*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Linqq
Tiếng chuông dần tăng tốc, dường như Tiểu Nhung bị hấp dẫn, ánh mắt trở nên mờ mịt, chạy nhanh về phía tiếng hát, vượt qua La Hổ trực tiếp tiến về phía trước.
Ánh mắt La Hổ lợi hại như chim ưng, nhìn về phía Tiểu Nhung khác lạ, Hiểu Hạ nghe tiếng chuông kia, đột nhiên nhớ tới tiếng chuông dao động của đạo trưởng núi Nga Mi ở cửa hàng thư pháp, giống hệt tiếng chuông hiện tại, leng keng leng keng kéo dài không dứt, mang theo một tiết tấu mê hoặc nào đó.
Cô kéo lấy Tiểu Nhung, lớn tiếng nói: “Đừng đi nhanh như vậy, trốn đằng sau La Hổ đi.”
Tiểu Nhung không nghe thấy, cũng không quay đầu lại, càng đi càng nhanh, Hiểu Hạ cau mày, che tai đi có tác dụng không? Hai tay nhanh chóng che lỗ tai của Tiểu Nhung: “Tiếng chuông quái dị khiếp người này, tôi có chút sợ.”
Tiểu Nhung dừng chân, quay đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ, thấp giọng nói: “Đó là chuông bắt yêu.”
Hiểu Hạ lôi tai nghe trong túi quần ra, nhét vào lỗ tai cô ấy, đẩy cô ấy về phía sau La Hổ, La Hổ nhìn vào mắt Tiểu Nhung, ánh mắt dịu dàng, cánh tay hướng về sau nắm lấy tay cô ấy, thấp giọng nói: “Có anh ở đây, đừng sợ.”
Một bóng người bước nhanh vượt qua bọn họ, La Hổ rút tay ra, hét lớn một tiếng: “Mặc Hiên, dừng lại.”
Mặc Hiên càng đi càng nhanh, La Hổ nói một tiếng đuổi theo với Hiểu Hạ và Tiểu Nhung, rồi nhanh chân chạy theo.
Phía trước ngày càng rộng rãi, suối nước nóng màu ngả sữa đang ở trước mắt, trong suối nước nóng có một chậu lửa, bảy thanh niên đang vây quanh bồn lửa nhảy múa, những người phụ nữ cùng các bà lão và trẻ con ngâm nga câu ca dao cổ, tiếng chuông dao động phát ra từ dưới đáy chậu lửa, có người ở dưới đáy sao?
La Hổ bảo vệ Hiểu Hạ và Tiểu Nhung, thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn, Hiểu Hạ, đếm xem có phải có 36 người không.” Hiểu Hạ cẩn thận đếm, Tiểu Nhung cười cười: “Không cần đếm, là người ở thôn bên sông, người dẫn đầu khiêu vũ kia chính là người đã cho chúng em để nhờ xe. Bố em không hại người, có thể bỏ chó săn và máy bay trực thăng đi rồi.”
Hiểu Hạ nhanh chóng đếm xong, thấp giọng nói: “Là 36 người, còn người ngồi dưới đáy chậu lửa kia, hẳn là 37.”
Nói đến ba mươi bảy, tim đập thình thịch nhanh chóng, Địch Dã, người ở dưới là anh sao?
La Hổ kêu lên: “Thu Nhi Hỉ, mọi người đang làm gì vậy?”
Không người nào để ý đến anh ta, bọn họ tiếp tục múa hát, La Hổ lắc đầu: “Mẹ nó, đây đều là trúng tà hay sao?”
Hiểu Hạ hỏi: “Mặc Hiên đâu? Sao không thấy Mặc Hiên? Chẳng lẽ dưới đáy chậu lửa là cậu ta sao?”
Địch Dã cười lạnh nói: “Tôi còn biết lửa bình thường không diệt được cậu, nhất định phải là Tam Muội Chân Hỏa, cái trong chậu là được.” Mặc Hiên biến sắc, lập tức cười một tiếng, đột nhiên cổ của cậu ta tách ra khỏi người, không còn trong tay Địch Dã, sau khi Mặc Hiên rời khỏi sự khống chế của anh, đầu và thân một lần nữa ghép lại với nhau, lạnh giọng nói với Địch Dã: “Anh làm người quá lâu, tôi nói cho anh biết, yêu và người không giống nhau, kẹp cổ cũng không thể chết được.”
Địch Dã không nói lời nào nhào tới, hai người đánh nhau, đấu đá qua lại, quần chiến trên không trung trong hang núi, La Hổ ngẩng đầu nhìn, hoa mắt, nhất thời không phân thắng bại.
Thở dài ngồi trên tảng đá, nhìn Tiểu Nhung rồi nhìn Hiểu Hạ: “Nói cho tôi biết, tôi đang nằm mơ đúng không.”
Tiểu Nhung bịt lỗ tai, hướng về phía anh ta lắc đầu, Hiểu Hạ không để ý tới anh ta, con mắt chăm chú nhìn Mặc Hiên và Địch Dã đánh nhau trên không trung, tóc của anh dài hơn, xõa ra không thấy rõ mặt anh, mặc trên người một chiếc áo trường bào màu đen, giống như là áo của đạo sĩ.
Vừa nhìn vừa suy nghĩ, nếu một quyển sách có tính mạng, thì nó sẽ ở đâu?
Lại nghĩ, cậu ta biến thành người khác, có thể không biết cô hay không?
Dường như biết cảm giác của cô, leng keng một tiếng, một cái chuông lục lạc bằng đồng được ném vào lòng cô, Địch Dã la lớn: “Dựa theo tiếng nhạc lúc nãy được nghe, gõ theo nhịp dao động là được.”
Hiểu Hạ cầm chuông lục lạc hô to: “Em biết rồi, anh cẩn thận.”
Tiếng chuông leng keng vang lên kéo dài, thân hình Mặc Hiên chậm lại, tránh công kích của Địch Dã, hai tay che lỗ tai, lỗ tai đã biến thành bóng đen nhỏ xíu, cười lạnh nhìn về phía Địch Dã, Địch Dã hướng về phía Hiểu Hạ, nói không cần rung nữa, Hiểu Hạ ngừng lại, tiếp tục nghĩ, tính mạng của sách đang ở đâu? Xé thành những mảnh nhỏ?
Cô đã từng ở bên trong quyển sách kia, giữa hai trang có một đường nhỏ, trong khe đó là điểm màu đen, thời gian từ từ trôi qua, quyển “Sưu Thần Ký” kia là một quyển sách đóng chỉ.
Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn Mặc Hiên, chiêu thức của cậu ta tàn độc, công kích Địch Dã cực nhanh, Địch Dã rất bình tĩnh, vừa tránh né vừa quan sát cậu ta, cũng đang tìm sơ hở của cậu ta.
Hiểu Hạ chọc vào La Hổ đang ngẩn người, thấp giọng nói: “Bắn vào cột sống của cậu ta.”
La Hổ uể oải rút súng, Hiểu Hạ la lớn vào lỗ tai anh ta: “Nhanh lên, bắn thử vào cột sống của cậu ta đi.”
La Hổ giơ súng về phía hai người đang đánh nhau, Hiểu Hạ hô to bảo Địch Dã tránh ra, Địch Dã nghe thấy tiếng liền bay rất xa, Mặc Hiên xoay người đuổi theo, tiếng súng vang lên, bắn vào cột sống đầu tiên của Mặc Hiên, cậu ta kêu to một tiếng, thân hình biến thành một bóng đen, hướng về phía mấy đứa trẻ con trong sơn động cuốn đi.
Theo tiếng thét chói tai, Địch Dã vọt tới, trong nháy mắt Mặc Hiên khôi phục hình người, không thấy hai đứa trẻ trên mặt đất, mẹ của bọn chúng cũng không khóc, chỉ tin cậy nhìn Địch Dã, trong miệng hô lên thượng tiên.
Mặc Hiên cười lạnh: “Ba mươi sáu người này sẽ từng bước biến mất, đủ để bổ sung cột sống đứt gãy của tôi.”
Địch Dã không nói lời nào, lấy từ bên hông ra một thanh đoản kiếm, hướng về phía cột sống của cậu ta, mỗi lần đâm, cột sống của Mặc Hiên sẽ tỏa ra một làn khói đen, đâm mười hai cái, Mặc Hiên biến mất, trước mắt xuất hiện một bóng đen, vuông vức, chữ tượng hình được viết bằng bút lông dựng thẳng đứng, hai đứa trẻ lăn ra khỏi bóng đen, nhào về phía mẹ mình.
Tay Địch Dã cầm đoản kiếm, cười lạnh nói: “Hóa ra đây là bản thể của cậu?”
Nó trầm mặc, càng ngày càng đen, dường như đang tích hợp toàn bộ nộ khí, Hiểu Hạ sợ hãi, hô lên Địch Dã cẩn thận.
Địch Dã quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, ẩn chứa nước mắt, đất bằng có một trận gió thổi lên mái tóc dài của anh, Hiểu Hạ nhìn anh cười, nụ cười tinh khiết trong sáng, dường như đang ôm lấy vuốt ve cô, bao trùm dày đặc lên tất cả cảm xúc của cô.
Hô hấp của Hiểu Hạ nghẹn lại, anh muốn làm gì?
Trong một cái chớp mắt, Địch Dã quay đầu lại, đoản kiếm hướng về phía yêu sách, mở một lỗ hổng chui vào, anh đuổi theo yêu sách đang chạy nhanh phía trước, yêu sách gào lên giận dữ, lùi lại, thế nhưng sức mạnh Địch Dã càng lớn, vũ đạo vẫn không ngừng, tiếng ca lại vang lên, bóng đen hình vuông nhanh chóng tiến lên, sau đó nhảy vào chậu lửa trong suối nước nóng, uỳnh một tiếng, lửa bùng lên cao, chiếu sáng cả sơn động.
Tiểu Nhung ném tai nghe chạy về phía trước, La Hổ nhanh chóng giữ chặt eo cô ấy, Hiểu Hạ đứng thẳng bất động tại chỗ, lập tức đã hiểu hàm ý trong nụ cười của anh, hắn là đang tạm biệt, nói vĩnh biệt với cô.
Lửa bùng lên càng cao, là lửa màu trắng, bọc lấy toàn bộ bóng đen kia, bóng đen giãy giụa cuồn cuộn, không ngừng gào thét, không nghe thấy tiếng Địch Dã cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh…
Hiểu Hạ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa kia, ngực phập phồng đau đớn, trái tim ngừng đập, mắt cũng cay cay, nhưng lại không có giọt nước mắt nào, có người nói chuyện với cô, có người giữ chặt tay ôm lấy cô, thân thể của cô cứng ngắc mà lạnh lẽo, ngọn lửa dần hạ xuống, nhóm người đang hát và nhảy múa cũng yên tĩnh lại, trên trán mỗi người đều mồ hôi đầm đìa, dường như là tỉnh dậy từ trong mộng.
Tất cả đều trở lại yên tĩnh, trong động không có ánh lửa, cũng không có ánh mặt trời chiếu rọi, La Hổ ngồi một lúc, đứng dậy đi ra ngoài, lớn tiếng gọi mọi người tới, để bọn họ đưa người dân trong thôn về nhà.
Anh ta lười đi truy hỏi Thu Hỉ Nhị rốt cuộc là thế nào, anh ta cũng không muốn nghĩ mọi chuyện trước mắt là vượt quá tưởng tượng, anh ta chỉ biết là, anh ta đã mất đi một người anh em, một người luôn luôn ở quán cà phê phố sau chờ anh ta, nụ cười nhàn nhạt pha cà phê cho anh ta uống, lúc anh ta đi công tác, sẽ đi bộ tới cục cảnh sát, giả vờ là thuận đường đi ngang qua, hỏi người gác cổng là anh ta đã đi đâu.
Tiểu Nhung không rơi lệ, ôm Hiểu Hạ suy nghĩ xuất thần, có phải Đại Mao đã sớm biết bố sẽ làm như vậy không? Như vậy, nó mới là đứa đau khổ nhất.
Hiểu Hạ trong lòng giật giật, khàn giọng kêu lên: “Địch Dã Địch Dã, anh đã đồng ý với em, vậy bây giờ, dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì?”
Dường như bị tiếng hét của cô kinh động, đột nhiên chậu lửa trên suối nước nóng sớm đã dập tắt lại có một âm thanh vang lên, tro tàn lấm tấm bay tới, lách tách rơi vào suối nước nóng, tụ lại tại một chỗ, lại dần dần tản ra.
Đột nhiên sương mù màu trắng sữa trên mặt nước biến mất, để lại tĩnh mịch hoàn toàn.
Hiểu Hạ chạy tới, nhảy vào suối nước nóng ôm lấy chậu lửa kia, lau đi tro tàn, lộ ra gốm sứ Thanh Hoa màu trắng tinh xảo, Tiểu Nhung cũng lao đến, thì thào nói: “Là chậu hoa của tiểu yêu.”