Chuyện Nhà Trí Triều

Chương 24: Thân phận bại lộ




“Vợ à, hôm nay anh đưa em đi khởi động gân cốt nhé!”

Tấn Phát dành ra một ngày nghỉ để đưa Thục Uyên đi đến những nơi góc khuất của xã hội, dạy dỗ những kẻ thiếu đòn mà pháp luật không thể trừng trị.

“Vợ à, cuối tuần này sẽ có cuộc thi đua xe đấy. Anh đăng ký cho em đi tham gia giải trí rồi.”

“Hả?”

Thanh Quý cũng nhanh chóng đăng ký, đưa Li Tâm đi tham gia hội đua xe. Kể từ khi kết hôn đến nay, vợ anh đã lâu rồi không đề cập đến nghề nghiệp yêu thích của bản thân, vận động viên đua mô tô.

“Chẳng phải tổ tông nhà anh thích đi du lịch Trung Quốc lắm sao? Sẵn tiện mở luôn cho em một concert, thêm một sự kiện thảm đỏ cùng sao hoa ngữ để em thoả mái vui chơi.”

“Thật luôn?!”

Thần Huy cũng đưa Nhạc Viện đi du lịch Trung Quốc, không những vậy còn mở cho cô mấy concert gọi là lưu diễn quốc tế để vợ yêu thoả sức vui chơi.

Vì lần trước Tấn Phát có tiết lộ một bí mật anh ấy vô tình phát hiện của vợ với đám chiến hữu của mình:

“Mấy người biết chuyện gì không?”

“Thật ra mấy bà vợ của chúng ta trông vô hại thế thôi chứ thực ra lợi hại lắm đấy, chuyện gì cũng biết.”

“Đặc biệt rất biết cách dấu diếm bí mật.”

“Lần trước lúc dọn nhà, vô tình tôi lục được trong ngăn kéo bí mật của Thục Uyên, thấy một món đồ rất đặc biệt.”

Tấn Phát vừa nói vừa lấy điện thoại ra, mở ảnh cho đám người này xem vật được cất dấu trong ngăn kéo bí mật kia, là một chiếc nhẫn pha lê.

Giang hồ có lời đồn về tổ chức Pha Lê được thành lập bởi bốn người phụ nữ thần bí, tổ chức này chuyên trị kẻ ác, đặc biệt là đàn ông khốn nạn, chuyên làm hại phụ nữ.

Điểm đặc biệt trong huy hiệu Pha Lê của tổ chức này là phụ kiện pha lê.

Được phân tầng thành năm cấp: bình cấp, sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp.

Bình cấp là pha lê được đính trên lách chân, giành cho những thành viên bình thường liên quan gián tiếp đến tổ chức qua trung gian.

Sơ cấp là pha lê được đính trên lách tay, giành cho những thành viên liên quan trực tiếp đến tổ chức, được xem như thành viên mới, bình thường hoạt động tại trụ sở.

Trung cấp là pha lê được đính trên bông tai, đại diện cho những thành viên kỳ cựu, có đầy đủ năng lực cao.

Cao cấp là pha lê được đính trên nhẫn, đại diện cho tứ đại nữ sĩ thành lập tổ chức.

Đỉnh cấp là pha lê được đính trên vòng cổ, đại diện cho người đứng đầu tổ chức.

Nhưng kể từ tám năm trước, các nhân vật cấp cao, tứ đại nữ sĩ của tổ chức Pha Lê đột nhiên mất tích, đến nay vẫn chưa bầu được người đứng đầu.

Mà thứ xuất hiện trong ngăn kéo bí mật của Thục Uyên lại là nhẫn pha lê, điều này có nghĩa cô ấy chính là một trong tứ đại nữ sĩ.

Vậy thì theo suy luận của Tấn Phát, ba người còn lại không ai khác chính là Hoàng Triều, Nhạc Viện, Li Tâm.

Điểm đặc biệt nữa là Đặng Thu Quỳnh cũng là thành viên của tổ chức này, hiện trường vụ án xuất hiện một chiếc lách chân đính pha lê.

Bốn người đàn ông, tám mắt nhìn nhau. Thần Huy nói:

“Như vậy chẳng phải vụ án này có manh mối điều tra rồi sao?”

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!”

Tấn Phát cũng bồi thêm một câu. Tiếp theo là suy luận của Thanh Quý:

“Phỏng đoán đầu tiên là tổ chức Pha Lê trừng trị những kẻ bạc đãi phụ nữ, cụ thể là thành viên tổ chức.”

“Nhưng câu hỏi đặc ra là tại sao người thực thi nhiệm vụ xử tội Bùi Văn Giang lại là sát thủ của tổ chức Tử Thần?”

“Giả thuyết ở đây có thể là Pha lê viên trung cấp đã treo thưởng trên bảng đen, vì không muốn vi phạm pháp luật nhưng vẫn có thể trừng trị kẻ ác thích đáng.”

Tất cả đều rất tán dương lối suy luận này. Chỉ riêng Minh Trí là thả hồn trên mây, không biết anh đang suy nghĩ điều gì mà trông rất trầm tư, đột nhiên lại lên tiếng:

“Vụ án này không đơn giản như vậy đâu.”

Cả ba người đều khựng lại, tất cả đổ dồn ánh mắt vào anh:

“Mấy người các cậu sao không nghĩ đến vấn đề mấu chốt vậy?”

“Một treo thưởng bình thường chỉ có giá 500 triệu, đáng để một sát thủ top 2 như YT đích thân nhận nhiệm vụ thực hiện ư?”

“Mấy người này chắc chắn có liên quan đến nhau.”

“Chỉ cần phá được vụ án này thì có thể biết YT là ai rồi.”

“Nhưng muốn phá được? Thanh Quý, cậu phải bị vợ đá ra ngoài một thời gian dài rồi.”

Thanh Quý nghe vậy thì bực dọc:

“Chẳng lẽ cậu thấy chuyện như vậy còn có thể ung dung đứng ngoài nhìn mà không giúp đỡ à?”

“Lấy lý do gì tôi phải giúp cậu? Đừng quên Nguyễn Minh Trí tôi đây là ông trùm xã hội đen đấy nhé ngài đại tá.”

“Cậu!”

Thanh Quý á khẩu, chỉ có thể bắt đầu điều tra manh mối từ những cô vợ, nhờ sự giúp đỡ của hai người còn lại mà thôi.

Khoản thời gian này, đám người Thanh Quý lo bận rộn phá án thì Minh Trí lại chăm đi dự sự kiện, tiệc tùng.

Anh bỏ ra cả chục tỷ để mua lại một công ty giải trí, khiến ông hoàng của giới giải trí nào đó tức muốn phát điên.

“Nguyễn Minh Trí, mày muốn giành mất bát cơm của tao đúng không?”

Thần Huy đứng trên gian phòng bao của một nhà hàng kiểu Ấn, bày tỏ sự phẫn nộ đối với thằng bạn thân đáng quý của mình.

Minh Trí lại không buồn quan tâm đến anh ấy, chỉ ung dung cầm ly rượu trên tay thưởng thức mỹ cảnh:

“Đừng làm phiền ông đây theo đuổi vợ!”

“Gì cơ?”

Thần Huy ngớ người, nhìn theo hướng mắt của anh. Hoàng Triều ở gian phòng bao đối diện đang vui vẻ ăn tối cùng mỹ nhân.

Nhưng mà khoan, mỹ nhân này trông thật quen mắt. Thần Huy phải dụi mắt đi để nhìn cho thật kĩ thì giật mình:

“Ôi đ.ệ.c.h! Đó chẳng phải vợ tao ư?”

“Ừ, tao có nói không phải vợ mày đâu.”

“Thì ra lúc ra khỏi nhà lén lén lút lút như vậy là để đi gặp vợ mày. Mấy người phụ nữ này thật đúng là…”

“Không chỉ mình vợ mày đến thôi đâu. Nhìn xem, cửa lại mở ra rồi kìa.”

Cánh cửa phòng mở ra, Thục Uyên và Li Tâm cũng vui vẻ bước vào phòng. Hoàng Triều nhìn thấy họ liền không nhịn được mà chạy đến ôm chầm lấy.

Thì ra một tuần trước Hoàng Triều đã lên lịch hẹn gặp, tụ hội với đám người Thục Uyên. Hôm nay họ mới tề tựu đông đủ thế này.

Li Tâm lên tiếng:

“Để hai cậu đợi lâu rồi. Không biết tại sao dạo này lão chồng tớ cứ quái quái thế nào, khiến tớ muốn đi cũng khó.”

Thục Uyên lại tiếp:

“Lão bác sĩ nhà tớ cũng vậy, dạo này quái gở lắm, chiều tớ hết nấc, dính tớ như sam vậy á.”

Nhạc Viện cũng than thở luôn:

“Thì ra không chỉ mình chồng tớ dính người, mà lão chồng nhà chúng ta đều có vấn đề cả rồi.”

Hoàng Triều nghe thế thì liền nẩy sinh nghi ngờ, nhưng trước tiên vẫn cứ quan sát tình hình đã. Cô vui vẻ kéo bọn họ đến bàn ăn:

“Đến được rồi thì chúng ta cứ ngồi vào bàn đi đã, từ từ nói chuyện.”

“Đúng đó, ăn trước đi chứ bụng tớ đói meo đói mốc ra luôn rồi.”

Bên này vui vẻ ăn uống thì bên kia, cánh cửa cũng bị mở toang ra. Thanh Quý giận dữ đi vào:

“Nguyễn Minh Trí, nếu không có chuyện gì quan trọng là mày tới số với tao nha!”

“Báo ông đây để mất dấu vợ…”

Thanh Quý chưa kịp nói hết câu thì đứng hình mất năm giây, Tấn Phát đi theo sau vào cũng không giấu nỗi sự kinh ngạc.

“Cái… cái khung cảnh gì thế này?”

“Kinh ngạc lắm đúng không? Lúc mới đến tao cũng hệt như tụi bây đấy.”

Thần Huy nhàn nhã tiến đến cầm ly rượu vang mà nhấp môi, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều.

Tấn Phát tán thưởng:

“Mày đúng là thâm nhất trong đám, chuyện gì cũng đều làm rất nhàn nhã.”

Thanh Quý đi đến bên cạnh anh, nhìn bốn người phụ nữ đang trò chuyện vui vẻ bên kia rồi nói:

“Thời gian này mày cũng cật lực nhỉ?!”

“Tất nhiên, để cô ấy trở về bên tao lần nữa thì chuyện gì cũng có thể.”

Thần Huy lại bồi thêm vài thông tin:

“Như này đã là gì?”

“Suốt một tháng chúng ta sủng vợ thì hắn đã bỏ ra tiền tỷ để mua lại một công ty giải trí, không ngần ngại mà đối đầu với tôi chỉ để được gần vợ hơn đấy.”

Bể khổ của đám Thần Huy xuất hiện phải kể đến một tháng trước.

Khi kế hoạch khai thác thông tin được triển khai, ai nấy cũng vào việc, hết sức sủng vợ đến tận trời, nổi tiếng rầm rộ mạng xã hội.

Hoàng Triều mới về nước, đứng sau vung tiền mua một công ty truyền thông, chuyên phao những tin hot.

Minh Trí cũng âm thầm điều tra được, liền không ngần ngại chạy theo mua một công ty giải trí nhằm hỗ trợ vợ yêu.

Phàm là những buổi tiệc tùng có sự góp mặt của cô thì anh đều xuất hiện.

Anh điềm tĩnh đến ghế ngồi:

“Các cậu nói tôi nghe, thu hoạch được gì trong một tháng qua?”

Bên kia, hội chị em cũng vui vẻ nói chuyện. Sau một hồi tâm sự mỏng về những gì đã trải qua mấy năm nay, cũng đến lúc vào vấn đề.

Hoàng Triều bắt đầu thăm dò:

“Dạo gần đây có vẻ các cậu hạnh phúc chán nhỉ, được chồng sủng đến tận trời.”

Thục Uyên liền lên tiếng bác bỏ:

“Hạnh phúc nỗi gì? Đám nhóc côn đồ giờ nghe tên tớ là sợ mất mật ra rồi.”

Li Tâm cũng bồi thêm:

“Lão đại tá nhà tớ không quản sở thích đi phân khối lớn của tớ nữa, cũng không cho người đi theo bảo vệ. Tuy tự do nhưng cảm giác lạ lắm.”

Nhạc Viện mệt mỏi tiếp lời:

“Lão tổng tài nhà tớ cũng lạ lắm, tổ chức mấy cái concert khiến bà đây mệt sắp ngất.”

Hoàng Triều như nghĩ đến chuyện gì đó, chắc chắn không có chuyện tự nhiên bọn họ lại như thế, liền hỏi:

“Bọn họ có hỏi các cậu cái gì không?”

“Không có, nhưng hay chuốc say lắm.” Thục Uyên đáp.

“Làm chuyện vợ chồng cũng nhiều hơn trước nữa.” Li Tâm bồi thêm.

Hoàng Triều thở dài như hiểu ra vấn đề. Cô lấy ra chiếc nhẫn pha lê rồi hỏi:

“Các cậu cất nó ở đâu? Có mang theo không?”

Đám người Thục Uyên liền lấy trong túi ra, Hoàng Triều chỉ biết vỗ trán bất lực.

“Bọn họ phát hiện ra thân phận của chúng ta rồi.”

Ba người phụ nữ đồng loạt ngơ ra, không hiểu ý cô.

Hoàng Triều kiên nhẫn giải thích:

“Các cậu nhớ vụ Bùi Văn Giang chứ?”

“Nhớ.” Thục Uyên đáp.

“Bọn họ đang điều tra theo hướng của chúng ta, vì nạn nhân trước đó bị tên cặn bã kia hại là thành viên của Tổ chức Pha Lê.”

Cả bọn nghe xong thì há hốc, Li Tâm như phát giác được vấn đề, vội đứng dậy quan sát ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy được một căn phòng tối khả nghi.

“Các cậu lại đây xem, căn phòng bên kia trông rất đáng ngờ.”

“Tớ cũng nghi bọn họ đang theo dõi chúng ta.” Nhạc Viên liền cảnh giác.

Nhưng trái ngược với họ, Hoàng Triều nhàn nhã hơn nhiều:

“Chúng ta bị phát hiện rồi, không có gì đáng ngờ cả, căn phòng đó là bọn họ đấy. Thân phận của tớ cũng bại lộ rồi.”

Thục Uyên thắc mắc:

“Thân phận bại lộ rồi mà sao cậu trông có vẻ nhàn nhã vậy? Không sợ Nguyễn Minh Trí bám lấy sao?”

Cô khẽ cười:

“Anh ta không dám!”

Cả bọn nghe lời đó liền được một phen ngẩn người. Cô cầm ly rượu, thư thả lắc lư, bộ dạng rất đắc ý:

“Thực ra bị phát hiện lâu rồi, nhưng anh ta không dám vạch trần tớ. Đang chờ thời cơ đấy.”

Li Tâm lo lắng thăm dò:

“Vậy… cậu có tính quay lại với anh ấy không?”

“Tớ chưa nghĩ đến, vẫn đang điều tra uẩn khúc của vụ cháy năm xưa, anh ta là nguyên nhân cốt lõi. Tớ không thể tha thứ cho kẽ gián tiếp khiến gia đình chúng ta tan nát.”

Cô gằng từng chữ, ánh mắt đỏ ngầu, tay siết chặt ly rượu vang đến vỡ nát khiến đám Nhạc Viện giật mình, hoảng hốt.

“Hoàng Triều, bình tĩnh lại!”

“Tay cậu bị thương rồi kìa.”

Li Tâm lo lắng vội chạy đến kéo cô ra khỏi đống mảnh thuỷ tinh. Thục Uyên cũng nhanh chóng đến băng bó tay cho cô.

“Ngồi yên đó, đưa tay cậu ra đây cho tớ.”

Nhạc Viện liền lập tức gọi phục vụ vào dọn dẹo hiện trường.

Bọn họ nhìn cô mà đau lòng, trầm mặc, lòng ai cũng rối như tơ vò.

Ở một gian phòng khác, một đám nhóc dùng kính viễn vọng để quan sát từ xa.

Trần Tấn Phong nhìn thấy Hoàng Triều bị thương liền báo cho anh em Trọng Trà:

“Chị Trà Trà, mẹ chị tức giận đến nỗi bóp nát ly rượu, tay bị thương rồi.”

Hoàng Trà nghe mẹ bị thương liền vội chạy đến tranh xem kính viễn vọng, nhìn thấy mẹ bị thương liền lo lắng.

Minh Trọng đang thao tác trên máy tính liền tháo tai nghe ra bảo:

“Đều tại ông bố lắm tội của chúng ta.”

Hoàng Trà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:

“Dám làm mẹ bị thương, chúng ta không đội trời chung với ông ấy!”

Tấn Phong ngây thơ hỏi:

“Chị Trà Trà khiến muốn tác hợp cho ba mẹ nữa hả?”

“Tác hợp gì mà tác hợp, lão già đó khiến mẹ không vui thì không cần phải gắng kết lại nữa. Chị đây tìm người đàn ông khác cho mẹ là được.”

Lửa giận của Hoàng Trà khiến Triệu Thanh Ly cũng phải rén vài phần, cô bé tiến lên giúp chị gái hạ hoả:

“Chị Trà Trà bớt giận, chuyện đâu còn có đấy, không nóng không nóng.”

“Hừ!”

Hoàng Trà hừ mạnh một tiếng xong liền tức tối bỏ đến ghế ngồi.

Mấy đứa trẻ này quen biết nhau từ hôn lễ của Thần Huy - Nhạc Viện. Sau lại đụng độ nhau ở trường học liên thông, mối quan hệ liền trở nên khăn khít.

Sở dĩ đám trẻ này xuất hiện ở đây vì phát giác ra điểm bất thường của bố mẹ.

Nhờ tài trí hơn người của mình và sự dẫn dắt của Minh Trọng mà theo được đến đây.

Minh Trọng lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc:

“Sắp có biến rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.