Khi T tỉnh dậy, anh phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường mềm.
“Á!” T cuống cuồng ngồi dậy nhưng còn chưa kịp dậy hẳn anh đã bị một cánh tay gầy guộc ấn xuống.
“Vết thương của cậu chưa lành.” Chủ nhân của cánh tay đó là một người phụ nữ lạ mặt, lớn hơn Sydney vài tuổi, kém nhanh nhẹn hơn, nhưng hiền thục hơn Sydney vài phần. “Đừng cố cử động.”
“Ui.” T không dám dùng sức, chỉ còn cách nằm xuống như lời người phụ nữ nói. “Xin cho hỏi, đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?”
“Tôi là chị Joan, cậu là ân nhân cứu mạng của em tôi.” Người phụ nữ cười. “Tối qua cậu bị thương rất nặng, cho nên em tôi mới đưa cậu về nhà chăm sóc.”
“Bị thương rất nặng? À! Đúng!” T nhớ lại từng tình tiết nghẹt thở trong trận chiến tối qua mà vẫn còn cảm thấy run, vết dao chi chít trên cơ thể anh, càng chứng tỏ sự nguy hiểm của trận chiến ấy.
Chỉ có điều, T nghĩ tới một việc... theo lý mà nói, anh bị thương nặng như vậy, đáng ra phải chết mới đúng?
Nhưng, nhiều vết thương như vậy mà chỉ trong một đêm đã gần như lành hẳn, chỉ còn lại vết sẹo.
“Vết thương của tôi sao lại...?” T ngập ngừng hỏi.
“Vết thương của cậu là do tôi giúp cậu băng bó!” Chị Joan lắc lắc đầu. “Vết thương tối qua của cậu nặng quá, có mấy lần tưởng cậu không sống nổi nữa, khiến cho Sydney khóc lóc rất thảm thiết, may mà ý chí của cậu rất kiên cường, nên mới bình an mà qua khỏi.”
“Thế Sydney đâu?” T vừa nghe tới Sydney, lập tức bỏ mối nghi vấn trong lòng sang một bên, gấp gáp hỏi.
“Ha ha.” Chị Joan cười. “Nó khóc cả đêm, khó khăn lắm mới chờ được tới lúc cậu có chuyển biến tốt, bây giờ đang ngủ say rồi, sao, bắt đầu nhớ nó à?”
“Không, không phải thế.” Gương mặt T ngượng nghịu. “Tôi và Sydney không có gì, không có gì…”
“Trông cậu lo lắng thế, ha ha…” Chị Joan cười. “Tôi đùa cậu thôi mà.”
“Vâng, chị Joan, mà?” T nhìn vào đôi mắt vô thần của chị Joan, khẽ hỏi: “Mắt chị có phải là không nhìn thấy không?”
“Đúng thế.” Chị Joan gật đầu. “Tôi là một người mù.”
“Thế thì chị thật vĩ đại.” T không nén nổi tán dương.
“Sao lại nói thế?”
“Bởi vì chị chăm sóc Sydney mà!” T khâm phục nói. “Mắt không nhìn thấy, vẫn có thể chăm sóc Sydney, chị thật là vĩ đại...”
“Ha ha.” Nghe T nói xong, chị Joan không nén nổi cười.
“Ấy? Tôi đã nói gì, có gì đáng buồn cười ở đây?” T thấy chị Joan cười rất vui thì vò vò đầu.
“Sao cậu giống như đã trở thành người nhà của Sydney vậy?” Chị Joan giơ tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu T, cười dịu dàng. “Xem ra, cậu thực sự thích Sydney rồi.”
“Tôi...” T đỏ bừng cả mặt. “Tôi đâu có, chị Joan đừng nghĩ lung tung, bởi vì tôi suýt hại chết cô ấy! Là bởi vì...”
Đột nhiên, T cảm thấy có gì đó khác lạ, một cảm giác không rõ ràng chợt rộn lên trong tim.
Cảm giác này tương đối kỳ lạ, như ánh sao băng lướt qua, ấm áp và ngắn ngủi, từ lòng bàn tay của chị Joan truyền tới xương cốt tứ chi, khiến toàn thân anh như đang tắm gió xuân...
Đây là cái gì? Người sói T khựng lại.
Anh vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt của chị Joan nhắm thành một đường thẳng, chị đang nở một nụ cười vừa thân thiết, vừa hiền từ với T.
“Chị Joan, chị…” Trong lúc ấy T như nghĩ ra điều gì, anh rướn người lên, vội vàng nói.
“Ngoan, cơ thể cậu bị trọng thương, phải chịu khó dưỡng thương.” Vẫn là nụ cười vừa hiền dịu vừa thân thiết của chị Joan, chị ấn vai T, không mạnh, không nhẹ đẩy anh nằm xuống giường.
Trong nháy mắt, anh như hiểu ra, tại sao vết thương của anh nặng như vậy lại có thể lành chỉ trong một đêm, và, tại sao trên người Sydney lại có linh khí mạnh hơn những người bình thường khác.
Thành phố Luân Đôn này, quả thật là ngọa hổ tàng long!
Tòa soạn báo Luân Đôn sáng ngày thứ mười tám, có lẽ là một buổi sáng nhiều niềm vui nhất trong mười mấy ngày trở lại đây.
Bởi buổi sáng này không có xác chết.
Jack đồ tể vốn mỗi ngày giết một người lại thu binh về nghỉ một hôm, cảnh sát Luân Đôn và cánh phóng viên không dám tin đã đi tìm khắp các ngõ lớn phố nhỏ, thử kiếm cái xác chết bị bỏ quên, nhưng...
Không có xác chết! Đúng là không có xác chết!
Trên thực tế, cô gái đáng ra phải chết thì vẫn đang sống, vì vậy có thể nói đêm hôm đó Jack đã lỡ tay.
Báo chí Luân Đôn giật những dòng tít nổi bật nhất đăng tin:
“Jack lỡ tay! Là thu quân đợi lần tiếp theo, hay là cuối cùng đã bị dã thú quái vật ngăn chặn?”
“Jack ngừng giết người! Luân Đôn sương mù u ám đã lóe lên một ánh hào quang?”
“Khúc nhạc giao hòa giữa máu và đau thương, đây là biểu hiện dừng lại hay chỉ là tạm thời?”
Trong lúc người dân cả thành phố Luân Đôn đang vui mừng khôn xiết, có mấy người tâm trạng vẫn rất nặng nề.
T biết, Jack vẫn lọt lưới, kể cả hai cao thủ liên kết bao vây Jack, thì hắn vẫn chạy thoát.
Đêm ngày thứ mười tám, khi vầng trăng ngoài cửa rượt theo những đám mây, không biết từ khi nào cửa sổ ngoài phòng Người sói T đã có hai bóng người ở đó.
Một bóng người thân hình cao gầy, mặc bộ comple cao lớn bảnh bao, thư thái dựa vào khung cửa... một cái bóng thì phất phơ bất định, dưới ánh trăng chỉ có hai hàm răng trắng bóng đang mỉm cười.
T biết rằng, bạn đồng hành đã tới.
“Xin chào, chiến sĩ sói anh dũng của Luân Đôn.” Người đàn ông mặc bộ comple nói như vậy. “Chúng tôi đặc biệt tới thăm anh đây.”
“Cảm ơn.” T cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn một chút, đây là sự xúc động khi hai kẻ mạnh giáp mặt với nhau.
“Xin chào, trước khi hợp tác, chúng ta nên làm quen với nhau một chút.” Người đàn ông nói. “Đây là bạn đồng hành của tôi, Mèo cười, còn tôi là một tay thợ săn có sở trường dùng cung tên, cậu có thể gọi tôi là Robin Hood.”
“Mèo cười? Robin Hood?” T mở to mắt, cho dù không đọc nhiều truyện cổ tích như Sydney, nhưng anh vẫn cảm thấy hai cái tên này rất quen.
“Đúng rồi!” Người đàn ông cười.
“Thế chúng tôi nên xưng hô với cậu thế nào?”
“Tôi à, Sydney gọi tôi là Người sói T, nếu không phiền hai người cũng có thể gọi tôi như vậy là được.” T nói.
“Được, người anh em Người sói T à?” Người đàn ông nói. “Năng lực của cậu hình như là biến hình.”
“Có thể nói như vậy.”
“Đêm qua chúng tôi vẫn bó tay, đành để Jack chạy thoát, khả năng đặc biệt của thằng cha này biến hóa khó lường, rất khó chịu.” Người đàn ông mặc comple thở dài. “Tôi và Mèo cười bàn bạc xong đã đi đến kết luận là, chúng tôi cần cậu giúp đỡ.”
“Cần tôi giúp đỡ?” T nghe tới đây, tinh thần trở nên phấn chấn. “Bất luận là khó khăn gì tôi đều đồng ý giúp!”
“Bởi vì cậu là con rắn thổ địa ở Luân Đôn, tình hình nơi đây cậu biết rõ nhất.” Người đàn ông nói. “Thêm nữa, với thân thủ biến hóa kỳ dị như Jack, cậu vẫn có thể từng bước từng bước tiếp cận, điều đó thể hiện kỹ năng lần theo dấu vết của cậu rất khá, đúng không?”
“Lần theo dấu vết ư?” T nhìn người đàn ông, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào. “Đúng vậy, tôi rất tự tin với khả năng đánh hơi bằng mũi của mình.”
“Rất tốt.” Người đàn ông nói. “Thế đêm nay mời cậu gia nhập đội chúng tôi.”
“Ừm.” T tinh thần khẽ phấn chấn hỏi. “Đêm nay?”
“Đúng vậy, tất cả những ân oán, sẽ kết thúc vào đêm thứ mười tám này thôi!”
“Kết thúc?” T nghi hoặc. “Sao các người lại tự tin như vậy, đêm nay có thể ngăn chặn được Jack sao?”
“Bởi vì ai là mục tiêu tiếp theo của Jack, chúng tôi đã có tính toán trước rồi.” Người đàn ông cười, trong nụ cười mê hồn đó ẩn chứa đôi chút lạnh lùng.
“Đối với dã thú mà nói, con mồi gì là mồi ngon nhất?” Người đàn ông nói. “Đương nhiên là con mồi thoát khỏi miệng mình!”
“Thoát khỏi miệng mình... á!” T khẽ kêu lên. “Ý anh là…”
“Đúng thế.” Người đàn ông nói. “Đối với cô gái tên là Sydney ấy, đêm nay là một đêm vô cùng nguy hiểm.”
T đang định hỏi tiếp, đột nhiên, anh khựng lại, bởi vì anh nghe thấy một âm thanh rất khẽ.
Sau đó, từ trong không khí bay tới một thứ mùi. Mùi này tuy rất nhạt, như một cơn gió nhẹ, nhưng khiến T dựng hết cả tóc gáy lên.
Bởi vì anh nhận ra thứ mùi này.
“Người anh em, hắn tới rồi ư?” Robin Hood nhìn chăm chú, khi thấy thái độ của Người sói T có vẻ khác lạ liền hỏi dồn.
“Đúng vậy!” T gật đầu, móng vuốt của anh cũng lóe lên trong giây phút ấy.
“Người anh em, cậu đi tìm Sydney và giữ cô ấy bên mình.” Cặp lông mày của Robin Hood nhếch lên. “Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ tốt Sydney, tôi và Mèo cười sẽ mai phục một bên, lần này, quyết không để cho Jack chạy thoát nữa!”
“Được.” T gật đầu. Anh đứng dậy và toan bước khỏi phòng, vừa mở cửa ra đã đụng ngay phải Sydney đang mặc đồ ngủ đứng đó.
“Á!” Cả Sydney và T đều khẽ kêu lên.
“Cô...”, “Anh…” hai người cùng nói, rồi cùng lúc im lặng.
“Anh nói trước đi.” Sydney nói.
“Không, cô nói trước đi.” T vò tóc, cười ngượng.
“Vết thương trên người anh, đã đỡ chưa?” Sydney mỉm cười.
“Đỡ nhiều rồi.” T vỗ mạnh vào eo mình, cơ thể vốn bị Jack dùng dao cứa bị thương lung tung, bây giờ chỉ còn lại vết dao mờ mờ ở phần da mà thôi.
“Khỏi nhanh thế?” Sydney kinh ngạc nói. “Tối qua anh bị thương nặng lắm đấy...”
“Cái này... tôi cũng không biết!” T ngập ngừng, “Khả năng hồi phục của tôi vốn cũng mạnh mẽ, ngoài ra là do chị Joan chăm sóc nữa...”
“Chị Joan chăm sóc?” Sydney nhìn Người sói T, lẩm bẩm lại câu nói đó.
“Đúng vậy, khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy chị Joan bên cạnh mình, chị ấy đúng là một người chị tốt, cô thật may mắn đấy.”
“Ừ, chị Joan rất tốt, ừ, anh đều là được chị Joan chăm sóc? Không... không có ai chăm sóc anh nữa sao?”
“Đúng thế!” T nhìn Sydney đứng trước mặt, cảm thấy tim mình đang dần đập nhanh lên một cách kỳ quặc, bởi vì lúc này Sydney đã trút bỏ hình ảnh phóng viên chuyên nghiệp, quay trở lại là một cô gái bình thường.
Cô đã thả mái tóc vốn buộc gọn xuống, làn tóc đen uốn nhẹ buông trước ngực, bộ quần áo ngủ rộng rãi không che giấu nổi thân hình cao cao yêu kiều, đặc biệt là đôi mắt to còn ngái ngủ nhưng rất ngây thơ, khiến cho T nhìn đắm đuối.
“Gì thế?” Sydney chu môi lên. “Tôi hỏi anh là ngoài chị Joan ra, còn có ai chăm sóc anh nữa mà! Rốt cuộc anh có biết không vậy?”
“Ai... ai chăm sóc tôi?” T lại vò vò đầu. “Ngoài chị Joan ra, không có người ngoài nào nữa...”
“Tôi có hỏi anh ai là người ngoài đâu.” Giọng Sydney ngày một cao hơn, cô bực tức nói. “Anh thực sự không biết?”
“Hả?” T thộn ra như vịt nghe sấm. “Không phải cô biết sao?”
“Đồ ngốc!” Sydney giẫm mạnh chân. Quay người bước đi.
“Á?” Còn lại T đứng như trời trồng ở đó, anh không hiểu nổi, tạo sao Sydney cứ muốn hỏi “Ai đã chăm sóc anh?” Lẽ nào chính Sydney cũng không biết?
“Lêu lêu, đúng là đồ ngốc mà!” Lúc này, sau lưng Người sói T vọng tới tiếng cười của Mèo cười.
“Á? Ngốc ở chỗ nào?” T vẫn chưa hiểu.
“Cô bé thức cả đêm chăm sóc cậu, hy vọng sẽ được cậu khen ngợi, lêu lêu lêu lêu.” Mèo cười đứng sau cười rất vui vẻ. “Kết quả là cái con sói ngốc nghếch này chả hiểu gì cả.”
“Khen ngợi? Á!” T lại chộp lấy mấy sợi tóc, mái tóc vốn đã rối bù, lúc này càng tơi bời như tổ quạ.
“Nhưng, tốt nhất là cậu nhanh nhanh đuổi theo mà bắt cô ấy lại.” Mèo cười nói: “Bởi vì, Jack đã tới gần rồi, Sydney là một món mồi ngon, cô ấy mà lạc ra, chẳng phải là đã phát miễn phí món mồi ngon cho cái thằng cha ăn không chịu trả tiền này sao?”
“Nói phải lắm! Cảm ơn đã chỉ bảo!” T nghĩ tới đây, gạt bỏ sự ngốc nghếch, khôi phục lại tinh thần nhanh nhạy của dã thú, hai chân rảo bước, đuổi về hướng Sydney.
Mèo cười nhìn theo cái bóng dần xa của Người sói T, nụ cười thường trực trên môi đột nhiên biến mất, miệng khép lại.
Và bên cạnh Mèo cười, có thêm một cái bóng của một người đàn ông cao to khác, đó chính là Robin Hood.
“Anh bạn, cảm thấy gì không?” Robin Hood trầm tư nói.
“Cảm thấy rồi.” Giọng nói của Mèo cười cũng trầm tư. “Trong căn nhà này vẫn còn một luồng linh khí khác, chậc chậc, tuy đối phương cố tình chế ngự, nhưng linh khí vẫn mạnh tới giật mình.”
“Sao lại trùng hợp vậy?” Robin Hood chau mày. “Nhưng như vậy có thể giải thích được tại sao Sydney lại có linh khí cao hơn một bậc, chắc chắn là đã chịu ảnh hưởng của người này, nhưng phát hiện ra hắn trong lúc này, quả thực là trùng hợp quá.”
“Trước mắt chúng ta chưa thể biết được người này là bạn hay thù, nếu trong lúc chúng ta bắt Jack mà hắn giở trò, hai chúng ta có khả năng lớn là sẽ bỏ mạng tại đây.” Mèo cười nói. “Một tên Jack đã đủ nguy hiểm lắm rồi.”
“Ừm.” Robin Hood trầm tư.
“Anh là đội trưởng, anh quyết định đi!” Mèo cười nói. “Cá nhân tôi tán thành dẹp trước cái trở ngại này.”
“À.” Robin Hood nói. “Mèo cười, cái ‘trận đồ nụ cười’ của cậu có thể chế ngự người này không?”
“Cũng có thể.” Mèo cười nói. “Đừng quên, trận đồ của tôi chuyên dùng để bắt người có linh khí đấy!”
“Ba phút.” Robin Hood nói. “Chúng ta không cần giết hắn, chỉ cần hắn không động đậy được trong đêm nay là được rồi.”
“Ba phút.” Mèo cười mỉm cười. “Tuân lệnh! Sếp!”
Chính trong ba phút Người sói T đuổi theo Sydney, ở một nơi khác trong căn nhà, diễn ra một trận vây bắt kinh thiên động địa.
Nguồn linh khí cực lớn đó, người mà Mèo cười và Robinhood đều gọi là “hắn”, cao thủ thần bí đã ảnh hưởng tới Sydney, lúc này đang ung dung ngồi trong nhà bếp, xắn tay áo, tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối.
Đó không phải ai khác, mà chính là người chị hiền thục của Sydney, chị Joan.
Đột nhiên, chị dừng lại.
Sau đó, với một giọng nói rất nhỏ nhẹ, chị khẽ thở dài.
“Ôi, rắc rối tới rồi!”
Rầm! Không gian chật hẹp của căn bếp đột nhiên sáng chói lên, trong luồng ánh sáng đó, hàng chục mũi tên hung bạo lao thẳng tới.
Mũi tên lông vũ phát ra ánh sáng chói lòa, đấy là ánh sáng thần thánh.
“Vũ Tiễn thần thánh?” Chị Joan để lộ nụ cười quái lạ. “Mũi tên đã được nhúng qua nước thánh? Dùng để đối phó với ta? Ngươi biết ta là ai không?”
Chị Joan đã mất đi khả năng nhìn, chỉ dựa vào âm thanh để xác định vị trí, chị dùng tay nhẹ nhàng vẽ lên một vòng tròn trong không trung, những mũi tên lông vũ mang đầy sát khí ban nãy đột nhiên không hẹn mà cùng lúc bay ngược trở lại người bắn ra chúng.
“Mũi tên thánh không có tác dụng? Thế là thế nào?” Robin Hood kinh hãi thốt lên. “Chết tiệt, Mèo cười, trông đợi vào cậu đấy!”
“Ha, trận đồ Mèo cười!” Mèo cười hít sâu một hơi, đột nhiên từ trong miệng nó bay ra một vùng đen tối, vùng đen này đang phát tán khắp nơi như sóng. “Trận đồ khởi động.”
Chẳng mấy chốc, toàn bộ căn bếp đã bị bao trùm bởi một màn đen mù mịt.
“Người có linh khí của hệ trận đồ?” Chị Joan đã rơi vào một vùng đen kịt không nhìn rõ cả ngón tay, nhưng gương mặt vẫn hết sức bình tĩnh.
“Cô ta đã bị rơi vào bóng đêm rồi.” Mèo cười nói. “Sếp, mau công kích cô ta!”
“Đây là thời điểm tốt để công kích ta?” Giọng chị Joan lạnh lùng. “Nói cho các ngươi biết, với một người đã mất đi thị giác, bóng tối và ánh sáng chả có chút ý nghĩa nào hết.”
“Tên tới đây, xin hãy cẩn thận!” Robin Hood trước khi bắn tên, không nén nổi nhắc nhở đối phương, anh không muốn giết người lung tung, bởi vì ban nãy đối phương có thể quay ngược lại mũi tên thánh, ắt phải có mối quan hệ sâu xa với Cơ Đốc giáo.
Chị Joan nhấc tay trái lên, ánh bạc ấm áp từ từ sáng lên trong bóng đêm.
“Nói cho hai người biết một chuyện, hai tay của ta, tay trái là ‘cánh tay bạc’ nhận nhiệm vụ trị thương, nếu không vì ta khởi động năng lượng của cánh tay này để trị thương cho Người sói T, các người làm sao có thể phát hiện ra ta?”
Chị Joan nói xong, lại nhấc cánh tay phải lên. Tay phải, không giống với ánh bạc dịu dàng của cánh tay trái, mà là ánh vàng sáng chói mắt.
“Còn tay phải của ta, còn gọi là ‘cánh tay phán quyết’ có ánh sáng vàng khiến các loại yêu ma quỷ quái không thể trốn thoát.” Chị Joan nói tới đây, cười và dừng lại một lát.
“Ta cho các ngươi lời cảnh báo cuối cùng, nếu các ngươi tới đây để bắt Jack, chúng ta là bạn không phải thù, gã Jack này là một tên khó chơi, ta đề nghị các ngươi giữ sức mà đối phó với hắn. Nếu các ngươi cứ nhất quyết phải chế ngự ta trước.” Chị Joan cười, chỉ có điều nụ cười này không còn dịu dàng như trước nữa, thậm chí còn lạnh lùng tới mức khiến người khác nổi da gà toàn thân. “Thì hãy tiếp nhận phán quyết từ tay phải của ta đây!”
“Sếp, giờ tính sao?” Mèo cười và Robin Hood đưa mắt nhìn nhau.
“Đâm lao phải theo lao, hành động thôi!” Robin Hood biết, trận đồ cười của Mèo cười một khi đã khởi động thì không có cách nào quay đầu lại.
Câu nói này vừa dứt, cây cung dài trong tay Robin Hood rung lên, một mũi tên bứt khỏi dây cung bay vút ra.
Chỉ là một mũi tên?
Ban nãy mười mấy mũi tên đã thất bại, giờ lại chỉ có một mũi?
Không, không phải một mũi tên!
Mũi tên này bắn ra từ tay Robin Hood, lao tới vị trí của chị Joan, chỉ trong cự ly vài centimet ngắn ngủi, mũi tên đột ngột tự vỡ ra.
Một mũi, hai mũi, ba mũi... hai mũi tên đó lại va vào nhau, trong nháy mắt lại tăng thêm bốn mũi tên nữa, sau đó, không đầy một giây sau, trên trần căn bếp tối đen đã lấp đầy những đầu tên đang xoay tròn với ánh hào quang hung bạo, trông như một cỗ máy nhả bom hàng loạt đang xoay tròn trong không trung.
“Bắn xuống đi!”
Sau đó, tên rung lên, tạo thành một cơn mưa chớp chói lòa có thể giết chết tất cả những sinh linh tồn tại, nhắm thẳng vào chị Joan.
“Một tên ngu xuẩn.” Chị Joan giơ cao tay phải lên, ánh vàng rực sáng tứ phía.
Trong màn đêm đen kịt đó, tay phải của chị Joan như mặt trời vàng, tỏa sáng chói lòa và cuốn hết những mũi tên bạc vào đó.
Linh khí điên cuồng thảm liệt trong trận đồ đen thui biến thành những tia sáng màu vàng màu bạc giao nhau và lan tỏa ra tứ phía...
Ở một nơi khác, T chộp lấy tay Sydney.
“Sydney, nghe tôi nói, bây giờ cô không được ở một mình, rất nguy hiểm!”
“Ở một mình gì cơ?” Sydney nghi ngờ nhìn T.
“Tối nay Jack sẽ tới tìm cô!”
“Tìm tôi?” Sydney sợ hãi giật mình.
“Đúng vậy, bởi vì tối qua hắn đã lỡ tay rồi!” T nói. “Cho nên, đêm nay nhất định hắn sẽ tới để thu dọn tàn dư...”
“Á!” Sydney nghe xong, sự cố chấp ban nãy biến mất, cô nắm chặt ống tay áo của Người sói T khẽ run run.
“Cho nên tối nay cô nhất định phải đi theo tôi.”
“Vâng!” Sydney gật mạnh đầu.
“Bây giờ chúng ta đi tìm... Suỵt!” T mới nói được nửa câu, đột nhiên để lộ thái độ khác thường, anh nhìn ra phía ngoài căn phòng.
“Sao thế?”
“Có nguy hiểm.” T nhìn chăm chú vào phía khác của căn phòng, mũi khẽ động đậy. “Tuy là rất nhẹ, nhưng có linh khí đang dao động ở đây.”
“Linh khí dao động?”
“Đúng thế.” T nói. “Thể hiện có người đang chiến đấu, rất có khả năng là hai người bạn tối hôm qua.”
“Nhưng,” Sydney nắm chặt hơn tay Người sói T. “Chị Joan ở phía đó đấy!”
“Chúng ta đi.” T nắm lấy bàn tay Sydney “Chúng ta qua đó tìm chị Joan.”
“Được!”
Nhưng, T mới bước được một bước, đột nhiên dừng lại.
“Lại sao thế?” Sydney ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao to này, bất chợt, cô nhìn thấy một giọt mồ hôi đang chảy xuống từ trán của Người sói T, một giọt mồ hôi long lanh trong suốt, đang chầm chậm chảy xuống từ vầng thái dương đầy lông lá của anh, rơi lên mu bàn tay của Sydney.
Á! Một giọt mồ hôi rất lạnh.
“Có người đang đi về phía có linh khí dao động đó...” Giọng nói của T không giấu nổi nỗi sợ hãi.
“Có người?”
“Đúng vậy!” Sắc mặt T đầy hoang mang. “Kẻ đó là Jack!”
Kẻ phanh ngực Jack lao về phía đang diễn ra trận kịch chiến giữa chị Joan và tiểu đội săn quỷ nghĩa là sao?
Kẻ mang tới mùi chết chóc Jack sẽ mang tới những thay đổi kinh hồn nào cho trận chiến giữa ba người này.