Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 2: Đạp một cước bay ra




Tần Mục Ca nghe vậy ngừng một lát, Phủ Cầm vốn là sững sờ, sau lập tức khóc ra thành tiếng, nghẹn ngào nói với Tần Mục ca: "Nhất định là Nghênh Xuân biện hộ chọc giận Đại tướng quân, mới có thể muốn đánh chết nàng, tiểu thư, làm thế nào bây giờ?... Ô ô...Nghênh Xuân sắp chết rồi..."

Mặc dù trong nhất thời Tần Mục Ca còn không làm rõ hết vấn đề, nhưng hiện tại đã biết rõ một chút, người nha hoàn tên là Nghênh Xuân nếu vì mình mà bị đánh chết, mình quyết không thể ngồi yên mà không để ý đến!

"Đi, chúng ta đi!" Tần Mục Ca lặp tức từ trên bàn nhảy xuống đất, "Phủ Cầm đẫn đường!"

Bởi vì thân thể tiều tụy, Tần Mục ca lập tức cảm thấy đầu choáng váng đứng không vững, trên đùi vô lực, nhưng mà bây giờ cũng không trông nom được quá nhiều, cứu người quan trọng hơn!

Phủ Cầm lập tức đỡ Tần Mục ca, trong ánh mắt của nữ nhân trung niên vừa quái dị lại đồng tình bước nhanh ra khỏi miếu Thổ địa, chạy thẳng tới phủ Đại tướng quân.

Vừa ra khỏi miếu Thổ địa, Tần Mục Ca nhìn cảnh sắc trước mắt, hít thở không khí trong lành, nhất thời cảm giác tỉnh táo không ít, cho dù bây giờ tất cả đối với mình mà nói rất xa lạ, nhưng mình sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để thích ứng hòa hợp!

Phủ Đại tướng quân cách miếu thổ địa cũng không xa lắm, cho nên Tần Mục ca và Phủ Cầm đi không bao lâu liền thấy được.

Lúc này, bên ngoài phủ Đại tướng quân có không ít người đến xem náo nhiệt, nhìn thấy Tần Mục Ca tới, cũng nhỏ giọng nghị luận, đồng thời tự động chừa ra một con đường để đi.

Tần Mục Ca âm thầm hít một hơi thật sâu, bước một bước dài vọt vào, liếc mắt liền nhìn thấy một nữ tử mười lăm mười sáu tuổi đang nằm trên mặt đất, cánh tay đang bị một tên gia đinh đạp, trên đùi đã tràn ra vết máu!

"Nói, còn dám nói Như phu nhân và Ý phu nhân nói bậy nữa hay không? Như phu nhân có truyền lời, nếu ngươi còn dám vu oan, liền đánh gẫy hết răng của ngươi!" Gia đinh kia dương dương tự đắc* từ trên cao nhìn xuống đe dọa Nghênh Xuân.

*Dương dương tự đắc: đắc ý thỏa mãn với hành động,việc làm của mình mà kiêu ngạo,vênh váo với mọi người.

Lập tức trong lòng Tần Mục Ca tức giận, thình lình tiến lên một bước đạp giữa lưng tên gia đinh một phát!

Tên kia và mấy tên gia đinh khoanh tay trước ngực vây quanh ở một bên xem náo nhiệt đều không có chú ý tới Tần Mục Ca đi vào, cho nên tên kia trực tiếp lảo đảo bổ nhào về phía trước, té chổng đít !

Bên cạnh đứng xem náo nhiệt vừa nhìn thấy Tần Mục Ca trở lại, đều là một vẻ mặt giận mà không dám nói gì, nói thế nào đi nữa đối phương cũng đã từng là Đại tướng quân phu nhân, nhất phẩm cáo mệnh, cho nên không có người nào dám ra tay bất kính với nàng, cho dù nàng ở phủ Đại tướng quân địa vị so với Như phu nhân và Ý phu nhân thấp hơn không biết bao nhiêu.

Chỉ có gia đinh kia bị té xấu hổ quá hóa thành giận, chỉ vào Tần Mục Ca mà mắng: " Một nữ nhi của quan tứ phẩm nho nhỏ, hồng hạnh xuất tường làm Đại tướng quân hổ thẹn, bây giờ còn có mặt mũi trở lại, ta phi !” ( ta nhổ vào: chỉ sự khinh miệt )

Tần Mục Ca ra hiệu cho Phủ Cầm tiến lên đỡ Nghênh Xuân, nàng mắt lạnh tiến lên đối mặt với tên hạ nhân chết tiệt kia gằn từng chữ: " Gia phụ có thấp kém đi chăng nữa, cũng là quan tứ phẩm, ngươi thì cao quý, chẳng qua chỉ là cẩu nô tài của phủ Đại tướng quân! Kia nếu nói hồng hạnh xuất tường, mắt chó của ngươi có nhìn thấy chưa? ! Nếu mà không có tận mắt nhìn thấy mà bôi nhọ bản tiểu thư trước mặt mọi người, cẩn thận ta cáo trạng ( tố cáo,kiện cáo) ngươi, để cho ngươi chịu không nổi! Dưới chân Thiên Tử cũng không chứa một con chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng gì đó tùy ý hãm hại!"

"Ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi? ! Một nô tài không được giáo dưỡng chỉ biết sủa giống như một con chó ( gốc là kêu gào nhưng ta để sủa cho giống chó---), hay chủ tử nhà ngươi giáo dục ngươi như vậy sao? !" Tần Mục Ca mặt tràn đầy khinh miệt liếc đối phương một cái, xoay người đứng bên cạnh Nghênh Xuân, ân cần liếc mắt nhìn thương thế của nàng, che giấu sự đau lòng của mình, nói với Phủ Cầm, " Nhanh đi tìm đại phu!"

Nghênh Xuân suy yếu mở mắt nhìn thấy Tần Mục Ca, vui mừng cười cười, chậm rãi nói: "Nô tỳ...không việc gì... Tiểu thư tạm thời... Đừng lo lắng..."

Phủ Cầm khó xử nhìn Tần Mục Ca, nhỏ giọng nói:"Tiểu thư có điều không biết, không có tiền nửa bước khó đi...Người khác chỉ biết xem chuyện cười của chúng ta..."

Xem ra chính mình đây là xui xẻo đến cực điểm rồi! Bị phu gia bỏ rơi đuổi đi, nhà mẹ đoạn tuyệt quan hệ không cho mình vào cửa, nha hoàn trọng thương, mình lại không có tiền chữa bệnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.