Chuyện Nhà Chồng

Chương 48




Trên hành lang từ ngoài cửa bệnh viện cho đến phòng cấp cứu rầm rập tiếng bước chân. Bà Sử cả người run lên bần bật, ánh mắt gắt gao nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu. Nhìn thấy bà Sử đi đi lại lại, khiến cho Ông Sơn cũng lo lắng đứng ngồi không yên.

Không lâu sau đó, ông Lía cùng con Nga cũng có mặt ở bệnh viện. Ông Lía hớt hải chạy đến chỗ vợ mình, lo lắng nói:

“ Con Tuyết nó sao rồi.”

“ Đang cấp cứu trong kia.”

“ Làm sao mà lại lên cơ sự như thế này.?”

Bà Sử cúi đầu khóc nức nở, chỉ vì bà mà cô mới bị như vậy, nếu như cô có mệnh hệ gì, cả đời này bà sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được nữa. Ông Lía quay sang phía ông Sơn hỏi:

“ Có chuyện gì? Tại sao con gái tôi lại phải cấp cứu như thế này?”

Ông Sơn đứng trước mặt ông Lía có vài phần hổ thẹn, áy náy nói:

“ Tôi xin lỗi, là lỗi tôi dạy con chưa được tốt. Vậy nên mới xảy ra việc như thế này. Gia đình tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.”

“ Chịu trách nhiệm như thế nào? Nhà ông đừng cậy có tiền là muốn nói gì thì nói.”

“ Tôi…”

Ông Sơn im lặng không nói gì, Bà Sử ngồi bên cạnh ngẩng đầu lên:

“ Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa.”

Ông Lía liếc nhinf ông Sơn một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh vợ mình. Một lúc sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ bước ra ngoài:

“ Ai là người nhà bệnh nhân?”

Bà Sử run run đứng dậy, lắp bắp nói: “ Tôi…là tôi…”

“ Đề nghị gia đình truyền máu thêm cho bệnh nhân, bệnh nhân mất máu nhiều, hơn nữa bệnh viện lại đang thiếu nhóm máu này.”

“ Vâng.”

Sau khi vào phòng xét nghiệm, bác sĩ kết luận bà Sử không cùng nhóm máu với cô. Ông Sơn nhìn ông Lía vẫn đứng bên ngoài không chịu vào phòng xét nghiệm liền lo lắng giục:

“ Ông không vào xét nghiệm nhóm maú đi, tình hình đang rất nguy cấp rồi.”

Ông Lía thở hắt ra một tiếng, nặng nề nói:

“ Vốn dĩ không cùng nhóm máu thì cần gì phải thử.”

“ Ông nói thế là sao?”

“ Tôi không phải bố con Tuyết.”

Ông Sơn ngạc nhiên trước lời nói của ông Lía, con Nga đứng bên cạnh cũng không tin nổi những gì mình vừa nghe. Bà Sử từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, mười đầu ngón tay bà bấu chặt vào nhau. Rất lâu sau mới lên tiếng:

“ Ông Sơn, tôi xin ông hãy cứu lấy con bé.”

“ Tôi cũng muốn, nhưng tôi có thể giúp gì được.”

Bà Sử im lặng trong giây lát, nuốt nước miếng, hai tay bà nắm chặt vạt áo, ánh mắt bà liếc nhìn ông Lía một cái. Vốn dĩ cái sự thật này bà định mang theo cho đến khi bà chết. Thế nhưng, ngày hôm nay lại không nói không được.

Nếu như ngày hôm nay bà không nói ra, con gái bà có thể sẽ chết, nhưng nếu bà nói ra, con gái bà sẽ không sao. Hít một hơi thật sâu, Bà Sử thở dài nói:

“ Con Tuyết là con gái của anh.”

Ông Sơn như không tin vào những gì vừa nghe thấy, hỏi đi hỏi lại:

“ Bà nói sao? Ai là con tôi?”

“ Con Tuyết, xin ông hãy cứu nó, chỉ có ông mới có cùng nhóm máu với nó mà thôi.”

Não bộ ông Sơn còn chưa kịp load thông tin thì đã bị bà Sử kéo vào phòng và nói với bác sĩ:

“ Ông ấy và con gái tôi có cùng nhóm máu, xin bác sĩ hãy cứu lấy con bé.”

Sau hơn một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, cuối cùng ca cấp cứu cũng thành công tốt đẹp, Tuyết đã không có vấn đề gì. Tuy nhiên, bây giờ lại là câu chuyện của ba người lớn với nhau. Bà Sử nhờ con Nga ở lại chăm sóc cho cô, còn bản thân mình đi ra gặp ông Sơn để nói chuyện:

“ Những lời em nói là sự thật.”

Bà Sử ngồi xuống ghế đá, rất lâu sau mới từ từ đem hết thảy mọi chuyện năm xưa kể cho ông Sơn nghe. Những câu bà nói như mũi dao nhọn, khoét sâu vào tận trong trái tim ông Sơn, khiến cho hô hấp của ông cũng trở nên khó khăn.

Cả cuộc đời này ông không bao giờ mình lại có một người con gái với bà, với người mà ông yêu đến gây ra quá nhiều tổn thương.

“ Chuyện con Vân…”

Ông Sơn chưa kịp nói hết câu, bà Sử liền chen ngang:

“ Chuyện đó không cần truy cứu, tôi sẽ nói chuyện với con Tuyết. Chúng nó dù gì cũng là chị em cùng cha khác mẹ, không thể đẩy nhau vào cảnh tù đày được.”

“ Hãy để tôi chăm sóc cho con bé.”

“ Tôi nói cho ông biết con bé là con gái ông là để ông truyền máu cứu nó chứ không phải để ông chăm sóc nó. Bao nhiêu năm nay, mẹ con tôi vẫn sống tốt, nó cũng không hề biết chuyện này. Hãy coi như không có chuyện gì xảy ra, tôi không muốn cuộc sống của con bé bị đảo lộn.”

Ông Sơn im lặng, nhớ lại những chuyện cô phải trải qua, trong lòng ông đau như cắt. Hèn gì, lần đầu tiên gặp cô, ông đã có cảm giác quen thuộc như vậy.

“ Chuyện con Tuyết…”

“ Em yên tâm, tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho con bé. Một khi đã là con gái tôi, thì không ai có quyền động vào hết.”

“ Kể cả con bé Vân???” Bà Sử nghi ngờ hỏi.

“ Đúng vậy.”

“ Nếu ông nói thế thì tôi yên tâm rồi.”

Thứ mà Bà Sử muốn là một sự đảm bảo an toàn từ ông Sơn, giờ đã được đáp ứng, bà liền xoay người rời đi. Vốn dĩ cũng không nên nán lại lâu, tránh để ông Lía phải suy nghĩ.

Bà Sử vừa đi được vài bước, từ đằng sau liền vang lên tiếng nói trầm thấp:

“ Xin lỗi em vì chuyện năm xưa.”

Khoé miệng Bà Sử giương lên nụ cười mỉm, nhẹ nhàng trong mát như gió xuân. Chuyện quá khứ, bà vốn dĩ đã chẳng còn để tâm nữa rồi, giờ đây bà chỉ biết sống và vun vén hạnh phúc cho gia đình nhỏ của mình.

Ông Sơn ngay sau khi trở về nhà, liền cho gọi luật sư đến ngay lập tức. Luật sư vừa đến nơi, ông Sơn liền lên tiếng:

“ Tôi muốn sửa lại di chúc.”

Vị luật sư ngạc nhiên nhìn ông Sơn:

“ Chủ Tịch muốn sửa di chúc ạ?”

“ Đúng vậy, tôi muốn sửa di chúc.”

“ Vâng.”

“ 30% cổ phần của tôi ở Tập đoàn sẽ để lại cho cô Tuyết, còn 5% còn lại sẽ để cho cô Vân. Ngoài ra, toàn bộ bất động sản của tôi đều để lại cho cô Tuyết, duy nhất căn nhà này là để lại cho cô Vân.”

Ông Sơn đọc đến đâu, vị luật sư kia liền tái mặt đến đó, trong lòng không khỏi thắc mắc, Tuyết là ai? Tại sao lại được thừa hưởng khối tài sản lớn như vậy trong khi cô Vân là con gái ruột cuả ông Sơn cũng không được thừa hưởng thừa kế nhiều như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.