Chuyện Đôi Ta

Chương 39: Con gái kẻ thù (6)




[6] TOAN TÍNH

Ngày hôm sau tàu rác cũng không đến đây, ngày thứ ba cũng vậy, thậm chí một tháng sau nó vẫn không đến đây. Người dân sống bên ngoài bàng hoàng với khả năng chiếc “tàu rác” kia sẽ mãi mãi không đến đây nữa, chuyện cướp giật đánh nhau xảy ra càng ngày càng thường xuyên.

Với người dân trong cứ địa, tin tức này cũng có ảnh hưởng âm ỉ. Người bên trong chăm sóc nông sản cẩn thận hơn, cũng thầm tính toán xem những nông sản này có thể sử dụng bao lâu, sau khi không còn hạt giống thì những nông sản nào có thể trồng tiếp.

Sự khủng hoảng trong im lặng len lỏi vào đầu mỗi người, người ra ngoài săn bắt cũng trở nên nhiều hơn, dường như họ giải tỏa điều gì đó qua cách thức ấy.

Lại một tháng, tàu rác không đến.

Trong khu sinh hoạt lại có thêm tin đồn khiến người ta tò mò và mong chờ.

Có người đi săn mang về hai cô gái, có vẻ vì phi thuyền gặp nạn ở biển sao. Trước khi phi thuyền tan tác, hai cô gái khoác tấm chắn bảo vệ cơ thể lên người nên miễn cưỡng chống chọi được với cơn bão và áp lực ở biển sao. Sau khi vào tinh vực của hành tinh rác, họ lại dùng ô thuyền nên mới thuận lợi đáp xuống hành tinh rác.

Hai cô gái này tuy thành công sống sót nhưng vẫn bị thương nặng. Có điều trên người họ có thuốc phục hồi cao cấp nên uống vào thì vết thương lập tức được chữa lành, bây giờ trông chỉ là vô cùng nhếch nhác mà thôi.

Hai cô gái này lấy ra tất cả đồ vật trên người họ, trao đổi với người trong khu sinh hoạt để có được cơ hội sống bình thường, vì thế họ cứ thế sống ở đây như vậy.

Hai cô gái một người tên Lam Tuyết, một người tên Linh Sơn.

Bây giờ Bạch Y Y không bảo mẹ Vương bưng cơm đến căn nhà đá cho mình nữa mà tự ra ngoài ăn cơm.

Nơi phụ nữ ăn cơm khác với nơi đàn ông ăn cơm, đàn ông ăn khỏe hơn và ăn vào thời gian không cố định, thông thường đều ăn ngồm ngoàm chứ không ăn chậm nhai kĩ như phụ nữ.

Bạch Y Y vừa ngồi xuống thì đã khiến tất cả mọi người chú ý.

Có quan sát, có xem trò hay…

Mẹ Vương bưng cơm đến, nhìn Bạch Y Y với ánh mắt cực kỳ băn khoăn, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.

Lam Tuyết và Linh Sơn ngồi cạnh nhau, đồ ăn của họ khác với mọi người, thứ họ ăn là thứ họ mang đến, rõ ràng thơm ngon hơn.

Bạch Y Y liếc mắt sang bên đó. Người bên ngoài, trừ phi có cao lương mỹ vị, còn không thì đã quen dùng thuốc dinh dưỡng thay cơm, vì dẫu sao có rất nhiều loại thuốc dinh dưỡng được tạo ra vừa có dinh dưỡng vừa có hương vị ngon lành.

Lam Tuyết và Linh Sơn chắc chắn chỉ lấy một vài thứ khá quý giá ra đổi, còn một vài vật phẩm đơn giản vẫn giữ lại, mấy thứ như thuốc dinh dưỡng chắc chắn vẫn để lại.

Nhưng họ lại đến đây ăn cơm.

Sau khi chạm mắt với Bạch Y Y, Lam Tuyết lập tức kinh hãi thu mắt về, còn Linh Sơn thì nhướng mày với Bạch Y Y.

Thật sự đến vì mình đây mà.

Bạch Y Y lau đôi đũa đang cầm trên tay, tâm trạng bỗng gợn lên, có lẽ vì nghĩ không thông suốt, cô và đối phương không quen biết, nhưng cô lại thành cái gai trong mắt đối phương.

Lam Tuyết và Linh Sơn đến đây đã nhiều ngày, có lẽ đã hiểu môi trường sống ở đây, để không rơi vào kết cục như những người phụ nữ khác thì hẳn cũng sẽ muốn ôm rịt lấy Cố nhỉ?

Nhất là sau khi thấy Bạch Y Y có cuộc sống khác với những người phụ nữ khác.

Ăn cơm xong, Bạch Y Y không rời đi giống trước đây mà đến chỗ phụ nữ sinh sống. Cô đi đến trước một căn nhà nhỏ độc lập, kéo sợi dây thừng ở trước cửa.

Khương Dĩnh đi ra mở cửa, vừa thấy là Bạch Y Y thì đôi mắt xẹt qua vẻ xem thường. “Còn thời gian đến tìm tôi cơ à?”

“Dạy cho hai cô ả kia một bài học.”

“Tôi đâu có cái gan đó.”

“Vô dụng nhỉ, cô cũng chẳng còn cần thiết phải tồn tại nữa.” Bạch Y Y khẽ nói.

Khương Dĩnh giật thót, lại nhìn nét mặt thờ ơ của Bạch Y Y, bỗng không hiểu rõ Bạch Y Y thật lòng hay là dọa nạt mình, chỉ đành cất thái độ xem thường vừa rồi đi. “Cô còn dám nói thế, không thấy hai con tiện nhân kia ngày nào cũng lượn lờ đến trước mặt Cố à, cô không sợ Cố nhận họ rồi đuổi cô ra ngoài chắc? Cô cảm thấy đến lúc đó cô sẽ có kết cục gì? Còn chẳng bằng tôi ấy chứ!”

“Không đâu. Cố sẽ không ưng họ.”

Khương Dĩnh cười. “Cô tưởng cô xinh đẹp hơn họ thì Cố sẽ một lòng một dạ với cô à? Đàn ông là kẻ có mới nới cũ, muốn có cảm giác mới mẻ, cô hiểu không? Hai cô ả đó chính là cảm giác mới mẻ bây giờ.”

Khương Dĩnh cực kỳ xem thường. Cô ta sống ở đây đã coi như khá tốt rồi, gọn gàng chỉnh tề, diện mạo cũng đẹp, đám đàn ông đó chẳng phải vẫn đi tìm đám phụ nữ bên kia hay sao? Giống sinh vật mang tên đàn ông, đừng có mong mỏi họ có thể sắt son một lòng.

“Cố sẽ không thích bất cứ ai, bao gồm tôi. Là cô không hiểu.”

Khương Dĩnh ngẩn người. “Cô tự tin như thế thì sao còn bảo tôi nhằm vào họ?”

“Không dạy họ một bài học thì họ sẽ cứ tiếp tục làm phiền Cố, làm chậm trễ chính sự của anh ấy thì không tốt.”

“Cô nói vậy thì tôi phải tin cô à? Không thấy mọi người đều đang xem xét thái độ của Cố hay sao? Nếu tôi thật sự làm thế, đến lúc đó có chuyện gì thì tôi cũng phải gánh hậu quả…”

“Tôi gánh thay cô.” Bạch Y Y nghiêng đầu.

Khương Dĩnh ngẫm nghĩ, có vẻ cũng cảm thấy hơi thú vị. “Vậy được, cô yên tâm, bao nhiêu đàn ông đang nhìn chằm chằm hai cô ả đấy!”

Bạch Y Y nhíu mày. “Không cần phải làm vậy.”

“Thế cô muốn sao?”

“Đàn ông đối xử với phụ nữ như thế, phụ nữ cũng đối xử với phụ nữ như thế thì hay ho lắm à?” Bạch Y Y hơi thiếu kiên nhẫn. “Cô dẫn theo một nhóm phụ nữ tìm đại một cơ hội cướp hết đồ vật trên người họ là được. Họ sẽ biết thức thời, bởi vì không ai ra mặt giúp họ, còn các cô cũng có được ít đồ. Đây là chuyện vẹn cả đôi đường.”

Khương Dĩnh lập tức trở nên vui vẻ, đúng là thế thật. Nhưng mấy giây sau, ánh mắt cô ta nhìn sang Bạch Y Y đã khác. Tuy chỉ là một đề nghị nhưng lại lôi kéo nhóm phụ nữ của Khương Dĩnh, vậy thì họ bắt buộc phải cô lập Lam Tuyết và Linh Sơn.

Bạch Y Y không nán lại thêm, tự xoay người về căn nhà đá.

Chẳng được hai hôm, Lam Tuyết và Linh Sơn đã làm ầm lên là bị đoạt đồ, nhưng khi họ tìm Cố thì Cố chỉ nhíu mày, chẳng buồn nhìn họ lấy một cái. Còn bữa ăn mà họ mang tặng trước đây, tất cả đều bị Cố bảo thuộc hạ ăn hết rồi.

Bấy giờ Lam Tuyết và Linh Sơn mới biết được địa vị của mình, nhất là khi ánh mắt đám đàn ông nhìn họ càng lúc càng rực lửa.

Lam Tuyết và Linh Sơn nhiều lần nảy sinh mâu thuẫn với nhóm Khương Dĩnh.

oOo

Lam Tuyết ngồi trên một tảng đó, cúi đầu khóc thút thít. Đã mấy ngày cô ta chưa tắm rồi, nếu là trước đây, cô ta chắc chắn chẳng thể chịu đựng được chuyện này. Song bây giờ, cô ta lại mong mình có thể hôi rình, như vậy thì đám đàn ông kia có lẽ sẽ bỏ qua cho mình. Nhưng có thể sao? Trên người những người phụ nữ đó có mùi khó nói nhưng đám đàn ông vẫn chẳng chê còn gì?

Lam Tuyết chỉ cảm thấy cuộc đời mình đã hoàn toàn kết thúc vào lúc này.

Khi Bạch Y Y xuất hiện, Lam Tuyết giật cả mình.

“Cô… sao cô lại ở đây?” Nét mặt Lam Tuyết gần như là kinh hãi.

Bạch Y Y đưa cho Lam Tuyết một con dao găm. “Cảm thấy không sống tiếp được thì tự sát đi.”

Lam Tuyết nhận con dao đó, tay run rẩy, phải cầm hai tay mới có thể nắm chặt được con dao. “Bên ngoài cũng có người sống… ở đó…”

“Trong thế giới ăn không no mặc không ấm cá lớn nuốt cá bé, cô cảm thấy phụ nữ ở đâu sống cuộc sống thế này?”

Hai tay Lam Tuyết còn run rẩy hơn.

Bạch Y Y lấy lại con dao. “Nếu đã không nỡ chết thì sống tiếp đi!”

Lam Tuyết đột nhiên trợn trừng mắt nhìn Bạch Y Y.

Bạch Y Y khẽ vỗ mặt Lam Tuyết. “Về nói với Linh Sơn là nếu đã không thành công ở chỗ Cố thì chi bằng tìm người khác. Đàn ông ở đây đâu chỉ có một mình Cố, Hành và Vệ cũng rất được còn gì? Vả lại địa vị của họ cũng cao. Nếu thật sự chinh phục được họ thì còn sợ không được sống thoải mái hay sao?”

Nghe lời này, Lam Tuyết nhìn cô như kinh hãi.

Bạch Y Y tiếp tục cười. “Nhớ lấy, đừng có quên đấy.”

Lam Tuyết càng ngây ngẩn.

oOo

Vì Linh Sơn mà đám đàn ông đã nảy sinh những xung đột nhỏ. Linh Sơn cũng là người lanh lợi, nói thẳng là lần đầu tiên của cô ta phải dành cho người đàn ông mạnh nhất, khiến đám đàn ông đó bắt đầu so tài, hơn nữa Linh Sơn cũng thường qua lại với Hành và Vệ.

Đúng lúc này, Lôi chủ động tìm Bạch Y Y.

Hai người gặp nhau ở nơi cách xa khu sinh hoạt.

Lôi nhìn Bạch Y Y vẻ lo lắng. “Cô định thế nào?”

Bạch Y Y rất thắc mắc và khó hiểu.

“Cố đã nhận Linh Sơn rồi, nếu không cô nghĩ tại sao cô ta dám kiêu căng như thế.”

“Gì cơ?” Bạch Y Y quả nhiên trông sốc nặng.

“Cố đã có người phụ nữ khác rồi, cô lại họ Bạch, tôi sợ ngài ấy sẽ làm chuyện bất lợi với cô bất cứ lúc nào. Đã lâu lắm rồi cô không gặp Cố đúng không?”

Bạch Y Y cuống quýt gật đầu.

“Không gặp cô nên ngài ấy không nghĩ đến chuyện thu xếp cho cô, nếu gặp cô rồi…” Lôi lắc đầu. “Chúng tôi đều là thủ hạ của ngài ấy, ngài ấy muốn làm thế nào, chúng tôi cũng chẳng thể giúp được cô.”

“Thế tôi phải làm sao? Khó khăn lắm tôi mới sống sót được, tôi còn muốn về nhà…” Mắt Bạch Y Y đỏ hoe, nhìn Lôi vẻ khẩn cầu. “Anh giúp tôi được không?”

“Tôi không thể phản bội Cố, nếu không dù tôi giúp cô thì tôi sẽ có kết cục gì, người bên cạnh tôi sẽ có kết cục gì?”

“Anh có thể dẫn tôi đi, rời khỏi đây… Nếu có thể rời khỏi hành tinh này thì tốt, chỉ cần rời khỏi thì tôi chắc chắn có thể để bọn anh sống thoải mái. Tôi giấu giếm người nhà tôi, lén lút gây dựng nhiều sản nghiệp, đủ để tôi không lo ăn không lo mặc cả đời.”

Lôi nheo mắt. “Tôi cũng không muốn cô rơi vào kết cục này, dù gì cô cũng từng giúp tôi, coi tôi là bạn, không có lọ thuốc phục hồi của cô, tôi không thể khỏi nhanh như vậy được.”

“Đó đều là việc tôi nên làm thôi.”

“Nếu chúng ta đã là bạn, vậy thì tôi cũng phải giúp cô. Tôi biết có một phi thuyền, tuy đã hỏng nhưng hẳn là có thể rời đi…”

Bạch Y Y suýt thì mừng phát khóc. “Thật à? Tôi có thể lên phi thuyền rời khỏi đây ư? Thật sự có thể rời đi à?”

Lôi thở dài một hơi. “Có thể thì có thể, nhưng chúng tôi không có năng lượng, không thể rời khỏi.”

“Pha lê đen?”

Lôi gật đầu. “Pha lê xám và pha lê trắng cũng được. Nhưng cần số lượng rất lớn. Thôi vậy, tôi nói với cô những chuyện này mà làm gì, để cô hy vọng rồi lại thất vọng.”

“Không, tôi nhất định phải rời khỏi, nhất định phải rời khỏi đây…” Bạch Y Y nói chắc nịch.

Lôi cười thầm, đúng là đàn bà, vừa nghe đàn ông có người phụ nữ khác thì đã lập tức cảm thấy mình bị vứt bỏ rồi.

oOo

Bạch Y Y dẫn Lam Tuyết đi ra khỏi khu sinh hoạt.

“Tôi đã làm như lời cô nói rồi.” Lam Tuyết thầm thì, ngay cả bản thân cô ta cũng không biết tại sao mình phải nghe lời như thế, có lẽ vì vào lúc mệt mỏi, đột nhiên túm được một cọng rơm, Bạch Y Y chính là cọng rơm đó.

Người phụ nữ này rất giỏi, Linh Sơn cố gắng tiếp cận Cố như thế mà cũng chẳng có kết quả tốt, song người phụ nữ này lại một mực ở bên cạnh Cố.

“Cô làm tốt lắm.” Bạch Y Y khen một câu.

“Nhưng tôi không hiểu tại sao cô phải làm vậy.”

“Cô không cần hiểu.”

Lam Tuyết tập tức im lặng.

Đến Phố Đen.

Bây giờ tuy vẫn có người giao dịch nhưng bầu không khí rõ ràng đã trở nên căng thẳng.

Bạch Y Y xuất hiện ở đây vô cùng không ăn nhập, cô tựa như ngọn đèn sáng ngang ngược chiếu vào, khiến cả Phố Đen đều bừng sáng. Tất cả mọi người đều nhìn về phía ngọn đèn sáng đó. Cô quá đẹp, cũng quá sạch sẽ, hoàn toàn không giống người trên hành tinh rác, khiến người ta bất giác nảy sinh tâm lý tự hổ thẹn.

Lam Tuyết xáp lại gần Bạch Y Y, bởi vì không chịu nổi ánh mắt của những người đó.

Giống như dụ/c vọng của đàn ông với phụ nữ, mà lại giống như ánh mắt của dã thú đói ngấu khi trông thấy thức ăn.

Bạch Y Y đi đến trước một cửa hiệu. “Tôi muốn đổi đồ.”

“Đổi gì?”

“Anh không lấy đồ ra đây, sao tôi biết anh có thứ mà tôi muốn đổi hay không?”

Thái độ của Bạch Y Y khiến người ta không nhìn thấu, nhưng đối phương vẫn lấy thứ đồ tốt nhất ra. Bạch Y Y chỉ nhìn một cái, lắc đầu.

Mấy nơi liên tiếp đều có màn đối thoại và kết quả giống vậy.

Chỉ là khi đến một nơi khác, lúc Bạch Y Y mới rời khỏi, đối phương bỗng hỏi một câu: “Cô ấy cũng là vật trao đổi à?”

Ám chỉ Lam Tuyết.

Lam Tuyết bất giác run rẩy, lập tức nhìn sang Bạch Y Y. Bây giờ cô ta rất hốt hoảng, tại sao người ở đây nhìn sang Bạch Y Y thì khách sáo như thế, còn nhìn vào mình thì lại là ánh mắt nóng rực vậy chứ.

Bạch Y Y sạch sẽ, sạch sẽ tức là có nước, nước là thứ quý giá nhường nào? Điều này chứng tỏ Bạch Y Y có địa vị không thấp ở chỗ Cố. Những người có thể sống này đều không tốt lành, ai có thể động vào ai không thể động vào, họ đều hiểu rõ trong lòng.

“Cô ấy là người hầu của tôi, không phải vật để bán.”

“Ồ…” Người đàn ông nhìn Lam Tuyết vẻ nuối tiếc. “Tôi có thể đổi bằng thứ tốt.”

“Không đổi.”

Khi Bạch Y Y rời khỏi đây, Lam Tuyết suýt thì căng thẳng phát khóc.

Tiếp tục đi dạo trong Phố Đen.

Chỗ Độc Nhãn.

“Tôi không có thứ mà cô muốn.” Độc Nhãn đã biết chuyện gì xảy ra.

“Tôi còn chưa hỏi, anh đã biết thứ tôi muốn là gì rồi à?”

Độc Nhãn lạnh lùng nhìn sang Bạch Y Y.

Bạch Y Y bảo Lam Tuyết đứng bên ngoài, cô đi vào bên trong. “Anh không cho tôi xem thì tức là có thứ mà tôi muốn rồi.”

Độc Nhãn nhíu mày, con mắt còn lại trông đầy vẻ thiếu thiện chí, dường như đang toan tính gì đó.

Bạch Y Y nói thâm thúy: “Cố bảo tôi đến.”

Cả người Độc Nhãn trở nên căng cứng.

Bạch Y Y đặt cái giỏ của mình xuống, bên trong trống không. Cô vốn không có ý định trao đổi gì cả, cướp đoạt công khai ư?

Bạch Y Y ung dung ngồi xuống. “Pha lê đen, có không?”

Độc Nhãn trợn trừng mắt nhìn cô.

Bạch Y Y cười. “Độc Nhãn, bây giờ anh cầu xin chúng tôi hay chúng tôi cầu xin anh đây? Nếu anh chỉ muốn sống cả đời ở đây thì tùy anh… Nhưng anh cảm thấy có thể à?”

Giao đồ ra, lúc rời đi còn có thể dẫn anh theo; nếu không giao đồ thì cướp đi, anh có muốn sống không?

Độc Nhãn kích động đến mức thở hổn hển. Gã mau chóng vào bên trong, lật tìm một lượt, lấy ra một cái hộp, đưa cho Bạch Y Y.

“Sao tôi có thể chắc chắn rằng đến lúc đó mấy người sẽ dẫn chúng tôi đi cùng?”

“Đây là chuyện của anh.” Bạch Y Y cầm hộp lên, xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.