Dịch: LTLT
Những bạn học khác đã lần lượt đến phòng vẽ, một lớp tổng cộng có ba mươi học sinh.
Lúc phòng vẽ gần ngồi đầy một nửa, chỗ trống bên cạnh Khang Khải đã được năm sáu người ngồi qua, đều là những gương mặt quen thuộc thường tham gia các cuộc thi vẽ. Khang Khải từng giành được thứ hạng cao vài lần, ở trong nhóm người này cũng được xem như là “tuyển thủ nổi tiếng”.
“Thầy Khang!” Lại có một học sinh vừa vào cửa đã gọi cậu ta, sau đó bước nhanh đến chỗ trống bên cạnh Khang Khải ngồi xuống.
“…” Khang Khải mở cuộc trò chuyện bị ép lần thứ bảy, “Chào chào, chưa đến mức thầy đâu, quá khen rồi.”
Học sinh kia cũng đã quen, khoác tay lên vai Khang Khải nói: “Hầy, thầy khiêm tốn rồi. Hôm bình chọn cúp Hải Tinh chúng ta từng gặp mặt, nghe nói cậu cũng đến đây luyện tập không ngờ thật sự gặp được rồi.”
Khang Khải: “Khách sáo, khách sáo.”
Cậu ta vừa nói chuyện vừa không kìm được quay đầu lại nhìn Hứa Thịnh đang làm gì.
Kết quả chỉ nhìn thấy nửa cái ót. Cậu ta đã thấy cái tư thế này của cái tên này ở trong phòng vẽ quá nhiều rồi, chờ đến mức không còn kiên nhẫn nữa sẽ thế này. Tóc Hứa Thịnh có hơi dài, chân dài nhưng vì không gian không đủ chỉ có thể gác ở bên dưới giá vẽ, cậu cúi thấp cổ xuống, lựa chọn giữa ngủ và chơi game, cuối cùng cậu chọn ngủ.
Thế là nửa cái ót đó gục xuống hẳn, thanh ngang của giá vẽ khiến đầu gối nâng cao lên, vừa vặn nằm sấp xuống, chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuỷu tay từ bên cạnh.
Trong khóa học sinh luyện tập lần này của bọn họ có hai tuyển thủ nổi tiếng, một là Khang Khải, người còn lại nghe nói cũng giành được không ít giải thưởng lớn. Nam sinh đó đeo kính, sau khi vào lớp thì ngồi ở chính giữa hàng thứ hai, lựa một góc nhìn tốt.
Hai tuyển thủ nổi tiếng bị các học sinh khác trong phòng vẽ lần lượt hỏi thăm.
Trong thế giới của học sinh thi Mỹ thuật, không có thành tích học tập, ai vẽ tranh đẹp hơn thì người đó là cao thủ.
Hứa Thịnh ngủ mười mấy phút.
Theo tiếng trò chuyện ồn ào, thầy giáo phòng vẽ ôm một chồng sách tài liệu bước vào.
Khang Khải cũng mặc kệ Hứa Thịnh có ngủ hay không, nhắn tin cho Hứa Thịnh:
– Em cảm thấy là lạ, nghi sắp có kiểm tra.
Xung quanh chợt yên tĩnh lại, cộng thêm điện thoại để trên đùi đang rung, Hứa Thịnh hé mắt lấy điện thoại ra.
Giáo viên phòng vẽ tuổi tác lớn hơn dì Khang một chút, đàn ông ở tuổi này vẫn chưa thấy già, tóc trên đỉnh đầu nhuộm màu rất mốt, thân hình cao gầy. Giáo viên đứng ở bên cạnh đống đồ tĩnh vật, một câu nói đè bẹp tất cả âm thanh trong phòng vẽ: “Kiểm tra chất lượng, yêu cầu tông màu nóng, thời gian hai tiếng, bắt đầu vẽ đi. Tự giới thiệu thì miễn đi, mấy câu đó đều giả dối, dùng tranh vẽ của các em khiến tôi nhận biết các em nào!”
Bên dưới im lặng: “…”
Sau đó bùng nổ một trận tiếng than khóc bất ngờ: “Không phải chứ.”
“Mới đến đã kiểm tra rồi à?”
Hứa Thịnh vẫn còn đang co người ở đằng sau, chưa ngủ đủ.
Tối qua cậu giải đề đến tận rạng sáng, lại nói chuyện với bạn trai đến nửa đêm, sáng sớm thu dọn đồ đạc xong xuôi chuyển đến tòa ký túc xá, bây giờ rất thiếu ngủ.
Sau khi nghe xong, cậu đặt chân xuống, cả người dựa ra sau, cào cào tóc, trả lời Khang Khải: Sợ cái gì?
Trả lời xong, cậu theo thói quen mở khung chat của Thiệu Trạm, mặc Khang Khải trả lời lại cái gì cậu cũng không quan tâm.
Khang Khải: Em căng thẳng quá.
– Anh không căng thẳng sao?
– Đâu rồi? Lại ngủ rồi à?
Đến khi giáo viên phòng vẽ tự giới thiệu ngắn gọn xong, Hứa Thịnh mới miễn cưỡng trả lời cậu ta một câu: Tao muốn ngủ nhưng mà đang nói chuyện với bạn trai.
Khang Khải: …
Tiêu điểm của mọi người vẫn đặt vào giáo viên phòng vẽ và hai tuyển thủ nổi tiếng.
Khang Khải lại nhắn một đợt, chờ nửa ngày vẫn không chờ được tin trả lời, bên cạnh có một học sinh quen biết lại gần, nói nhỏ: “Thầy Khang, tôi coi trọng cậu, hạng nhất, chúng ta không thể thua cái tên đeo kính đó được.”
Khang Khải rất muốn nói: Không không không, nghĩ gì thế? Bậc thầy chân chính còn đang núp ở đằng sau bận yêu đương kìa.
Vị trí của Hứa Thịnh ở hàng cuối, lại có bảng vẽ che lại, không dễ bị nhìn thấy, dáng vẻ nhàn hạ, xa rời thế giới. Sau khi ngồi thẳng dậy, những học sinh khác ngồi gần hàng cuối vô tình nhìn thoáng qua chỗ của cậu. Trong phòng vẽ chỉ nói chuyện bằng kỹ thuật vẽ tranh thì Hứa Thịnh lại hiếm có chỉ dựa vào gương mặt của mình khiến các học sinh ở hàng cuối cảm thấy chấn động: Đờ mờ, giá trị nhanh sắc này, nghiêm túc thật à?
Giáo viên phòng vẽ vội vàng nhìn thoáng qua bên dưới: “Phòng tắm ở bên kia hành lang, muốn lấy nước thì có thể chia thành từng nhóm đi.” Nói xong, thầy nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Bắt đầu kiểm tra.”
– Phòng vẽ này mới đến đã kiểm tra, có hơi thú vị.
– Cố lên, họa sĩ nhí.
Họa sĩ nhí lại là cái biệt danh gì nữa đây.
Hứa Thịnh phì cười, bắt đầu chuẩn bị kiểm tra. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cậu bắt đầu tìm góc độ bố cục tranh, trong tay cậu cầm một cây cọ vẽ nét rất nhỏ, chấm một chút màu đỏ vẽ nháp lên trên bảng vẽ.
…
Hai tiếng trôi qua, sắp đến giờ thu tranh, có học sinh xì xào bàn tán.
“Nghe nói giáo viên này không bao giờ cho điểm tối đa dễ dàng, trước đây chị họ tôi cũng luyện tập ở phòng vẽ này, nói là đến khi kết thúc, điểm cao nhất cũng chỉ hơn 148 điểm.”
Điểm của ba môn phác họa, tô màu, ký họa lần lượt được lần lượt đạt 150 điểm và 90 điểm thì đạt tiêu chuẩn.
Cuối cùng có người nói: “Lần này lớp chúng ta có hai cao thủ, chắc là sẽ có hai bài điểm tối đa nhỉ? Dù sao thì hai người này cũng nằm trong top 2 của cúp Tinh Hải mà.”
Sau khi thu tranh xong, giáo viên phòng vẽ cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Lát nữa sẽ tiếp tục, giáo viên của hai môn khác sẽ đến kiểm tra các em môn ký họa với phác họa.”
Đến khi ba môn kiểm tra xong hết, bọn họ ở lại trong phòng tiếp tục luyện tập bài ký họa, chờ thông báo kết quả cuối cùng.
Trước khi tan học, lúc này giáo viên phòng vẽ ôm một xấp tranh bước vào lớp: “Lần này có ba bài điểm tối đa.”
Tiết mục đoán điểm luôn kích động lòng người nhất. Mọi người quét sạch mệt mỏi mấy ngày qua, ở bên dưới ồn ào suy đoán: “Cao thủ Khang là một này, cao thủ Vương là một này, còn có ai được điểm tối đa nữa nhỉ?”
“Xem ra khóa này của chúng ta quả thật cao thủ nhiều như mây, phòng vẽ Ba màu cơ bản danh bất hư truyền.”
Hứa Thịnh ngồi ở trong góc xé một cây kẹo lót dạ, lát nữa tan học kéo Khang Khải ra ngoài ăn một bữa, trong tay cầm hờ cây viết chì 4B, xoay giữa các ngón tay.
Giáo viên phòng vẽ thông báo “ba bài điểm tối đa”: Hứa Thịnh, tô màu 150, phác họa 150, ký họa 150.”
Tất cả học sinh tưởng rằng ba bài điểm tối đa là của ba người: “…”
Giáo viên phòng vẽ tiếp tục đọc tên: “Khang Khải, tô màu 148, phác họa…”
Lúc này mọi người mới dần phản ứng: Chuyện quái gì thế này?
Hứa Thịnh là ai?
Khang Khải với “tuyển thủ nổi tiếng” khác có thành tích giống nhau, đều là 148, nhưng mà tâm trạng của người kia rõ ràng không tốt lắm, ai bị nghiền ép toàn bộ như này thì tâm trạng cũng sẽ không tốt. Với lại đến trình độ này của cậu ta, ở phòng vẽ trước đây chắc chắn sẽ đạt được điểm tối đa.
Khang Khải thì lại không có bất cứ ý kiến nào về điểm số của mình, cũng biết theo lý mà nói tranh của cậu ta có thể đạt được 150 điểm, nhưng tại sao chỉ được 148: Bởi vì có so sánh.
Chỉ nhìn một bức đấy, không vấn đề gì cả.
Nhưng hễ đặt cùng chỗ với tranh của Hứa Thịnh thì lập tức có khác biệt, 150 điểm trước đó không thể không hạ xuống.
Khang Khải nghĩ đến đây, trong tiếng ồn ào khắp phòng với những tiếng nói chồng chéo lên nhau cùng hỏi “Hứa Thịnh là ai” cậu ta lại không kìm được mà quay đầu lại nhìn Hứa Thịnh đang làm gì.
Ừm… vẫn cúi đầu như bình thường, đang trả lời tin nhắn.
Khang Khải “đệt” một tiếng trong lòng, là fan sự nghiệp của Hứa Thịnh, cậu ta thật sự rất đau đớn.
Người quen bên cạnh cũng đang hỏi: “Hứa Thịnh là ai? Thầy Khang Khải có biết không?”
“Ừm, biết.” Khang Khải dời tầm mắt đi, “Cậu ấy là bố tôi.”
“…”
May mà giáo viên phòng vẽ cũng có cùng thắc mắc với các học sinh bên dưới. Giáo viên này đã từng dạy nhiều khóa học sinh, gặp được không ít học sinh xuất sắc, ưu tú, nhưng rất hiếm khi gặp được phong cách vẽ “kiểu chói mắt” thế này. Thầy nhìn xuống dưới: “Hứa Thịnh là em nào? Giơ tay cho thầy nhìn thử.”
Hứa Thịnh vừa gửi “buổi tối ăn gì” cho Khang Khải, vừa thong thả giơ tay lên.
Hôm sau, tin tức phòng vẽ Ba màu cơ bản có một cao thủ nghịch thiên đã truyền đi khắp các phòng vẽ khác.
Hứa Thịnh không có thời gian quan tâm những tin đồn này, mỗi ngày cậu ngoài vẽ tranh thì hộc thuộc từ vựng. Giai đoạn luyện tập đối với học sinh thi Mỹ thuật mà nói là giai đoạn củng cố cũng là giai đoạn chạy nước rút. Trời đã hoàn toàn vào đông, rửa khay đựng màu bên cạnh bồn rửa cũng cóng tay, giấy vẽ bên cạnh cũng chồng càng ngày càng cao.
Phần lớn mọi người sẽ ở trong phòng vẽ đến một hai giờ sáng, ngày nào cũng thế.
Hứa Thịnh bận đến mức tắm rửa cũng phải bớt thời gian, bị đợt luyện tập dày đặc lấp kín tất cả thời gian. Thiệu Trạm đang bận thi, mỗi ngàu hai người chỉ nói mấy câu, thỉnh thoảng cũng sẽ lựa thời gian để gọi video.
Tối hôm qua, Thiệu Trạm ngoài gửi một câu “ngủ ngon” còn gửi đến một tệp audio, dặn dò: Ngày mai nghe.
Người trong phòng vẽ đã thân với cậu, thỉnh thoảng cũng sẽ đến xem cậu làm mẫu, bên cạnh luôn có hai ba người vây xem, hôm nay cũng không ngoại lệ: “Tụi tôi có thể xem cậu vẽ không?”
Hứa Thịnh không từ chối, tìm tai nghe đeo vào.
Lúc vẽ tranh, Hứa Thịnh quen đeo một bên tai nghe rồi bật gì đó lên, vừa nghe vừa bắt đầu nhìn hình ảnh tìm tỉ lệ, phác họa.
Sau khi đeo tai nghe, điện thoại tự động bật đoạn audio hôm qua tải xuống, dài 38 phút.
Hôm qua lúc tải xuống, cậu tưởng rằng Thiệu Trạm chia sẻ bài giảng chương trình học ở trên mạng cho cậu, hoặc là tổng kết học tập, cậu cũng không để ý, nhưng sau khi chương trình phát được bật, cậu không kiểm soát được lực vẽ nét sọc nên quẹt ra một đường thật dài: “…”
Bạn học bên cạnh không bỏ lỡ từng trình tự vẽ tranh của Hứa Thịnh: “Hứa Thần, nét này là gì? Là đường phụ trợ à?”
Hứa Thịnh cầm tẩy xóa đường kia đi, giả vờ bình tinh nói: “Không phải, bị trượt tay,”
Mở đầu audio là hai giây trống, sau đó mới là giọng nói cậu vô cùng quen thuộc truyền đến tai thông qua tai nghe, giống như đang thì thầm bên tai trái của cậu vậy: “Hôm nay là ngày luyện tập thứ chín.”
Giọng nói của hắn rất thấp, keo theo đó là tiếng lật giấy.
“Nội dung tiếp theo tôi đọc, cậu không cần phân tâm nghe, tùy ý mở lên là được.”
Hứa Thịnh nghe thấy hắn đọc câu đầu tiên “text one”.
“Hello, David. I hope I haven’ t kept you waiting…”
Nội dung Thiệu Trạm đọc là một tài liệu luyện nghe tiếng Anh, hắn điều chỉnh khoảng cách giữa các câu, lo lắng đọc quá nhanh, rõ ràng là giọng nói có cảm giác lạnh lùng nhưng mỗi khi đọc đến cuối cùng lại hơi hạ thấp, lộ ra mấy phần lơ đãng, ý nghĩa hoàn toàn đối lập với giọng nói.
Hắn đã phân tích phần mất điểm mà Hứa Thịnh đã làm sai trong bài kiểm tra tiếng Anh trước khi đi, phát hiện phần nghe bị mất điểm khá nghiêm trọng, đặc biệt là hai câu hỏi lớn cuối cùng.
Không cần cậu phân tâm nghe, chuyên tâm vẽ tranh, nhưng mà mở mấy lần ở bên tai cũng có thể tăng thêm chút cảm giác ngôn ngữ, sau đó về học lại mấy môn Văn hóa, không chừng phần nghe có thể tiến bộ.
Theo giọng nói của Thiệu Trạm, Hứa Thịnh vẽ xong một nửa tấm phác họa, đang chuẩn bị dừng lại cúi người gọt bút chì thì audio đúng lúc chạy đến mười mấy giây cuối cùng. Sau khi đọc xong một đề luyện nghe, bên kia lại ngừng mấy giây.
Tiếng lật sách dừng lại, Thiệu Trạm thở dài với bóng đêm, giọng nói càng thấp hơn, hiếm khi chửi thề: “… Đệt, nhớ cậu rồi.”
Tay cầm bút vẽ của Hứa Thịnh siết chặt lại, bỗng nhiên nghe thấy bạn trai nói lời sến súa, tai không ngừng đỏ ửng lên, sau đó dứt khoát đặt bút xuống, giơ tay lên, lấy lòng ban tay che mắt.
Bạn học bên cạnh: “Hứa thần? Không thoải mái à?” Đây là biệt danh mới thứ ba sau khi Hứa Thịnh đạt được ba bài điểm tối đa.
Hứa Thịnh: “… Có hơi khó chịu.”
Cậu nói thầm trong bụng.
Tim đập nhanh quá.