Dịch: LTLT
Trước đó Hứa Nhã Bình đã nói rất nhiều chuyện thú vị, ví dụ như ngày đầu tiên Hứa Thịnh đến nhà hàng xóm làm bài tập, dỗ đến mức hôm sau hàng xóm đến hỏi Hứa Nhã Bình “Hôm nay chị không tăng ca à? Lần tới khi nào chị tăng ca?”, muốn coi Hứa Thịnh như con ruột mà nuôi.
Sau khi Hứa Nhã Bình bị giảm biên chế, có một lần không biết nên làm thế nào, bà đã nộp đơn cho mấy công ty, ban đầu bà vốn không muốn phỏng vấn công việc hiện tại, cần huấn luyện, cuối cùng sàng lọc ra ba người để nhận việc, đồng thời đây cũng là công việc mà bà mong muốn nhất. Nhưng mà, bà không thể kéo dài được nữa, cũng cảm thấy bản thân không phù hợp, ngay cả bạn thân cũng nói bà bỏ đi thôi, công ty này không thích tuyển nhân viên nữ.
Là Hứa Thịnh chú ý đến đơn đăng ký kia, nộp thay cho bà. Hôm nhận được thông báo, cậu cầm đơn nhét vào trong tay bà: “Mẹ đi thử xem, không thử sao mà biết được.”
Thiệu Trạm nghe những việc này, trước mắt dần dần phác họa ra gương mặt của Hứa Thịnh.
Có lẽ ngây ngô hơn bây giờ một chút, cũng ngoan hơn. Sau khi rút nanh vuốt về, gương mặt của Hứa Thịnh rất có tính lừa gạt, trông như không hề kiêng dè chuyện gì, không chịu nghe lời nhưng thật ra tinh tế hơn bất cứ ai.
Ở Lâm Giang, ngoại trừ mấy tội danh nhỏ nhặt ra thì Hứa Thịnh thực sự cũng chẳng phạm phải lỗi gì khác.
Lúc vừa nhận lớp, Mạnh Quốc Vĩ cảm thấy em học sinh này không dễ dạy dỗ, sau này bất giác mà bao che cho cậu, ngăn cản Cố Diêm Vương ở căn cứ Lục Châu: “Đừng đánh nữa, nhiều người đang nhìn như này…”
Thiệu Trạm nghĩ đến đây, bẻ khớp ngón tay, không kìm được mà phân tâm nghĩ Hứa Thịnh hiện đang làm gì?
Sau đó, Hứa Nhã Bình sửa lời, giống như đã nhắc đến chuyện gì không nên nhắc.
Bà định cầm ly trà bên tay, nâng lên uống một ngụm, nhưng mà tay chân luống cuống, nước trong ly được rót quá đầy suýt tràn ra ngoài.
Giọng Thiệu Trạm hỏi lại vô cùng lạnh lùng, đuôi mắt hắn hơi nhướng lên, nhưng trông có vẻ còn lạnh lùng hơn.
Hứa Nhã Bình cúi đầu, mái tóc xoăn dài thả lơi bên tai, bà rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, có hình bóng của Hứa Thịnh: “Không nhắc chuyện này, chúng ta đã nói không nhắc đến nữa.”
Thiệu Trạm muốn hỏi vì sao không nhắc, nhưng câu hỏi này rõ ràng không phù hợp với lẽ thường.
Thế là Thiệu Trạm chỉ có thể hỏi: “Vậy bây giờ mẹ nhắc là có ý gì?”
Hứa Nhã Bình không còn sức lực, ngón tay bất giác nắm chặt.
Cuối cùng Hứa Nhã Bình đặt ly nước xuống, nói: “Mẹ chỉ không hiểu, có thể đậu Lâm Giang vì sao con cứ muốn học ở Lập Dương làm gì?”
Lập Dương?
Là trường nào?
Thiệu Trạm không ngờ rằng sau vẽ tranh hắn còn được thấy nghe một từ khá xa lạ khác.
Lúc điền nguyện vọng thi cấp 3, ngoại trừ trường trọng điểm thì hắn chưa từng nhìn các trường khác.
Suy nghĩ của Hứa Nhã Bình rất đơn giản.
Bà thật sự không hiểu rõ mỹ thuật gì đó, có ấn tượng cứng nhắc về lĩnh vực này, luôn cảm thấy không thể làm công việc nghiêm chỉnh. Điểm thi cấp 3 của Hứa Thịnh hoàn toàn có thể vào trường trọng điểm, trường Lục trung Lâm Giang có không ít người muốn thi còn thi không đậu. Không ai muốn tin con mình thiên tư* ngu dốt, chỉ cần học hành chăm chỉ thì đều có thể thành tài. Nếu đã có thể thi đậu Lâm Giang thì cố gắng học ở Lâm Giang mới là chuyện quan trọng. (*tính trời phú)
Hứa Nhã Bình nói đến đây, không muốn nói tiếp, còn nói nữa thì có thể lại không kết thúc được: “Mẹ đi nấu ăn, con về phòng làm bài tập đi, nấy xong mẹ lại gọi con.”
Từ khi thi xong cuối kỳ cho đến lúc nghỉ, sau khi biến thành Hứa Thịnh, Thiệu Trạm mơ hồ cảm thấy trong căn nhà này hoặc nói chính xác hơn là trên người bạn trai hắn dường như có giấu bí mật gì đó.
Về lại phòng, hắn dựa vào cánh cửa cúi đầu, mở trình duyệt web ra.
Từ khóa tìm kiếm ở web: Lập Dương, trường học.
Mục baike* đầu tiên xuất hiện là mấy chữ “trường trung học phổ thông số 2 Lập Dương”. (*trang bách khoa toàn thư của Trung giống trang wikipedia)
Bên trái có một tấm ảnh đứng ở cổng trường chụp, chữ lớn màu vàng dựng bên trên, bên phải viết giới thiệu vắn tắt: Trường trung học phổ thông số 2 Lập Dương, khẩu hiệu là “xích tử chi tâm” (Lòng người trong sáng và thánh thiện, trích từ “Ly lâu hạ” của Mạnh Tử), là một ngôi trường cấp 3 tập trung vào giáo dục nghệ thuật, hướng đến mục tiêu phát triển văn hóa nghệ thuật và thể thao, tạo ra đặc sắc văn hóa giáo dục nghệ thuật.
Thiệu Trạm tra xong thông tin về Nhị trung Lập Dương thì thoát ra khỏi giao diện trình duyệt web.
Trên màn hình điện thoại vẫn là tấm ký họa quen thuộc.
Lần này hắn đã nhìn rõ rồi, chỗ ký tên là một chữ cái “S” quen thuộc.
Câu hỏi tối qua không thể mở miệng hỏi mơ hồ hướng về một đáp án nào đó.
Trận sấm sét này đều có liên quan đến hắn và Hứa Thịnh. Hôm mưa to sấm sét ấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Lúc ở căn cứ Lục Châu, nó dẫn Hứa Thịnh đến bên cạnh mình, còn bây giờ lại đưa cho mình cơ hội để chạm vào “Hứa Thịnh” thật sự.
—
Hứa Thịnh ở nhà Thiệu Trạm quả thật rất nhàm chán, ngay cả lấy điện thoại Thiệu Trạm để tìm người nói chuyện chơi game cũng không được, vậy nên trước khi Thiệu Trạm đi lại đổi tài khoản wechat của hai người về lại.
Hứa Thịnh đầu tiên là đi tìm Trương Phong chơi mấy ván game.
Cậu nằm trên giường, cái cổ gối lên tay ghế sô pha nhô lên ở bên cạnh, nheo mắt chờ Trương Phong mở game. Nhà Trương Phong hình như có khách, năm phút trước để lại lời nhắn nói “chờ chút”.
S: Mày làm xong chưa?
S: Nhanh lên.
Cuồng Phong Lãng Điệp: Đến liền đến liền.
Sau khi nhất bắt đầu trò chơi, Trương Phong mở trò chuyện bằng giọng nói: “Vừa rồi con nít nhà họ hàng tao muốn cướp figure của tao. Tao đã cho nó cảm nhận trước cú đánh tàn nhẫn của xã hội rồi.”
Bây giờ Hứa Thịnh không muốn nghe thấy nhất chính là hai chữ “con nít” này, vừa nghe thấy đã nhớ đến nỗi sợ hãi mà em họ mang đến.
S: … Học sinh cấp 2 à?
Âm thanh bên Trương Phong ồn ào, cậu ta gân cổ nói: “Không phải, đã lớp 10 rồi, suýt nữa không thi đậu cấp 3, vịn được Lập Dương ở điểm thấp nhất…”
Động tác chơi game của Hứa Thịnh lợi hại, nhân vật mà Trương Phong chọn ở giai đoạn đầu phải núp sau lưng cậu để farm*. (*Thuật ngữ này chỉ việc người chơi kiếm các tài nguyên như vàng, kinh nghiệm từ lính hay các bãi quái rừng.)
Nhưng mà Trương Phong nói xong, phát hiện kỹ năng của Hứa Thịnh ném sai chỗ.
“Mày ném đi đâu đó?” Trương Phong thuận miệng ồn ào một câu, lại nói tiếp, “Chắc mày biết Lập Dương nhỉ, trường cấp 3 có điểm chuẩn thấp nhất của thành phố tụi mình, bây giờ nó đang học vẽ, không học vẽ không đậu được đại học.”
Trong giao diện game, nhân vật game có chữ “S” trên đầu sai lầm xong bị kẻ địch chém rớt nửa thanh máu, sau đó mới khôi phục lại trình độ bình thường, hai ba chiêu giết luôn kẻ địch.
Lúc đang uống thuốc, Hứa Thịnh gõ chữ trả lời.
S: Biết.
Trương Phong không để ý, sau khi khen đánh tốt lắm lại hỏi: “Sao mày không mở mic?”
S: Điện thoại hư rồi.
Trương Phong: “Có phải mày nên đổi điện thoại không, chẳng phải lúc trước vừa mới sửa xong sao, sao giờ lại hư rồi?”
S: Bớt nói nhảm, chú ý đối diện.
Hứa Thịnh chơi xong ván này thì tắt, sau khi tắt mới phát hiện bốn chữ Nhị trung Lập Dương vẫn còn không ngừng bay lượn trong đầu cậu.
Cậu chống tay ngồi dậy, tính đến nhà bếp nấu nước.
Trong lúc chờ nước sôi, Trương Phong vừa mới đi thì Khang Khải đã đến rồi.
Khang Khải: Hạng Người Vô Danh, nói chuyện chút nhé?
S: Nói cái gì?
Sau khi thấy được tin nhắn trả lời thì Khang Khải gọi điện wechat, Hứa Thịnh nhất nút từ chối.
Khang Khải:???
Khang Khải: Bên cạnh anh có người à?
Không có ai.
Chỉ là sợ sau khi mày nghe thấy giọng thì không chịu nổi.
Nhưng mà Hứa Thịnh đương nhiên không thể trả lời như vậy, nghĩ tầm Khang Khải hiểu lầm như này cũng được, trả lời “Ừ”.
Khang Khải đang ở trong phòng vẽ, mỗi khi đến kỳ nghỉ cậu ta đều nhốt mình trong phòng vẽ, ai gọi cũng không chịu ra. Trước khi Hứa Thịnh chưa chuyển nhà, hai người bọn họ đều cùng nhau ở phòng vẽ. Vừa rồi Khang Khải đang vẽ thì bỗng nhiên nhìn không khí hét một câu “chỗ này vẽ thế nào…”
Nói được một nữa mới phát hiện đối diện là bộ bàn ghế trống không, Hứa Thịnh đã không còn ở đây từ lâu rồi,
Khang Khải ngồi một hồi, không có vẽ nữa, nghĩ đến bây giờ chắc Hứa Thịnh cũng được nghỉ rồi.
Khang Khải tìm một chủ đề nói thẳng vào: Đúng rồi, thành tích học của bạn trai anh rất tốt đúng không? Đến lúc thi đại học hai người đăng ký trường gì?
Hứa Thịnh suy nghĩ mấy giây mới phản ứng lại Khang Khải có ý gì, hiểu ra cậu ta đang nói bóng nói gió để cậu quay lại vẽ tranh.
Khang Khải: Cậu ta biết anh là Hạng Người Vô Danh không?
Khang Khải: Em cảm thấy anh giấu cậu ta có phải không tốt lắm không?
Suy nghĩ của Khang Khải rất đơn giản, người ta nói chuyện yêu đương rất thần kỳ.
Không chừng người yêu của Hứa Thịnh có thể xoay Hứa Thịnh quay về.
Cậu ta nghĩ không hiểu, nếu đã thích sao còn từ bỏ, việc này không cam tâm cỡ nào chứ.
“Mẹ.” Khang Khải nghĩ đến đây thì gọi một tiếng, “Trình độ của Hứa Thịnh, thi năng khiếu ở thành phố chúng ta thì đủ được hạng nhất đúng không ạ?”
Dì Khang đang sắp xếp bàn ghế, quét dọn vệ sinh trong căn phòng vẽ ở bên ngoài, buổi chiều còn có hai tiết phải dạy nữa. Lúc nhắc đến Hứa Thịnh, tâm trạng cũng giống thầy Dương kia, bà thở dài nói: “Đâu chỉ hạng nhất thành phố, mấy trường Mỹ thuật đều phải tranh giành sứt đầu bể trán.”
– Cậu ta biết anh là Hạng Người Vô Danh không?
Hứa Thịnh nhìn lại lần nữa.
Thiệu Trạm vẫn không biết chuyện cậu vẽ tranh, cậu cũng không phải cố ý giấu, chủ yếu là không có cơ hội để nói, cũng không biết nói thế nào, cũng không thể bỗng dưng nói: Tôi nói cậu nghe một chuyện, thực ra tôi là thánh vẽ thần bí khiến cả thành phố A chấn động.
Có lẽ Thiệu Trạm sẽ tưởng rằng cậu bị điên rồi.
S: Vẫn chưa nói.
Hứa Thịnh ở lì trong nhà hai ngày.
Thiệu Trạm bị ép nuôi dưỡng tình cảm với Hứa Nhã Bình hai ngày, cuối cùng cũng nhịn đến lúc lớp 11-7 lập nhóm đi chơi.
Trong nhóm đã thảo luận vấn đề “thứ bảy đi đâu chơi” mấy ngày rồi, thứ mà con trai và con gái muốn chơi đều không giống nhau, cuối cùng điều hòa: Công viên giải trí đi, chốt nhé, còn cãi nữa thì khỏi đi chỗ nào luôn.
Gần đây học sinh lớp 11-7 có một phát hiện khác kinh dị, đó là mỗi tháng, học thần sẽ có mấy ngày chuyển sang trạng thái “bạn của chị em”, còn anh đại Hứa Thịnh thì thỉnh thoảng mặt lạnh không để ý đến mọi người.
Mười mấy người mới sáng sớm đã tập trung ở trước cổng công viên giải trí, gần cổng công viên có mấy máy gắp thú bông.
Nhóm nữ sinh Khưu Thu vây xung quanh “Thiệu Trạm”, bọn họ đến sớm nên chỉ có thể tự giết thời gian: “Tui muốn con màu hồng!”
Bản lĩnh dỗ con gái của Hứa Thịnh là số một, trò gắp thú chơi vô cùng thuần thục, trước đây có chơi mấy lần với nhóm nữ sinh hồi lớp 10.
Chỉ cần chủ máy đừng vô lương tâm quá, máy móc ở trạng thái bình thường thì hoàn toàn có thể chỉ đâu gắp đó.
Lúc Thiệu Trạm đến là nhìn thấy cảnh tượng này.
Hứa Thịnh đứng trước máy gắp thú bông, áo khoác mở, lộ ra áo len bên trong, người cao chân dài, cảnh tượng được nữ sinh vây quanh vô cùng hút mắt: “Con màu hồng có hơi khó đó anh Thu, tôi thử xem.”
Khưu Thu cổ vũ cho cậu: “Ông làm được mà anh Trạm! Vừa rồi con kia ở góc khó nhằn đó mà ông còn gắp được.”
Hứa Thịnh nhìn thấy vẻ mặt kích động của một nữ sinh khác, buông một tay ra hỏi: “Cậu có muốn thử không?”
“Được không?”
“Rất đơn giản, tôi dạy cậu.”
Nữ sinh bên cạnh nắm lấy cán điều khiển, Hứa Thịnh hướng dẫn cô di chuyển về bên trái hoặc là bên phải.
Đám Hầu Tuấn cũng tiến lại gần: “Anh Trạm, không ngờ ông còn có kỹ năng này đó!”
Hứa Thịnh lập tức quên đi thân phận của mình: “Tôi thường…”
Chữ “tôi” Hứa Thịnh vừa mới nói ra thì nhìn thấy mình ở cách đó không xa.
Thiệu Trạm im lặng nhắc nhở: Trả lời đàng hoàng.
Hứa Thịnh: “Tôi thường thông qua việc gắp thú bông để nghiên cứu… vận dụng trọng lực.”
Hầu Tuấn há to miệng: “Hả?”
Hứa Thịnh dựa vào ấn tượng mơ hồ lúc nghe giảng trên lớp, tiếp tục bổ sung: “Ừ… thì là gia tốc trọng trường đó.”
Hầu Tuấn gật gù: “À…”
Khưu Thu ôm mấy con thú bông mà Hứa Thịnh vừa gắp cho cô, nghe thấy câu trả lời này cũng giật mình, hoàn toàn không ngờ rằng máy gắp thú bông còn có thể chơi như thế: “Đây… đây là năng lực của học bá sao?”