xe cộ qua lại , mọi thứ vẫn yên tĩnh gợi cho tôi cảm giác rờn rợn , trái ngược hoàn toàn với sở thích của tôi mỗi khi thức dậy , phải để ánh mặt trời ban mai rọi lên khuôn mặt .
- “ Ê , ma nhập hả , ngồi đó làm gì đó, nhanh lên , em đói quá rồi , đi ăn rồi còn đi chơi nữa , hôm nay anh không yên với em đâu “
- “ Chơi ??? không phải hôm nay đi kiếm nhà trọ à , chơi vậy sao đủ tie…. “
- “ Mệt quá , em nói đi thì cứ đi đi , tiền anh không phải lo , em nói thẳng luôn , anh chưa bao giờ lên Đà Lạt thì em sẽ dẫn anh đi cho biết Đà Lạt , chuyện nhà cửa , công việc cứ để đó , em có bắt anh nuôi em liền bây giờ đâu , đi nhanh lên , ăn uống rồi còn đi nữa “
Mở cửa phòng bước ra ngoài , hơi lạnh từ 2 phía bức tường như thổi sát vào mặt làm tôi thấy rùng mình , cái hành lang hẹp và trải dài tận phía xa không lấy một bóng người , không một tiếng cười nói , có lẽ thời tiết ở đây lạnh nên khách sạn cũng xây bít bưng , không lấy một cửa sổ trổ ra , mọi thứ cứ u ám , ngột ngạt , nắm tay nhỏ vội vàng bước vào thang máy để ra khỏi cái hành lang ghê rợn ấy .
- “ Chào anh chị “
Tiếng chị lễ tân vọng từ xa khi hai đứa vừa bước ra khỏi thang máy , tôi thấy yên tâm hơn nghe được tiếng người khác , nhìn ra cửa khách sạn tôi thấy có chút nắng đang chiếu rọi xuống mặt đường , nhanh nhảu nắm tay nhỏ bước ra đấy , cảm giác ấy đây rồi , nắng chiếu lên khuôn mặt , tôi đưa tay lên lấy chút hơi ấm từ những tia nắng yếu ớt mặc dù bây giờ đã 10h hơn . Nhỏ dẫn tôi qua những con ngõ nhỏ, ngoành nghoèo , lên xuống , tôi chợt nhớ tới những bộ phim Hàn Quốc tôi đã xem , khung cảnh cũng tựa nơi này , những con đường chồng chềnh uốn lượn lên xuống , những căn nhà nhỏ san sát cũng nối tiếp nhau lên xuống theo con đường . Có 1 điều đặc biệt mà tôi thấy là ở đây nếu không rành đường thì dễ bị Công An tuýt còi vì tội đi ngược chiều , có những con đường một chiều không hề có biển báo , sau này khi ở lâu tôi còn biết cá biệt một vài ngã tư thậm chí còn không có đèn tín hiệu giao thông . Đi một hồi thì cũng đến quầy bánh mì ở góc đường Hoàng Diệu , tôi thấy lạ vì một người như nhỏ mà cũng thích ăn vỉa sao , thấy lạ thế tôi chứ tôi thì cực thích những quán vỉa hè , lề đường vì tôi cảm thấy thoải mái và vì tôi không hợp với những nơi sang trọng như nhà hàng , ăn phải giữ kẽ đủ thứ.
- “ Bác ơi , cho cháu 2 bát xíu mại , nhiều nhiều tép mỡ ạ “
- “ Ủa sao nói giọng Bắc vậy “
- “ Thích được không , anh ăn ở đây là ghiền luôn đó , sáng sớm ăn đồ nóng , bánh mì nóng là hết sảy “
- “ Uhm ở đây ai cũng bán đồ nóng mà có thấy ai bán đồ lạnh đâu “
Nhỏ đạp chân tôi phát rõ đau nhưng phải chịu thôi , sáng sớm đã kiếm chuyện trêu chọc nhỏ . Quầy khá nhỏ , bàn ghế được sắp xếp xen kẽ , mọi thực khách ở đây rất thân thiện , mọi người ngồi sát làm tăng thêm hơi ấm và điều đặc biệt nữa là ăn hết bánh mì muốn ăn thêm thì tự ra lấy , tự phục vụ , lúc tính tiền thì tự khai vì quán đông quá , chủ quán không đếm được.
- “ Ăn xong thì đi đâu bà xã “
- “ Ủa , hai đứa trông trẻ vậy mà đã có gia đình rồi hả “ Một cô tuổi trung niên ngồi kế tôi lên tiếng hỏi , có lẽ là do thân thiện nên họ hỏi thăm chứ tôi không nghĩ là họ nhiều chuyện.
- “ Dạ , hai đứa con lên đây lập nghiệp , bà xã con thích Đà Lạt lắm , tụi con ở Sài Gòn mới lên , kêu bà xã ở dưới Sài Gòn sống cho dễ mà không chịu “
- “ Ờ , thằng này được , biết chiều vợ vậy là tốt , nhìn nó trắng trẻo như vậy thì ở Đà Lạt là đúng rồi , mày ở đây một thời gian cũng lột xác à “ . Bà thím này động phải lòng tự ái của tôi mất rồi , hai đứa cùng ở Sài Gòn , mà tôi sinh ra đã có nước da ngăm đen , dưỡng trắng vài tháng ra nắng 1 ngày là đâu lại về đó , cũng ráng nhe răng cười với thím hai chứ chẳng biết nói gì hơn , tôi lại nghĩ bà thím nhiều chuyện hơn thân thiện rồi.
- “ dạ . Lát đi đâu đây bà xã “ Lần này tôi nói nhỏ tiếng hơn vì không muốn người khác lại xen ngang nữa
- “ ê ai cho nhận vơ tui là bà xã vậy , coi chừng tui nha . Lát lên chùa , em muốn cầu xin cho hai đứa mình được bình an , mọi việc thuận lợi “
- “ Uhm nhưng em vào nhé , anh ở ngoài đi lòng vòng , anh bên Đạo em biết mà , đi chùa được chứ không lạy Phật đâu “
- “ Uhm “
Vậy là lại lết bộ về khách sạn lấy xe , tiêu hết cả tô xíu mại với hai ổ bánh mì nóng . Hỏi đường từ đây lên đó thì chị lễ tân nói:
- “ Mấy em nhớ đừng hỏi đường người lạ nhé , ở đây có mấy người bị lừa rồi , tụi nó bảo tụi nó dắt đi xong xuôi đến nơi là tụi nó xin tiền hoặc nó dẫn đi chỗ nào xin đểu “
Nghe cũng ớn vậy là phải ráng nhớ kĩ đường đi của chị lễ tân đã chỉ , thôi thì ở đây vài hôm , nhờ chị lễ tân cho chút kinh nghiệm ở đây . Chạy xe khoảng 30 phút thì tới nơi . Đến nơi thì mới nhận ra là có một đường khác đi từ đồi Robin mua vé cáp treo sẽ đi thẳng lên thiền viện , nhưng nói thật thì cáp treo trông có vẻ ghê ghê với tôi , tôi sợ độ cao , còn cáp treo thì phải ngồi một đường dài bên dưới là thung lũng sâu , dây cáp thì trùng trùng rung rung.
Chúng tôi chia tay ở trước cổng , nhỏ vào lạy Phật cầu bình an và mọi chuyện thuận buồm xuôi gió , tôi tản bộ xung quanh thiền viện , bên ngoài nhìn vào thì không có gì đặc sắc vì toàn các nam thanh niên nữ tú đứng tạo dáng chụp hình đủ thứ , tôi tiến vào sâu hơn , càng vào sâu tôi càng cảm nhận được sự yên tĩnh của nơi này , không khí thoáng đãng , có chút gì đó cảm thấy trong lành hơn ở trung tâm Đà Lạt mặc dù ở Đà Lạt thì không khí vốn đã trong lành rồi , đi một hồi thì tôi bị lạc vì trong đây quá rộng lớn , các phòng ốc có kiểu dáng tương tự , lần mò một hồi thì cũng tới được vườn hoa của thiền viện. Ở đây có khá nhiều loại hoa lạ đối với tôi , nhớ lại tết năm ngoái nhỏ đã chỉ tôi hơn chục loại hoa khác nhau nhưng trên đây lại có thêm cả tá hoa đủ màu đủ sắc khác nhau , lúc sau dẫn nhỏ ra thì nhỏ mới nói gồm các hoa như Sim tím , Phù Dung , Cẩm Tú Cầu , Móng Cọp , toàn tên lạ mà tôi chưa nghe bao giờ . Đứng từ chánh điện tôi thấy một cái hồ rộng lớn nhiều nhiều nhánh rẽ được bao quanh bằng những rừng thông xanh ngát.
- “ Anh thích rồi phải không , em nói mà , lên Đà Lạt thì chỉ muốn ở luôn thôi không muốn về đâu “
- “ Uhm , cảnh ở đây đẹp thật , mình đi xuống cái hồ kia đi , thấy đã quá , xuống tắm cho mát “
- “ Khùng hả , trời lạnh vậy mà tắm cho đi luôn , hồ đó là hồ Tuyền Lâm đó , chưa nghe bao giờ à “
- “ Chưa , anh đã bao giờ lên Đà Lạt đâu , có gì về nhà anh tìm hiểu sau , ra đó đi “
- “ Xuống đó anh cõng em nha “
- “ Sao có một trò mà chơi hoài zậy , bữa nào em thử nói anh hun em nha , tới kia anh hun em nha , vô phòng anh hun em nha , sao không nói đi trời “
- “ Đang trong chùa đó ăn nói giữ mồm giữ miệng dùm cái , đi nhanh lên “