Chuyến Tàu Địa Ngục

Chương 10: Phản kích




Trên chuyến tàu địa ngục, toa số 10.

Từ trong không khí, hàng trăm cây gậy bóng chày như những con dã thú điên loạn cùng đổ xuống, giáng lên người trưởng tàu.

Kỳ lạ là, không một giọt máu tươi nào bắn ra.

“Dừng tay!” Babe Ruth giơ tay ra hiệu cả đám dừng lại.

Bóng gậy tản ra, chỉ nhìn thấy trưởng tàu quỳ trên đất, sau đó, ông từ từ ngẩng đầu lên, nhếch mép cười nhạt, “Babe Ruth, ngươi biết không? Tại sao ta lại được cử làm trưởng tàu?”

Trong giây lát ấy, không khí xung quanh trưởng tàu dường như đông cứng lại, Babe Ruth và đám thuộc hạ kinh sợ, cùng lùi mấy bước về phía sau.

Sau đó, trưởng tàu gầm to một tiếng.

Một luồng sức mạnh vô hình đột ngột bùng nổ, át ra tứ phía, máu bắn tung tóe, làm trống một vòng tròn lớn.

Sau đó, ở giữa vòng tròn, người đàn ông được gọi là trưởng tàu từ từ đứng dậy, nụ cười trên miệng ông đã biến thành nụ cười của một con mãnh thú hung tợn.

“Babe Ruth, ta hỏi ngươi, ngươi biết ta tên là gì không?” Trưởng tàu lạnh lùng nói, tự chỉ tay vào mình. “Ta tên là Anubis! Ta là vị thần đến từ Ai cập cổ xưa!”

“Anubis! Sếp trưởng tàu! Tôi biết rất rõ mà!” Babe Ruth cười và lôi từ sau lưng ra một cây gậy bóng chày còn to hơn cả người hắn, trên cây gậy chi chít mũi đinh. “Trước nay đều biết mà!”

Babe Ruth lắc lắc cây gậy to tướng trong tay.

“Đinh găm trên cây gậy này sẽ cắm thẳng vào hồn phách ngươi, bất luận ngươi là thần quỷ thế nào, nếu bị gậy đoạt hồn của ta đánh trúng cũng sẽ trọng thương, vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh! Ha ha ha!”

“Một cây gậy? Dựa vào một cây gậy của ngươi?” Trưởng tàu nhìn cây gậy vài giây, đột nhiên cười lớn, đồng thời đưa tay ra phía sau rút ra một thứ.

Một cây súng săn còn lớn hơn cả cây gậy bóng chày xuất hiện trên tay trưởng tàu.

“Ngươi không biết là thời đại đang tiến bộ hay sao? Dùng cây gậy toàn đinh, muốn giết Anubis ta sao?” Trưởng tàu cười. “Chết tiệt, nhà ngươi có biết đã đụng tới ai không?”

“A A A!” Gương mặt Babe Ruth thất kinh, hắn lùi lại một bước, rồi lại lùi một bước nữa.

“Ngươi trốn nữa đi!” Trưởng tàu cười lớn.

Pằng một tiếng, một viên đạn bay khỏi nòng súng săn, từ đầu súng bốc lên một làn khói trắng.

Sau đó, trên sàn tàu có thêm một đống thịt lớn, đó là xác của Babe Ruth bị đạn bắn tan tác.

Trưởng tàu cười nhạt, thu súng lại. “Rõ là loại quỷ ranh lại học đòi tạo phản!” Nhưng, trưởng tàu vừa nói xong câu ấy, đột nhiên ông cảm thấy cổ như bị thít lại, người bỗng lơ lửng trong không trung.

Cái siết này rất mạnh, như thể Diêm Vương ở địa ngục đích thân ra tay, làm cho trưởng tàu toàn thân đau đớn, không còn sức lực để phản kháng, ông gượng mở mắt, chỉ nhìn thấy một bóng người đang cười với mình.

“Trưởng tàu đại nhân, chơi đùa với Babe Ruth không đủ trình độ, vậy chơi với sợi dây của Người treo cổ tôi thế nào?”

“Nguy!” Trưởng tàu thò tay ra phía sau không ngừng sục sạo, ông muốn tìm vũ khí của mình. Cùng lúc đó, có một cánh tay khác nắm chặt tay ông, khậc một tiếng, bẻ gãy luôn cổ tay trưởng tàu.

“Còn ta nữa! Trưởng tàu đại nhân, ngươi biết không? Ta ghét nhất kẻ nào cướp quả cầu da của ta.” Một gương mặt xấu xí, trát đầy phấn sáp với nụ cười kỳ dị áp sát vào mặt trưởng tàu.

“Trưởng tàu, ngươi cũng có phúc lắm, được hai ác quỷ địa ngục bọn ta đồng thời đột kích.” Người treo cổ cười. “Ngươi chết cũng không hối tiếc rồi!”

“Các ngươi, các ngươi vốn không biết, trên chuyến tàu này...” Trưởng tàu chưa nói hết, Người treo cổ khẽ siết mạnh tay, mắt trưởng tàu đã lồi ra phía trước như mắt cá vàng, ông không nói thêm được một lời nào nữa.

Nhà ga Manhattan, tiểu đội săn quỷ.

“Nhìn kìa! Tàu đến rồi!” Tiểu đội xếp thành hàng dài phía trước phòng chờ, đợi chuyến tàu địa ngục dừng lại khi vào bến, sau đó họ có thể lên tàu hàng yêu.

Nhưng...

“Hả?” Ma nữ hút máu phát ra tín hiệu nghi ngờ đầu tiên. “Sao tàu không giảm tốc độ nhỉ?”

“Không thể nào!” Kỵ sĩ U hồn thở dài…

“Nằm xuống!” J hét lớn.

Mọi người chỉ kịp nằm rạp xuống, chuyến tàu địa ngục như đang phát điên, băng qua nhà ga Manhattan với tiếng kêu gầm rú liên hồi, cắm đầu phóng về phía trước.

“Tàu không dừng lại?” J ngẩng đầu, anh nhìn thấy rõ vẻ kinh ngạc và hoang mang trong mắt mọi người.

“Hỏng rồi, tàu có chuyện rồi!”

“Sếp, giờ tính sao?” Kỵ sĩ U hồn hỏi lớn.

“Lên tàu.” Giọng của J đã lấy lại được bĩnh tĩnh.

“Tàu không dừng lại, vậy chúng ta lao vào thôi, kế hoạch số 1 đã phá sản, sau đây chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch số 2.” J nói. “Gặp nhau ở đầu tàu nhé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.