Con Nga nghe cô nói xong thì trợn tròn mắt, nó hỏi đi hỏi lại:
“ Mày bị sao thế? Ra nông nỗi này mà vẫn muốn cho họ yên ổn sao? Mày không phải là Bụt đâu Tuyết à.”
Ánh mắt cô nhìn xa xăm vào khoảng không trước mặt, giọng nói hờ hững:
“ Trả thù rồi có được gì đâu, nếu tao trả thù thì bố mẹ tao sẽ như thế nào? Gia đình tao sẽ như thế nào, vậy nên tao không thể làm như thế được.”
“ Mày không làm thì tao làm.” Con Nga tức giận nói.
“ Không được, tao cấm mày không được làm như thế. Đây là chuyện của tao, không phải chuyện của mày, nên mày đừng có xen vào. Và nếu mày còn coi tao là bạn thì tốt nhất cứ để mọi chuyện như thế này đi.”
Cô nói xong liền bỏ ra ngoài, con Nga tức giận chửi thề một tiếng:
“ Mẹ kiếp, cứ hiền thế này bảo sao chúng nó ngồi lên đầu.”
Bà Sử nhìn thấy cô bỏ đi ra ngoài liền lặng lẽ đi theo phía sau. Nhìn bóng lưng cô độc của cô ngồi một góc, trái tim bà đau đến không thở được. Phải rất lâu sau, bà mới từ từ ngồi xuống bên cạnh cô, ân cần:
“ Con ổn chứ?”
Khoé miệng Tuyết nhếch lên nở nụ cười nhạt:
“ Con ổn.”
“ Nếu mệt mỏi quá, con cứ đi đâu đó du lịch một thời gian cho đỡ buồn.”
“ Con không sao mà, mẹ đừng lo. Bố mẹ cũng không cần ở đây lâu đâu, về còn lo cho mấy đứa ở nhà nữa, con không có làm sao mà.”
“ Mẹ biết, con đang rất đau khổ. Nhưng mọi mối quan hệ trong cuộc sống của con đều là nhân duyên, có những mối quan hệ là nhân duyên, nhưng cũng có những mối quan hệ chính là nghiệt duyên. Từ bỏ sớm, lòng sẽ càng thanh thản.”
“ Vâng, con biết mà.”
Cô nhìn mẹ mình mỉm cười, mối nhân duyên này, trong lòng cô đã sớm từ bỏ, chỉ là vẫn còn gì đó buồn bực.
Đúng là lấy chồng cũng giống như đánh bạc, đỏ thì thắng, thua thì mất tất cả. Vốn cứ nghĩ mọi chuyện sẽ thật đơn giản, nhưng sự thật lại không hề đơn giản như thế. Đáng lẽ ra ngay từ đầu cô phải là người hiểu rõ, xuất thân của cô không hề phù hợp với gia đình anh. Chỉ là do cô cố chấp, cứ nghĩ rằng mình sẽ phù hợp.
Ông Sơn cả buổi trở về nhà vẫn trầm ngâm suy nghĩ, điều ông suy nghĩ không phải về vấn đề của con Vân, ngược lại là vấn đề ngày hôm nay gặp lại người phụ nữ ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ông cũng đưa ra quyết định, ngày mai nhất định ông sẽ tìm gặp bà để nói chuyện.
Sáng hôm sau, Tuyết nói với Bà Sử muốn ra ngoài nói chuyện rõ ràng với Nam, và kí đơn ly hôn. Bà Sử lo lắng hỏi:
“ Con đi một mình ổn chứ?”
“ Vâng, con đi một mình được, mẹ không phải lo đâu ạ.”
Tuyết vừa nói vừa cười, sau đó liền bắt xe đến chỗ hẹn. Nam hẹn cô ở một quán cafe rất vắng người và kín đáo. Cô theo chỉ dẫn đi vào trong phòng vip. Vừa mở cửa bước vào, con Vân và anh đã ngồi sẵn trong phòng. Nhìn thấy cô, con Vân nhếch lên nở nụ cười châm chọc:
“ Chờ chị mà mẹ con tôi cũng muốn ốm lên đây.”
“ Tôi có khiến cô chờ tôi không? Hơn nữa, hôm nay là anh Nam hẹn tôi ra để nói chuyện, liên quan gì mà cô phải đi cùng?”
“ Đương nhiên có liên quan rồi, vì tôi là mẹ của con anh ấy đấy.”
Tuyết bật cười thành tiếng, cô quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt anh:
“ Anh hẹn em ra nói chuyện, sao lại đem theo cô ta, em muốn giải quyết chuyện của hai đứa mình, và em thấy không thích khi có người thứ ba ngồi nói chuyện như thế này, cũng giống như có người thứ ba xen vào cuộc sống của chúng ta vậy.”
“ Mày…mày…mày nói cái gì?”
Con Vân nghe cô nói vậy thì nổi đoá lên, bị cô lên tiếng đá xoáy, nó không chịu được ngồi bật dậy. Thấy thái độ khẩn trương của con Vân, cô khẽ cười, nhàn nhạt nói:
“ Có tật giật mình à?”
Con Vân cố gắng tiết chế lại cảm xúc của mình, nó nhìn cô khinh bỉ:
“ Có gì mà tao phải giật mình, cứ cho những lời mày nói là đúng đi, thì bây giờ người đứng bên cạnh anh ấy là tao chứ không phải mày. Người làm mẹ của con anh ấy là tao cũng không phải mày, hiểu chưa??? Cô gái dân tộc.”
Trước những lời khiêu khích của con Vân, đối với cô một chút tức giận cũng không hề có. Có lẽ, bản thân cô cũng đã chai sạn với những lời khiêu khích đó rồi. Cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:
“ Vậy thì….tao để cho mày làm vợ và mẹ của con anh ấy trên danh nghĩa, còn hợp pháp thì đừng có mơ.”
“ Mày nói vậy là có ý gì?” Con Vân nhíu mày nhìn cô, khó hiểu hỏi.
Bỏ mặc câu hỏi của con Vân, Tuyết quay sang phía anh, nghiêm túc nói:
“ Chuyện ly hôn, để sau rồi tính. Em cần suy nghĩ lại.”
Lời cô vừa nói như một cú đánh thẳng vào mặt con Vân, bản thân Nam cung rất bất ngờ với quyết định của cô. Rõ ràng là anh đã gọi điện nói chuyện, thống nhất mọi chuyện xong xuôi rồi mới thiết lập cuộc hẹn này. Không ngờ cô lại đổi ý, anh khó hiểu hỏi lại:
“ Chuyện này, chuyện này chẳng phải chúng ta đã nói chuyện thống nhất với nhau rồi hay sao???”
Ánh mắt cô liếc sang phía con Vân, giọng nói đầy khiêu khích:
“ Vì cô ta, nên đột nhiên em không muốn nữa. Có lẽ, em cũng nên chuyển về nhà ở, giành lại những thứ thuộc về mình chứ, cứ rời đi như thế này, lại dễ dàng cho cô ta qúa.”
“ Mày…mày…mày đúng là đồ trơ tráo.”
Con Vân vừa nói vừa cầm lấy cốc nước, tiện tay hất thẳng vào mặt cô. Gương mặt nó đỏ gắt lại, trong mắt đều là sự tức giận. Tuyết im lặng, cười khẩy một cái, nhẹ nhàng nói với Nam:
“ Vấn đề ly hôn, em muốn suy nghĩ lại. Còn nếu anh muốn đơn phương ly hôn thì cứ làm đơn lên toà trước, bao giờ có giấy mời của toà em sẽ lên.”
Tuyết nói xong liền quay người đi thẳng, một cái nhìn cũng không buồn nhìn lại. Nếu như đã muốn khiêu khích cô như vậy, tại sao cô không nên trả đũa con Vân lại một chút. Hừ, đúng là không biết điều mà.
Tuyết vừa rời đi, con Vân dậm chân bình bịch, nó tức giận chửi thề một tiếng:
“ Mẹ kiếp con nhà quê, đúng là không biết điều mà. Anh chưa thoả hiệp nói chuyện với nó à?”
“ Anh nói rồi, hôm nay hẹn ra chỉ để kí đơn thôi. Cũng tại em đấy, chọc giận cô ấy làm gì, để giờ mọi chuyện lại thành phức tạp. Hừ, đúng là không được cái tích sự gì.”
Nam tức giận nói, rồi bỏ đi trước, mặc kệ con Vân ngồi lại phía sau.
Tuyết về đến nhà, con Nga đã chạy lại chỗ cô, lo lắng:
“ Sao rồi, giải quyết êm đẹp chứ?”
“ Êm đẹp gì, con Vân láo quá, nên tao gây khó dễ không kí đơn nữa, để xem nó định làm gì.”
Nghe cô nói xong, con Nga liền sung sướng cười phá lên:
“ Đấy, mạnh mẽ như thế này có phải thêm phần cuốn hút không. Trước mà mày cứ mạnh mẽ như thế này, thì đố bố con thằng nào bắt nạt được mày nhé.”
Tuyết bĩu môi một cái:
“ Thôi, tao cũng muốn li hôn cho xong, nhưng tại nó cứ khiêu khích quá, nên tao làm khó lại chút thôi.”
Con Vân ôm một bụng tức giận đi về nhà, nó ấm ức đến nỗi uống ngụm nước cũng không trôi. Nó đang nằm tức giận nghĩ cách đối phó với cô thì con Vy gọi điện đến. Con Vân vừa bắt máy, đầu dây bên kia liền lên tiếng:
“ Đến quán Bar đi.”
“ Làm gì?”
“ Có chuyện quan trọng.”
Con Vy nói xong liền tắt máy, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười như có như không, chờ đón sự xuất hiện của con Vân.