Trước cửa quán Bar,
Một nam một nữ đang giằng co nhau, người đàn ông hất tay người con gái xinh đẹp ra khỏi tay mình:
" Buông ra."
" Anh say rồi, để em đưa anh về."
Người con gái xinh đẹp ấy vẫn cố chấp nắm lấy tay anh, để anh không bị ngã xuống đường. Thế nhưng, một chút mặt mũi anh cũng không cho cô. Trước mặt bao nhiêu người trước cửa quán, ngón tay trỏ của anh chỉ vào mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô:
" Tôi không cần, đi đi. Cút."
" Anh để em đưa anh về. Rồi anh không cần đuổi, em sẽ đi ngay lập tức."
Nam hất tay cô ra, bất ngờ không kịp phản ứng liền ngã xuống dưới lòng đường. Ánh mắt Nam không buồn liếc nhìn cô lấy một cái, quay người xiêu vẹo bước đi.
Vân vẫn ngồi im như vậy dưới lòng đường, ánh mắt thương tâm nhìn anh rời đi. Mặc kệ cho mấy người đưa tay muốn đỡ cô dậy, thế nhưng tất cả đều bị cô từ chối.
Một người con gái vốn dĩ xinh đẹp, kiêu kì như Vân thế mà lại vẫn cố chấp chỉ yêu một người là anh. Vân yêu Nam, yêu đến mức có thể làm tất cả, là một tình yêu không chỉ có chân thành, mà ham muốn chiếm hữu cũng cực kì cao. Vốn dĩ trước khi cô đi du học, là anh đã nói sẽ chờ cô trở về. Thế nhưng, là anh lại phản bội lại lời hứa hẹn ấy.
Bản thân Vân không cam lòng nhìn anh lấy người con gái khác không phải là cô. Vân và anh vốn là thanh mai trúc mã, cùng ăn, cùng ngủ, cùng lớn lên bên nhau trong suốt thời bé thơ. Cứ ngỡ rằng, định mệnh sẽ định sẵn hai người ở bên nhau. Ai ngờ, cuối cùng anh lại cưới người con gái khác làm vợ mà không phải là cô.
Ánh mắt Vân rơi trên bóng hình anh từ xa, khoé miệng mấp máy:
" Nhất định, anh sẽ phải là của em."
Suốt cả đêm cô không ngủ được, kể từ lúc có sóng, chốc chốc cô lại kiểm tra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của anh không. Cuối cùng vẫn không nhịn được gọi hỏi con Vy xem thế nào.
Con Vy đang ngủ thì nhận được điện thoại của cô, nó gắt lên:
" Nửa đêm chị không ngủ đi, gọi tôi giờ này làm gì. Chị điên à.?"
" Chị xin lỗi, anh Nam thế nào rồi em?"
" Biết không có chị ở nhà, nên anh ấy về nhà rồi. Tôi với mẹ nói chuyện rồi đó, chưa xuôi hẳn đâu. Chị cứ ở trên nhà đi, đợi anh ấy xuôi hẳn rồi về."
" Ừ. Vậy em giúp chị nhé."
" Được rồi, thôi tôi ngủ đây, chị đừng có điện làm phiền anh Nam đấy. Kẻo anh ý lại thêm tức giận, bao nhiêu công sức đổ bể hết."
" Chị biết rồi, chị không gọi đâu."
Con Vy nói xong liền tắt máy, không để cho cô kịp nói thêm câu nào. Bỏ điện thoại xuống dưới giường, hai mắt mông lung nhìn vào khoảng không tối trước mặt, thở dài một tiếng.
Bà Sử nghe tiếng thở dài của cô, lo lắng không ngủ được:
" Có chuyện gì mà con thở dài thế?"
" Không có gì đâu ạ. Mẹ ngủ đi."
" Mẹ nghe thấy hết rồi."
Khoé miệng cô giương lên nụ cười chua chát, Tuyết vòng tay ôm lấy Bà Sử, cái đầu nhỏ nhắn tựa vào vai bà. Bàn tay thô ráp của bà vuốt lên mái tóc cô, giọng nói đầy quan tâm:
" Hai đứa cãi nhau à?"
"...."
Đáp lại sự quan tâm của bà là sự im lặng từ cô, cô không muốn bố mẹ phải lo lắng thêm cho mình. Vậy nên cái gì cô cũng không muốn nói, chỉ mong bố mẹ có thể yên tâm về cô, nhưng cuối cùng cô vẫn phải lên tiếng:
" Chỉ là chút hiểu lầm nhẹ thôi mẹ. Chứ anh Nam thương con lắm."
" Vậy sao con lại lo lắng thở dài như vậy?"
" Anh Nam đi công tác, mà con gọi chưa thấy anh nghe máy nên con lo lắng thôi."
Đến lúc này, Bà Sử mới thở nhẹ ra một tiếng. Hoá ra con rể bà bận công chuyện chứ không phải do hai đứa cãi nhau. Như vậy, bà cũng có thể yên tâm phần nào. Bà chỉ lo gia đình bên đó đã không ưa con gái bà, lại cộng thêm hai đứa cãi nhau thì con bà sẽ khổ như thế nào.
" Con cứ ở nhà vài hôm cho thoải mái, rồi lên cũng chưa muộn. Nhìn con gầy rộc đi rồi đấy."
" Vâng."
" Đứa bé mất rồi, con định thế nào?"
" Con sẽ nói chuyện với chồng con, cho con đi học lại. Dù gì trước đó là con bảo lưu kết quả thôi."
" Ừ, đi học lại đi con. Con gái có tấm bằng, nhà chồng cũng đỡ khinh."
" Vâng."
Hôm sau, trời đổ mưa lớn, trong bản cô thậm chí xuất hiện cả mưa đá, có những hạt đá ro bằng ba đến bốn ngón tay. Mưa rơi mỗi lúc một nhiều, những hạt đá rơi thủng cả mái nhà:
" Tuyết, con lấy mấy cái chậu để mẹ hứng mưa."
" Vâng."
Tuyết đưa chậu cho Bà Sử, rồi ngồi một góc ôm lấy mấy đứa em của mình. Đứa nào cũng sợ hãi, cả người run lên bần bật. Vòng tay nhỏ bé của cô chẳng thể ôm trọn lấy bọn nhỏ, chỉ biết cố gắng siết chặt lại, để xua tan đi cái cảm giác sợ hãi trong lòng chúng nó:
" Ở nhà có hay mưa đá thế này không?"
" Không ạ, thi thoảng mới có, mà hạt không to như này đâu ạ."
" Không sao đâu, đừng sợ. Mưa một chút lại tạnh ngay."
" Vâng ạ."
Cô động viên bọn nhỏ, rồi ngồi kể chuyện cho chúng nó nghe, để vơi bớt nỗi sợ hãi. Cô kể được một đoạn, thì từ ngoài cửa Ông Lía nặng nề từng bước đi vào. Mưa lớn, trong bản lại mất điện, cô không nhìn rõ được gương mặt Ông Lía. Chỉ biết cả người ông ướt sũng, những giọt nước từ trên đầu ông " Tí tách" thi nhau rơi xuống sàn nhà. Giọng nói ông mệt mỏi:
" Mẹ nó đâu, lấy bông gạc ra đây."
Nghe tiếng Ông Lía, Bà Sử vội vàng chạy về phía cửa, lo lắng hỏi:
" Ông làm sao thế? Làm sao thế này."
" Bà đi lấy bông gạc lại đây cho tôi."
" Được, được, tôi đi lấy ngay."
Đỡ Ông Lía ngồi xuống, Bà Sử chạy đi lấy bông gạc. Tuyết buông bọn trẻ ra, dò dẫm đi thắp ngọn nến rồi đi về phía Ông Lía. Càng bước lain gần cô mới biết những giọt nước " Tí tách" rơi trên sàn nhà chính là những giọt máu đang từ trên đầu Ông Lía rơi xuống. Tuyết hoảng sợ, nước mắt đã rơi ướt đẫm từ lúc nào, giọng nói cô lạc cả đi:
" Bố sao thế? Sao lại chảy máu nhiều như thế này. Máu chảy nhiều thế này, phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ.?"
Ông Lía xua tay, nở nụ cười yếu ớt nhìn cô:
" Không sao, bố đi che lại cái mái cho con trâu, không có mưa đá to như thế, trâu nó chết mất. Bố đội nón đấy chứ, thế mà đá vẫn rơi xuyên qua được, trận mưa lần này, to thật."
" Để con giúp bố cầm máu."
Tuyết vừa nói vừa khóc. Đến lúc Ông Lía cởi áo ra để cho Bà Sử đắp lá cầm máu, cô càng khóc lớn hơn. Cả một mảng lưng Ông Lía tím đỏ lại, máu rỉ ra khắp chỗ.
Hốc mắt cô đỏ hoe nhìn Ông Lía. Chỉ trách nhà cô nghèo quá vậy nên mới khổ như vậy.!