Chap 1 : Sự quyết định táo bạo
(Đoạn này có thật nha mọi người , ở chap trên sau khi ăn tết xong là nhỏ lên Đà Lạt rồi nhắn tin cho em báo là nhỏ ở trên ĐL , vì em quyết định ở lại nên chap trên em không nhắc tới chuyện này mà đi đến cái kết luôn , còn dưới đây là những suy nghĩ lưỡng lự của em , và quyết định cuối cùng là một cái kết khác mà em luôn ước rằng thời gian quay lại để em có thể thay đổi theo cái kết này )
29 tết âm lịch 2014 :
- “ Alo , nhóc hả , cà phê chút nhé “
…..
- “ Sao nay không ở nhà chuẩn bị đón tết mà gọi anh ra vậy ta , nhớ phải không ??? “
- “ Qua tết phải cưới thật anh à … “
Tôi như chết lặng , tôi luôn nghĩ rằng đây chỉ là 1 câu chuyện mà nhỏ tạo ra để thử tôi nhưng tôi đã lầm , nhìn vào đôi mắt vô hồn của nhỏ với vết thâm quầng mắt đã được che phủ bằng phấn trang điểm nhưng tôi vẫn nhận ra , tôi chắc rằng đã nhiều đêm nhỏ không có được giấc ngủ yên . Mắt nhỏ ứ lệ nhưng không thể trào ra như thể nhỏ đã khóc rất nhiều và chỉ còn một chút đủ để làm nhoà đi khoé mắt . Tôi nắm lấy tay nhỏ , đôi bàn tay trắng trẻo , gầy gò như run lên bần bật , nhỏ nắm chặt tay tôi làm tôi bất chợt rút lại nhưng không được. Tôi đành phải nâng bàn tay trái đè lên tay mặt của nhỏ .
- “ Thôi có gì từ từ mình tính , em đừng buồn nữa , nhìn em như vậy anh thấy lo lắm , từ từ rồi gia đình sẽ hiểu mà “
- “ Hiểu gì chứ , giờ tới nước này rồi hiểu gì nữa ,anh đâu phải em mà anh biết , anh không có em thì anh vẫn có nhiều người khác , em đâu có như anh , bây giờ em phải lấy người mà em không yêu nè , anh thì biết gì chứ “
- “ Vậy giờ em muốn sao đây , là do anh không tốt , anh không đủ can đảm , không đủ của cải vật chất , anh không được như người ta thì anh biết làm sao đây “
Nói rồi nhỏ bật khóc giữa quán cà phê , tôi thì ngượng ngùng nhưng cũng muốn ôm chầm lấy nhỏ mà khóc luôn , tôi thấy tự ái , thấy mình ngu ngốc , thấy mình thật sự yếu đuối , ngay cả người mình yêu thương nhất mà tôi cũng sẵn sàng buông tay , tôi ghét con người tôi lúc ấy , con người mà chỉ biết yêu thương nhỏ bằng những lời nói mà đôi khi chính những lời nói từ tôi làm nhỏ phải rơi lệ . Tôi không hận người đàn ông xa lạ kia , tôi không hận gia đình nhỏ vì sao lại bắt ép nhỏ lấy người mà nhỏ không hề có tình cảm trong khi gia đình nhỏ biết rằng hai đứa tôi đang yêu nhau mà tôi giận chính bản thân tôi chẳng thể vượt qua được khó khăn này , tôi chưa đủ chín chắn , chưa đủ khôn ngoan để đưa ra phương án để giải quyết chuyện này , tôi cảm thấy uất ức , tôi thấy tuyệt vọng , giờ ngồi đây nhìn nhỏ đau khổ mà tôi chẳng thể làm được gì cho nhỏ . Mày tệ lắm tôi ơi .
- “ Anh , hay là mình đi đi anh , ra khỏi cái thành phố này đông đúc này , thoát khỏi cuộc sống này đi “
- “ Đi đâu bây giờ , anh chỉ mới tìm được công việc mà bây giờ đi thì biết đi đâu , tiền bạc anh lại không có “
- “ Anh đừng nói chuyện tiền bạc với em nữa có được không ?? , mình lên Đà Lạt đi , ở đó không khí thoải mái , không nặng nề như ở đây , cuộc sống cũng không quá bon chen , xô bồ , lên đó mình kiếm việc làm sống qua ngày , sau này dư giả em muốn mở tiệm hoa nữa “.
- “ Liệu có dễ dàng như em nói không ??? “
Khi nghe nhỏ nói , tôi cũng thấy chạnh lòng , nhỏ sẵn sàng bỏ đi vì tôi sao ?? , nghe thì có vẻ khả thi nhưng tôi thầm nghĩ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy được , hiện tại có chỗ ăn chỗ ngủ do gia đình cấp còn khó khăn huống hồ bây giờ đi đến một nơi xa xôi , tự lập bằng hai bàn tay trắng chứ , nhưng nhìn mắt nhỏ sáng lên khi mơ tưởng về tương lai , về quyết định bồng bột đó tôi lại không muốn làm nhỏ đau lòng . Tôi phải làm sao đây , tôi cũng muốn đi cùng nhỏ nhưng không muốn nhỏ vì tôi mà bỏ lại những thứ hiện tại ở lại , liệu đi rồi sau này còn có thể quay về hay không , gia đình nhỏ liệu có chấp nhận dễ dàng một người nhu nhược , bất tài như tôi ???.
- “ Không thử làm sao biết , chỉ còn cách này thôi , hồi đó em cũng bỏ đi vì gia đình bắt đi Hàn Quốc đó thôi , sau đó thì em không phải đi nữa , lần này cũng vậy thôi , hay anh không yêu em , anh không muốn bỏ đi ??? “
- “ Không , anh muốn chứ , nhưng liệu khi quay về gia đình em có chấp nhận không “
- “ Em không cần biết , hiện tại em chỉ muốn xa khỏi chỗ này , nếu anh không đi , em cũng sẽ đi , em không muốn phải ở đây , cưới một người mà em không hề có chút tình cảm , em không muốn làm con rối ở đây nữa . “
- “ Uhm , em quyết vậy thì vậy đi , miễn sao em vui là được “
3 ngày tết , tôi chẳng thể nào vui nổi , suy nghĩ thật nhiều về quyết định của nhỏ và cố gắng tìm ra giải pháp thứ hai , cứ sáng suy nghĩ , chiều mệt mỏi lại tìm đến hơi men , chẳng biết phải làm như thế nào , chẳng có ai để tâm sự , chẳng ai có thể giúp tôi đưa ra sự lựa chọn đúng đắn hay giải pháp thích hợp . Tôi tự mình hình dung ra tương lai theo hai hướng , nếu đi cùng nhỏ thì sẽ như thế nào , và ở lại thì sẽ như thế nào . Nếu tôi ở lại nhỏ vẫn sẽ đi , nhưng sẽ quay về còn tôi thì mất nhỏ , liệu tôi có thể kiếm được một người để yêu thương , một người có thể đem lại mọi cảm giác mà nhỏ đã đem lại cho tôi . Nếu tôi đi thì gia đình tôi , gia đình nhỏ sẽ như thế nào , tôi và nhỏ thì lại quá trẻ , cả tương lai dài ở trước mắt , tôi không muốn sau này nhỏ phải sống khổ vì nhỏ sinh ra trong gia đình khá giả , ăn sung mặc sướng đã quen , liệu nhỏ có đủ ý chí để chịu sống một cuộc sống đạm bạc và rồi nhỏ quay về bỏ lại tôi một mình.
- “ Anh suy nghĩ xong chưa , hết tết rồi “
- “ Anh … .”
- “ Em đang ở Đà Lạt , em vừa mới xuống xe, giờ em đang ở nhà dì em “
- “ Em đùa à "
- “ Sao đi mà không nói cho anh biết vậy , em quyết định bỏ hết tất cả , bỏ anh luôn sao , sao em tàn nhẫn vậy , anh vẫn còn yêu em mà “
- “ Không , em chỉ lên để xem xét thôi rồi em về , em vẫn chờ quyết định của anh , giờ trên đây có nhà dì em , thời gian đầu có lẽ sẽ em nói mẹ rằng muốn lên đây yên tĩnh một thời gian , có cơ hội sẽ dọn ra ngoài “
- “ Khi nào em về lại thành phố “
- “ Sớm thôi “
Vậy là nhỏ đã quyết định rồi , tôi cũng nên nhanh chóng đưa ra quyết định của mình thôi , tôi nhanh chóng tổng kê hết tài sản hiện tôi đang có , 1 chiếc xe , 1 cái điện thoại cùng vài triệu trong ATM , tôi quyết định nói với mẹ rằng tôi muốn lên Đà Lạt sống thử một thời gian , vì nghe ở Đà Lạt cuộc sống yên tĩnh . Tôi nói cho có lệ , cốt để xem phản ứng của mẹ tôi chứ thật ra mẹ tôi biết , khi tôi đã quyết làm gì thì chẳng thể khuyên tôi được .
- “ Mẹ , con với Trang tính lên Đà Lạt ở , lên đó lập nghiệp xem có được không “
- “ Mày điên à , không có gì mà đòi lập nghiệp , chưa đủ khôn đâu con “
- “ Thử mới biết chứ , tuần sau con đi “
- “ Gia đình con kia cũng đồng ý à “
- “ Uhm “ ( Các bác gạch đá đi chứ em thương mẹ lắm mà chẳng khi nào nói được câu xin lỗi , yêu mẹ , hay dạ khi mẹ gọi cả , chả hiểu sao luôn , cứ thấy ngại )
Đoạn dưới đây là 1 cái kết khác , một cái kết mà em luôn muốn nó xảy ra , cái kết mà em muốn chọn nhưng đã không đủ can đảm để quyết định. Em sẽ lấy bối cảnh là lúc em lên Đà Lạt chơi với bạn trước khi lên lên máy bay bay sang Mỹ nhưng sẽ k có bạn mà chỉ có em và nhỏ.
- “ Bà xã à , anh quyết định rồi , mình đi em nhé , em muốn khi nào mình đi “
- “ Càng sớm càng tốt , yêu anh “
Tôi tranh thủ sắp xếp quần áo , tổng kê tài sản rồi lên danh sách những thứ cần chi khi bước chân lên Đà Lạt , trong thẻ vỏn vẹn 8 triệu 500k cùng với 700k trong ví , tôi lên mạng tham khảo cuộc sống ở Đà Lạt , mức phí sinh hoạt cũng như giá thuê nhà trọ và các địa điểm chính. Sau khi gặp nhau thêm vài lần để lên kế hoạch chi tiết , tôi và nhỏ đã đưa ra quyết định sẽ khởi hành khi vào hè