Chuyện Đôi Ta

Chương 49: Mỹ nhân trong sách (2)




[2] PHỎNG ĐOÁN

Cố Thanh Dật hơi nhíu mày, khi anh đi đến bên cạnh Cố Hạo Minh, anh nhận ra cậu ta không nhìn về phía Bạch Y Y nên trong lòng đã xác định được, nhưng khi Cố Hạo Minh phủ nhận sự tồn tại của Bạch Y Y như thế, anh bỗng chốc không biết nên có tâm trạng gì. Cố Hạo Minh không thể trông thấy cô nữa, điều nực cười là rõ ràng vì Cố Hạo Minh mà anh mới trông thấy cô, tình cảnh bây giờ có vẻ hài hước và khôi hài.

Cố Hạo Minh không thể trông thấy cô, nhưng anh lại có thể, ý nghĩa của điều đó khiến lòng anh chùng xuống.

Cố Thanh Dật lãnh đạm liếc nhìn cô gái bên cạnh, cô đứng thẳng vẻ sợ sệt, đôi mắt toát ra vẻ thắc mắc, sau đó khôi phục tư thái trầm lặng nhất quán, có vẻ cô chỉ lấy làm lạ tại sao trước đây Cố Hạo Minh có thể nhìn thấy cô mà bây giờ lại không thể, song cô không thất vọng hay buồn lòng vì điều đó.

“Anh hai, anh sao thế?” Cố Hạo Minh thấy anh ngây người thì không nhịn được mà hỏi.

“Em chú ý sức khỏe, làm gì cũng phải cẩn thận, anh còn có việc đi trước đây.”

Cố Hạo Minh gật đầu, ánh mắt nhìn Cố Thanh Dật hơi sâu lắng, cậu luôn cảm thấy anh hai đến đây không chỉ đơn giản là để thăm mình, chẳng lẽ anh hai tò mò vì chuyện xảy ra với mình ư? Cậu nhớ lại cô gái trong giấc mơ, thứ cảm giác đẹp đẽ và muốn bắt lấy cô đó sâu đậm đến nỗi khiến cậu không dám nhớ lại, cậu sợ mình thật sự điên cuồng như lần đó thì sẽ khiến người thân lo lắng.

Cố Thanh Dật xoay người định ra về, Bạch Y Y đương nhiên đi theo sau anh, anh đi cô đi, anh dừng cô dừng, như một cái đuôi nhỏ của anh.

Thẩm Huệ nhìn Cố Thanh Dật lái xe ra về từ xa, bĩu miệng, vừa nãy bà ta đã nhìn kĩ rồi, Cố Thanh Dật không có gì bất thường, điều này khiến bà ta hơi không cam tâm, vì cớ gì mà con trai bà ta phải chịu khổ còn con trai Thành Mẫn lại có thể sống thoải mái chứ? Bà ta mãi mãi chẳng thể quên được dáng vẻ buồn nôn giả vờ giả vịt chê bôi sao Cố Thanh Dật không phải con gái của Thành Mẫn trước mặt mình, rõ ràng là vui phát điên mà còn đả kích mình bằng cách đó, may mà mình đủ giỏi giang, sinh được Hạo Minh, nếu không cả đời này chắc chắn phải bị nhà kia giẫm dưới chân rồi.

Cố Thanh Dật lái xe, anh vẫn không chủ động bảo cô lên xe, đương nhiên, cô vẫn cố chấp xuất hiện trên ghế phó lái. Anh không còn phẫn nộ và bực dọc như trước. Lý trí quay về khiến anh bắt đầu hồi tưởng chuyện này, chẳng lẽ đây giống một kiểu dịch chuyển, bắt đầu từ lần đầu tiên anh trông thấy cô thì cô đã dịch chuyển từ Hạo Minh sang mình?

Nếu thật sự là một kiểu dịch chuyển, liên tưởng đến lời mà người gọi là đạo sĩ đó nói, anh thế này liệu có thể coi là ngăn chặn thảm họa cho Hạo Minh hay không?

“Tại sao cô phải theo tôi?” Cố Thanh Dật bình tĩnh và hòa nhã nói một câu.

Cô ngây ngốc nhìn anh, không biết là không nghe hiểu hay là chẳng thể nói chuyện, nét mặt đờ đẫn, nhưng dù vậy thì trông cô vẫn xinh đẹp lạ kỳ.

“Trước đây Hạo Minh có thể trông thấy cô nhỉ? Sao bây giờ lại không thấy?”

Cô sững người mấy giây, rồi mới lắc đầu, không rõ là không hiểu lời anh nói, hay là hiểu và bày tỏ rằng cô không biết.

Cố Thanh Dật bất lực bặm môi. “Cô đi theo tôi rồi định làm gì? Đổi sang cách nói khác, cô có mục đích gì?”

Có lẽ đã hiểu màn trao đổi thế này sẽ chẳng có ý nghĩa và tiến triển gì, trong ánh mắt thẫn thờ của cô, anh chẳng hề cảm thấy thất vọng, như thể đã sớm hiểu cô sẽ có phản ứng này.

Cố Thanh Dật vừa lái xe vừa suy tư, anh không muốn nghĩ về cô theo hướng quá xấu, nhất là khi trải qua chuyện suýt bị tai nạn trước đó, vậy thì tại sao cô nhất định phải đi theo mình, đây là điều rất đáng suy nghĩ.

Anh nghĩ đến một khả năng nào đó, rồi quay phắt sang nhìn cô. “Cô đi theo tôi là vì chỉ có tôi có thể nhìn thấy cô?”

Anh không hề ôm hy vọng gì, ánh mắt cô chỉ đơn thuần là thắc mắc, sau đó là suy tư, cuối cùng cô gật đầu vẻ không chắc chắn.

Cô ta có thể nghe hiểu lời mình nói?

“Cô biết tôi đang nói gì, đúng không?”

Lần này thời gian cô ngây ngốc ngắn hơn rất nhiều, cô ngập ngừng gật đầu.

Có thể giao lưu là chuyện tốt, Cố Thanh Dật thở phào nhẹ nhõm.

“Tại sao cô xuất hiện bên cạnh Hạo Minh?”

Đáp lại anh là khuôn mặt bối rối của cô, cô chớp mắt, ánh mắt nhìn sang anh đầy vẻ mông lung.

Cố Thanh Dật bặm môi, khẽ thở hắt. “Vậy cô rốt cuộc là…”

Rốt cuộc là thứ gì? Ma? Hay là yêu tinh?

Anh tự giễu lựa chọn nhắm mắt lại, còn gì cần hỏi cô nữa đâu, ngay cả lý do tại sao cô xuất hiện bên cạnh Hạo Minh còn chẳng rõ thì còn mong đợi cô cung cấp thông tin gì cho mình nữa? Còn về ma và yêu, nếu chuyện thế này không xảy ra với anh – rằng anh có thể trông thấy cô gái mà người khác đều không nhìn thấy, thì có lẽ anh mãi mãi chẳng tin trong cuộc sống thực lại có chuyện kỳ lạ khó mà tin nổi như thế. Thậm chí nếu xảy ra với người khác, anh sẽ nói với đối phương một cách đầy lý trí rằng trên thế giới này không tồn tại yêu ma, còn bảo đối phương đi gặp bác sĩ tâm lý, kiên định cho rằng đầu óc đối phương có vấn đề.

Im lặng cả đoạn đường, chỉ là Cố Thanh Dật phát hiện cô hình như đã len lén quan sát mình mấy lần, ánh mắt e dè đó khiến anh chẳng thể trách cứ cô tại sao phải đi theo mình.

Qua một lúc, cuối cùng cô không lén lút nhìn anh nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cực kỳ tò mò về những cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, mắt trợn to, thậm chí vì một bảng đèn LED mà cô tò mò đến nỗi gần như dán mặt vào cửa sổ xe.

Cố Thanh Dật càng thắc mắc, chẳng lẽ cô chưa từng tiếp xúc với những thứ này? Chuyện này khiến người ta rất khó tin, nhưng đôi mắt thuần khiết như trẻ con của cô lại khiến người ta không thể không tin, cô tựa như một đứa trẻ sơ sinh đầy tò mò với thế giới mà mình chưa biết, bức thiết muốn hòa nhập trong thế giới này.

Mãi đến khi vào khu chung cư, cuối cùng cô mới thu mắt về.

“Cô biết Tả Gia Hằng không?”

Cô mông lung lắc đầu.

Cố Thanh Dật nhìn cô, cô không quen biết ư? Anh vẫn một mực suy nghĩ tại sao cô xuất hiện, nếu tất cả bắt đầu từ Hạo Minh mà lại liên quan đến cuốn tiểu thuyết Anh – người yêu em, vậy thì liệu có khả năng cô chính là Bạch Y Y trong sách hay không? Dù rất khó tin nhưng sự tồn tại của cô chứng tỏ trên thế giới này tồn tại chuyện kỳ lạ như thế, bởi vậy cho dù cô thật sự chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết thì cũng hợp lý.

Tả Gia Hằng là nam chính trong Anh – người yêu em, nếu cô là Bạch Y Y trong sách thì cô không thể không biết Tả Gia Hằng mới phải.

Cho nên cô không phải Bạch Y Y trong sách? Sự xuất hiện của cô cũng không liên quan đến cuốn tiểu thuyết đó?

Cố Thanh Dật không tiếp tục hỏi cô có biết nhân vật khác trong tiểu thuyết hay không, anh cũng chợt ngộ ra, nếu cô thật sự là nhân vật trong sách thì tự cuốn sách đã tạo thành một thế giới, tiểu thuyết dù thoát ly hiện thực thì cũng không thoát ly quá nhiều, cô không nên tò mò với những thứ cô có thể thấy ở bất cứ đâu trên đường.

Cứ bất thình lình xuất hiện như thế? Sau khi anh trông thấy cô, Hạo Minh không nhìn thấy cô nữa? Anh nhớ đến tên đạo sĩ kia, chẳng lẽ vì đạo sĩ đó làm phép nên đã cắt đứt mối quan hệ giữa Hạo Minh và cô? Sau đó anh lại tự phủ định, người trông có vẻ vô cùng chuyên nghiệp đó vốn chẳng nhìn thấy cô, điều này khiến anh sinh ra mối nghi ngờ sâu sắc với sự “chuyên nghiệp” của ông ta.

Anh càng nghĩ càng không thông suốt, dừng xe rồi xuống xe, sau đó anh quay đầu, trông thấy cô vốn không mở cửa xe nhưng trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh anh.

Cảnh tượng này đủ khiến người ta thấy sốc và sinh ra mối nghi ngờ với một vài nhận thức đã ăn sâu trong suy nghĩ.

Cố Thanh Dật nhìn cô hai giây, đi đến trước xe, mở cửa xe ra ngồi vào, quả nhiên, cô lập tức xuất hiện ở ghế phó lái. Anh lại xuống xe, cô thoắt cái đã xuất hiện bên cạnh anh.

Anh cầm di động, trong di động có video mà anh vừa quay lại, anh muốn biết rốt cuộc tại sao cô lại có thể xuất hiện trong chớp mắt. Anh tua chậm video, rồi tua chậm hơn nữa, cuối cùng cũng tìm được manh mối, trong “chớp mắt” đó cô như làn sương phân tán rồi tụ lại.

Anh không nhận ra, trán anh đã toát mồ hôi lạnh. Những chuyện xảy ra hai hôm nay đã vượt quá nhận thức của anh, lật đổ nhận thức của anh về thế giới này.

“Yêu tinh sương?”

Đương nhiên không có bất cứ câu trả lời nào, anh nhìn cô, hơi nghi ngờ rằng cô là sương thành tinh, vừa khéo gặp được Bạch Y Y trong tiểu thuyết mà Hạo Minh hằng nhung nhớ, vì thế cô biến thành dáng vẻ của Bạch Y Y như bây giờ.

Có điều, tại sao anh có thể nhìn thấy cô còn người khác không thể thì anh vẫn chẳng tài nào hiểu nổi.

Cố Thanh Dật đi vào thang máy, cô theo anh như hình với bóng, anh cố hết sức bắt mình phớt lờ sự hiện diện của cô, nếu không chẳng may bị yêu tinh sương ám thì anh sẽ phát điên.

Về đến nhà, anh cố gắng không để ý đến cô, ngồi trước máy tính, bắt đầu tra tìm chuyện kiểu này. Những bài đăng liên quan đến chuyện linh dị không ít, thậm chí rất nhiều bài đều mô tả sinh động, không biết là người viết thật sự trải qua hay là có trí tưởng tượng quá tốt, nội dung cũng có cảm giác chân thực, nhưng không có nội dung câu chuyện nào tương tự với chuyện mà anh gặp phải.

Anh tựa vào ghế, mệt mỏi và bất lực day trán, thứ tương tự với chuyện mà anh gặp phải là một vài bộ tiểu thuyết, nội dung tiểu thuyết kỳ ảo và mang tính tâm linh, gì mà chết không cam tâm hóa thành ma nữ bám lấy hung thủ giết cô ấy ở kiếp trước…

Anh mệt lử, những nội dung chẳng hiểu ra làm sao này không chỉ không giúp anh tìm ra manh mối, ngược lại còn khiến anh càng lúc càng mông lung.

Còn cô?

Cố Thanh Dật nhìn về phía cô, cô tựa như học sinh ngoan ngoãn nhất, ngồi yên đó không động đậy, vốn không cần anh phớt lờ, bản thân cô đã tự làm giảm sự hiện diện của cô một cách tối đa rồi.

Anh thở dài thườn thượt, đi tắm rồi đi ngủ, thật sự hy vọng ngày mai khi tỉnh dậy chuyện vớ vẩn này có thể hoàn toàn biến mất.

Cố Thanh Dật nằm trên giường, bức mình đừng nghĩ gì cả, dù tại sao cô đi theo mình, dù cô có mục đích gì thì cứ quẳng những chuyện dở hơi này đi.

Đôi tay lại một lần nữa mò tới ngực anh, anh mở choàng mắt. Việc chẳng có tiến triển gì sau cả ngày khiến anh cảm thấy phẫn nộ, quên cả chuyện loài sinh vật như cô rất có thể sẽ mang đến tổn thương chẳng thể dự liệu cho anh. Anh gần như ngay lập tức phản ứng, vươn tay túm lấy bàn tay ấy, bực bội trong bóng đêm. “Cô muốn làm gì?”

Dụ dỗ thế này, chẳng lẽ muốn tìm dương bù âm?

Anh hất tay cô ra, quát to: “Tôi mặc xác cô là thứ gì hay cô muốn làm gì, cút đi cho tôi, cách xa tôi ra.”

Không có âm thanh, không có động tĩnh, nhưng anh biết cô vẫn ở cách mình không xa, lặng im nhìn mình, như một cuộc đối đầu, không ai có bất cứ hành động nào.

Cố Thanh Dật bực bội nện xuống giường rồi mới bật đèn, trông thấy cô đang nhìn mình vẻ ấm ức, chuyện này khiến anh quên cả phản ứng, bởi vì từng giọt nước mắt đang chảy ra từ mắt cô.

Vậy mà anh cảm thấy những giọt nước mắt đó mang theo vẻ đẹp đẽ thê lương, mỗi một giọt đều long lanh lấp lánh, toát ra đôi phần thánh thiện trong thuần khiết.

Anh nằm trên giường, như đã mệt lả, anh nói: “Tùy cô vậy!”

Mặc xác cô có mục đích gì, mặc xác cô là thứ gì, dù gì anh cũng hết cách với cô rồi.

oOo

Cố Thanh Dật mơ một giấc mơ, có một đôi tay không ngừng dạo chơi trên cơ thể anh, anh muốn vươn tay ngăn cản, song chợt khựng lại trong khoảnh khắc vươn tay ra. Đôi tay ấy mát lạnh như gió thổi vù vù vào mùa hè nóng nực, thâm nhập thế giới nội tâm khô nóng, tiếp đó thì bành trướng, lấp đầy, để rồi cảm giác thoải mái và thỏa mãn cũng chảy tràn trong lòng.

Vẫn là đôi tay đó, phác ra những gợn sóng trên mặt hồ êm ả, vân nước dần loang, sóng nước dâng trào, từ gợn sóng lăn tăn biến thành cuồn cuộn sóng nước, dụ/c vọng ẩn sâu dưới đáy lòng lặng lẽ trồi lên, bóc lớp mây đen, thẳng thừng phô bày vẻ hừng hực và mãnh liệt của nó.

Chủ nhân bàn tay có một đôi mắt trong veo thuần khiết, cô chính là làn gió mà trái tim khao khát để ngọn lửa nóng rực hòa vào trong gió, gió thổi qua ngọn lửa, là chôn vùi hay làm bùng cháy, cơ thể tiếp xúc, quấn quýt thướt tha, hơi thở nóng rực và dồn dập, cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời.

Cố Thanh Dật choàng tỉnh, tay siết thành nắm. Sự ảo não, phẫn nộ, thậm chí bài xích trào ra. Anh chưa từng mơ giấc mơ như thế, cho dù hồi đại học bày trò xem phim tình cảm hành động với bạn cùng phòng thì anh cũng chưa từng mơ giấc mơ thế này. Nhưng hôm nay giấc mơ như thế lại xuất hiện trong tâm trí anh, nữ chính còn là người mà anh chẳng rõ là thứ gì kia, anh cảm thấy phẫn nộ, dụ/c vọng trong giấc mơ thiêu đối mãnh liệt càng khiến anh thẹn quá hóa giận.

Sao lại mơ thấy giấc mơ đó? Đây là sự ám chỉ của cô ta với mình? Sự ấm ức và đáng thương của cô ta cuối cùng là để đạt được mục đích như thế?

Cố Thanh Dật trở nên trầm mặc.

Kết quả cuối cùng sau sự trầm mặc của anh là phớt lờ triệt để sự tồn tại của cô, dù lúc anh súc miệng cô đứng bên cạnh anh, hay lúc ăn cơm cô ngồi đối diện anh, hoặc là khi anh đến công ty cô theo anh như hình với bóng, anh đều coi cô như không khí, hoàn toàn xem cô như trong suốt.

Thi thoảng trông thấy ánh mắt sợ sệt của cô, anh cũng áy náy và mềm lòng. Nhưng nghĩ tới giấc mơ đó, nghĩ đến cảnh ngộ của Hạo Minh, anh lại hạ quyết tâm, chỉ mong cô có thể biến mất trong thế giới của mình.

Cuối tuần, Cố Thanh Dật về nhà ăn cơm với gia đình. Thành Mẫn vẫn nói mấy chuyện cũ rích, anh con trai này của bà chẳng tâm lý tẹo nào, càng ngày càng xa cách với bố mẹ, không hiếu thảo bằng Cố Quân Trạch. Anh vẫn nghe mẹ dạy bảo như trước đây, song không khó chịu nữa, bởi vì cô gái ngồi bên cạnh anh đang nhìn anh và mẹ anh bằng ánh mắt lạ lùng, dường như màn đối thoại giữa mẹ con anh khá thú vị.

Thành Mẫn nhìn con trai út, sực nhớ ra chuyện gì, mắt sáng lên. “Mấy hôm trước chạm mặt cô Tiết của anh, bà ấy bảo Tiểu Từ nhà bà ấy sắp về nước rồi, hai đứa cùng lớn lên lại còn là bạn học, đợi khi con bé về thì hai đứa cũng tụ tập nhé.”

Cố Thanh Dật nhướng mày, Đới Tâm Từ sắp về nước rồi? Từ sau khi cô xuất ngoại, họ chưa từng gặp lại, cũng không biết bây giờ cô thế nào.

“Vâng.” Anh gật đầu.

Sau khi Cố Quân Trạch trở về từ công ty, cả nhà đã đông đủ, trò chuyện, nói cười, cùng ăn cơm tối.

Một cuộc điện thoại phá vỡ cảnh tượng hòa thuận yên vui đó.

Cố Uyên đứng bật dậy, sắc mặt trở nên rất khó coi, ngắt máy xong thì nhìn người nhà. “Hạo Minh gặp chuyện rồi.”

Cả nhà vội đến bệnh viện, trên đường đi mới biết đại khái chuyện gì đã xảy ra. Cố Hạo Minh đột nhiên bị ngất, hiện đã được đưa đến bệnh viện. Cố Uyên không nói lời gốc mà Cố Kình nói là Hạo Minh hình như đã không còn thở, Cố Uyên nghĩ là Cố Kình quá căng thẳng nên cảm nhận nhầm, Hạo Minh không mắc bệnh nặng gì, sao có thể đột ngột ngất rồi không còn thở…

Nhóm của Cố Thanh Dật vào bệnh viện, lúc đến nơi bệnh viện gần như đã đảo lộn, Thẩm Huệ túm lấy áo bác sĩ, dù thế nào cũng không chịu tin rằng con trai mình đã cứ thế ra đi, rõ ràng trước đó vẫn còn ổn, bà ta còn hỏi Hạo Minh muốn ăn gì, Hạo Minh nói muốn ăn sườn xào chua ngọt, vì thế bà ta đích thân vào bếp, sườn xào chua ngọt mới chế biến được một nửa thì đã nghe tiếng hét của người làm…

“Con trai tôi chỉ ngủ thôi, chắc chắn là ngủ thôi, bác sĩ đi xem thằng bé đi, xem lại đi…”

“Lũ lang băm các người, thằng bé rõ ràng vẫn ổn, thế mà các người nói nó đã chết, các người là bác sĩ cái kiểu gì vậy?”

“Không ai được động vào con trai tôi, thằng bé chỉ ngủ thôi, chỉ ngủ thôi…”

Sắc mặt Cố Thanh Dật trở nên cực kỳ khó coi, anh trông thấy mắt bác cả đỏ ngầu như đang nhẫn nhịn điều gì, hai chị họ thì gào khóc, lòng anh càng lúc càng chùng xuống, Hạo Minh thật sự đã ra đi rồi ư?

Sao có thể? Nhưng đây chính là sự thực.

Thẩm Huệ nhận cú đả kích như thế thì càng lúc càng điên cuồng. Cố Kình ôm chặt vợ, ra hiệu cho bác sĩ bị vợ mình túm lấy mau rời đi. Bác sĩ không khỏi thở dài, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, họ có thể thấu hiểu được tâm trạng của người nhà người chết.

Đôi mắt Cố Uyên cũng đỏ hoe, ông đi đến trước mặt Cố Kình. “Bác cả, rốt cuộc chuyện là sao? Sao Hạo Minh lại…”

Chuyện là sao? Ai mà biết chứ? Hạo Minh đột nhiên thấy không thoải mái, sau đó bị ngất, rồi chẳng thể mở mắt được nữa, bác sĩ lại nói Hạo Minh thiếu dinh dưỡng, sao lại có chuyện này được…

Thẩm Huệ được Cố Kình ôm trong lòng đột ngột ngẩng đầu, bà ta vùng vẫy thoát ra khỏi vòng ôm của Cố Kình, trợn trừng mắt nhìn Thành Mẫn. “Đều là lỗi của mày, là mày ghen tị tao sinh con trai thì mày không phải là con dâu tốt của nhà họ Cố nữa, mày đố kị với tao, chắc chắn là mày đã thầm nguyền rủa Hạo Minh của tao… Là mày hại chết con trai tao, là mày hại chết thằng bé.”

Thẩm Huệ túm vai Thành Mẫn, lắc mạnh. “Ả đàn bà độc ác như mày, mày trả lại con trai cho tao, mày trả lại Hạo Minh cho tao…”

Thẩm Huệ dùng quá nhiều sức, Thành Mẫn cảm thấy xương mình đã sắp bị bóp vụn luôn rồi, đâu còn sức lực mà phản bác, chỉ muốn thoát khỏi bà ta.

Khó khăn lắm đám người mới kéo được Thẩm Huệ ra, Thẩm Huệ vẫn hằn học nhìn Thành Mẫn, sau đó nhìn sang Cố Thanh Dật vẻ thù hằn. “Mày hại chết con trai tao, mày cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đâu, cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chẳng mấy chốc sẽ đến lượt mày cảm nhận thôi.”

Khuôn mặt Thành Mẫn trở nên dữ tợn vì đau đớn, bà gần như bổ nhào vào Thẩm Huệ vì dám nguyền rủa con trai bà.

Cố Uyên vội kéo Thành Mẫn ra, hiện giờ trạng thái của Thẩm Huệ rất bất thường, lại thêm chuyện của Hạo Minh, thôi vậy, đừng so đo mà làm gì.

Cố Hạo Minh gặp chuyện, Thẩm Huệ hoàn toàn suy sụp, Cố Kình cũng bệnh một trận nặng, tang lễ của Cố Hạo Minh gần như do nhà Cố Uyên giúp đỡ thì mới miễn cưỡng hoàn thành. Tang lễ kết thúc, hai gia đình vẫn chẳng thể vượt qua được khỏi cái chết của Cố Hạo Minh, mới giây trước vẫn còn khỏe mạnh, sao thoắt cái đã ra đi rồi?

Tâm trạng của Cố Thanh Dật chùng xuống, anh nghĩ mãi vẫn chẳng hiểu nổi sao Hạo Minh lại đột ngột ra đi, đột ngột bị ngất rồi chẳng còn thở nữa, bác sĩ còn nói là không đủ dinh dưỡng.

Đèn đường ngoài cửa sổ bỗng sáng bừng lên, anh nhìn sang theo bản năng, chợt giật thót mình, lời của đạo sĩ đó lại một lần nữa truyền vào tai anh, tinh – khí – thần của Hạo Minh đều đang giảm xuống…

Cái chết đột ngột của Hạo Minh có liên quan đến cô ta?

Anh giẫm phanh, mắt tối đi. Ban đầu cô cũng theo anh đi xử lý chuyện của Hạo Minh, sau đó cô không theo anh nữa, biểu hiện ấy là chột dạ ư?

Về đến căn hộ, anh còn chẳng kịp đóng cửa mà xông thẳng đến ban công. Cô thích đứng trên ban công ngắm nhiều trạng thái cuộc sống của nhiều kiểu người, ngắm mãi không chán.

Khi anh đi đến trước cửa kính, cô đúng lúc đi qua, anh túm tay cô một phen. Tay cô rất mềm, cũng rất mịn, khiến người ta hoài nghi rằng nếu chỉ mạnh tay hơn một chút thì sẽ làm cô rách da chảy máu. Có điều anh chẳng hề thương hoa tiếc ngọc một tẹo nào. “Có phải Hạo Minh bị cô hại không?”

Cô nhíu mày nhìn anh, khuôn mặt ấm ức và bối rối.

“Có phải vì cô không?” Anh cảm thấy mình sắp bóp gãy tay cô, nhưng cô còn chẳng phải là người, cô có biết đau không? Anh có tạo ra bất cứ thương tổn nào với cô không?

Cô kinh ngạc mấy giây, khẽ lắc đầu.

“Cô hút đi tinh – khí – thần của Hạo Minh, thằng bé không còn tác dụng với cô nên cô lại đi theo tôi, muốn hại tôi như đã hại Hạo Minh?”

Nước mắt cô rơi xuống, song không còn khiến anh mềm lòng nữa, đó cũng là vũ khí của cô, là sự ngụy trang của cô.

Dù cô là thứ gì thì có một điều chẳng thể nghi ngờ rằng cô là một thứ dị biệt. Cố Thanh Dật thu tay về, chuyển tay lên bóp cổ cô.

Đôi mắt cô xẹt qua vẻ sợ hãi, sau đó cô lắc mạnh đầu, nước mắt bắn tung tóe vì động tác của cô, có mấy giọt rơi vào mu bàn tay anh, xúc cảm mát lạnh ấy cũng không thể dập tắt được cơn giận dữ trong lòng anh.

Tay anh siết chặt hơn, siết thật chặt.

Biểu cảm bi thương của cô rơi vào trong mắt anh.

“Không… không phải…”

Đây là lần đầu tiên cô lên tiếng, anh sốc đến nỗi quên cả việc tiếp tục hành động của mình, sau đó là cơn tức giận khi bị lừa, cô rõ ràng có thể nói chuyện song lại giả vờ bị câm, giả vờ đáng thương.

Cô bướng bỉnh nhìn anh. “Không phải… Tôi… không hại người… Không phải… hãy tin tôi.”

Mấy giây sau, cuối cùng Cố Thanh Dật mới thu tay về, không phải cô ư?

“Tại sao lại theo tôi?” Sắc mặt anh vẫn u ám.

“Anh… anh… nhìn thấy tôi.”

Khuôn mặt Cố Thanh Dật xẹt qua vẻ kinh ngạc, bởi vì anh có thể nhìn thấy cô nên cô mới đi theo anh?

“Thế cô có mục đích gì?”

Cô nhìn anh vẻ thắc mắc hồi lâu, cho đến khi anh không kiên nhẫn được nữa, cô mới khẽ nói: “Tôi muốn sống… sống… Tôi không biết… tin tôi, không biết…”

Cố Thanh Dật nhìn cô hồi lâu, cánh tay và cổ cô đều có dấu vết ghê sợ, dấu vết đó phục hồi bằng tốc độ cực kỳ nhanh. Anh xoay người rời đi.

Lúc ra ngoài, anh không quay đầu lại. “Đừng đi theo tôi.”

Tin cô? Hay là không tin?

Anh không có câu trả lời.

Cố Thanh Dật lái xe dạo mấy vòng quanh thành phố, cuối cùng gọi điện thoại, muốn có được số điện thoại của đạo sĩ đó. Anh khá may mắn, chẳng mấy chốc đã liên lạc được với đối phương và hẹn nơi gặp mặt.

Ngắt điện thoại, anh cười tự giễu, rõ ràng anh không tin cái gọi là “chuyên nghiệp” của đối phương nhưng vẫn chạy đi gặp mặt.

Trước mặt anh bày ra quá nhiều câu đố, tại sao anh có thể nhìn thấy cô, rốt cuộc cô là gì, cô đi theo anh có mục đích gì, anh có ra đi ly kỳ như Hạo Minh hay không? Anh muốn phớt lờ những câu đố này, nhưng lớp sương mù như hình với bóng bao trùm lên anh, anh chẳng thể thoát thân.

Trương Thành Hán trông vẫn bình thường như lần đầu tiên anh gặp, lúc trông thấy anh, ông ta còn vẫy tay như thể bạn bè gặp nhau.

Cố Thanh Dật đi qua, gọi một cốc cà phê, ngồi xuống đối diện ông ta.

Tinh – khí – thần của Hạo Minh đang giảm đi…

Cố Thanh Dật nheo mắt lại. “Ông cảm thấy tôi có chỗ nào bất thường không?”

Trương Thành Hán nhướng mày.

Cố Thanh Dật: “Nghe bảo ông rất nổi tiếng trong giới, cũng rất có năng lực, ông là người chuyên nghiệp trong nghề, cho nên muốn bảo ông nhìn xem tôi có chỗ nào bất ổn không ấy mà.”

Trương Thành Hán gật đầu vẻ thấu hiểu, chăm chú quan sát anh, sau đó nở nụ cười. “Cơ thể cậu rất khỏe mạnh, nhưng trên người cậu có một làn khí xám, có người thân qua đời à?”

Cố Thanh Dật có tâm trạng phức tạp, anh ở chung với thứ kỳ lạ kia lâu như vậy thì không thể không có ảnh hưởng gì, tiền đề là tinh – khí – thần của Hạo Minh giảm xuống thật sự bởi vì cô, nhưng đối phương không nhìn ra điều này, song lại nhìn ra được gia đình anh có người qua đời, anh cũng chẳng thể phân xét được đối phương có “chuyện nghiệp” hay không.

“Đúng là có người thân qua đời.” Mắt Cố Thanh Dật sáng như đuốc. “Em họ tôi, Cố Hạo Minh.”

Trương Thành Hán thở dài. “Tuy nói thế này thì không hay cho lắm, nhưng cậu ấy qua đời là chuyện đương nhiên thôi.”

Cố Thanh Dật giật thót. “Tại sao ông lại nói thế?”

Trương Thành Hán uống một ngụm cà phê. “Tuy tôi không biết cậu ấy đã gặp phải vật gì, nhưng cậu ấy chắc chắn đã bị ám rồi, những vật đó nán lại bên cạnh người sống, định lấy đi một vài thứ. Nói thế này đi, con người vốn là một chỉnh thể hoàn chỉnh, bị một vài vật lấy đi một vài thứ thì dù thứ kia đã đi thì người này cũng chẳng thể hoàn chỉnh nữa, cơ thể ắt có tổn hại nặng nề, nếu may mắn thì có thể sống thêm mấy năm, nếu xui xẻo thì chắc chắn sẽ gặp bất trắc, chẳng hạn như tai nạn, đột ngột ngất, vân vân. Nói đơn giản hơn thì nếu hết tinh – khí – thần sẽ cực kỳ rắc rối, bởi dẫu sao đi chăng nữa, thứ mà mỗi vật mang đi mỗi khác.”

Cố Thanh Dật bặm môi. “Em tôi bị vật gì ám?”

Trương Thành Hán hơi lúng túng. “Tôi thật sự không nhìn thấy… Nhưng chắc chắn không phải yêu ma bình thường.”

Cố Thanh Dật lãnh đạm nhìn ông ta.

Trương Thành Hán lúng túng thay đổi tư thế ngồi. “Từng nghe nói về mắt âm dương chưa?”

“Ông có ư?”

Trương Thành Hán gật đầu. “Cho nên yêu quái bình thường tôi đều có thể nhìn thấy, cũng có thể tóm được dấu vết để lại. Nhưng bên cạnh em trai cậu, tôi thật sự không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy cơ thể cậu ấy bất thường thôi.”

“Tôi đã thấy rồi.”

Trường Thành Hán trợn tròn mắt. “Gì cơ?”

“Tôi thấy thứ quấn lấy em trai tôi, bây giờ cô ta đang quấn lấy tôi.”

“Sao có thể…” Trương Thành Hán đứng bật dậy, vì động tác của ông ta quá mạnh mà cà phê đổ xuống bàn, chất lỏng chảy lênh láng.

oOo

Trương Thành Hán vội vã đưa Cố Thanh Dật đi gặp sư phụ ông ta. Ông ta lại xác nhận tính chân thực của những lời Cố Thanh Dật nói một lần nữa, nếu lời Cố Thanh Dật nói là thật thì cô gái thần bí xuất hiện đó chắc chắn không bình thường. Trương Thành Hán vừa khó tin vừa hưng phấn, ngay cả ông ta mà cũng không thể nhìn thấy chứng tỏ cô gái đó chắc chắn không phải yêu ma bình thường, điều này có nghĩa đó là một “giống” mới, dù rằng ông ta cũng rất thắc mắc tại sao chỉ một mình Cố Thanh Dật có thể nhìn thấy.

Cố Thanh Dật trông thấy vẻ hưng phấn trong mắt ông ta, tựa như học giả nghiên cứu động vật đã phát hiện ra một loài động vật mình chưa biết, trong mắt có ánh sáng kỳ lạ.

Trương Thành Hán quan sát anh một lúc, sờ sống mũi mình. “Tôi tài hèn học ít, không thể nhìn thấy thứ đó, có thể điều này sẽ khiến cậu nghi ngờ năng lực của tôi. Nhưng sư phụ tôi giỏi lắm, chuyện của cậu thầy chắc chắn có thể giải quyết được, là tôi không đủ bản lĩnh làm hổ thẹn sư môn, cậu đừng vì tôi mà xem thường sư phụ tôi đấy nhé.”

Cố Thanh Dật nhìn ông ta, im lặng gật đầu. Không biết vì sao, anh có một thứ cảm giác rằng lần này anh có thể có được câu trả lời mà mình muốn.

Nơi Trương Thành Hán dẫn Cố Thanh Dật đến cũng rất bình thường, thứ không bình thường có lẽ chính là một căn nhà có kết cấu gỗ, phòng ốc cũ kỹ, buổi đêm cũng chẳng có bao nhiêu đèn, chắc chắn có không nhiều người sống bên trong. Trương Thành Hán chê bôi với Cố Thanh Dật, căn nhà gỗ ở đây lọt vào mắt xanh của người khác, sắp xây thành thành cổ, cũng không biết có gì hay mà xây, đâu đâu cũng là thành cổ, đồ đạc bán ở đó cũng chẳng khác nhau là bao, thật sự không biết từ đâu mà đáng để giày vò như vậy.

Cố Thanh Dật theo Trương Thành Hán đi vào một căn nhà, anh ngồi đợi dưới lầu, còn Trương Thành Hán lên tầng hai. Anh nhìn về phía Trương Thành Hán rời đi, lòng thầm hiểu ông ta đi trình báo với vị đó.

Một lúc sau, từ cầu thang gỗ truyền đến tiếng bước chân vội vã, Trương Thành Hán tươi cười đứng trước người Cố Thanh Dật. “Sư phụ tôi bảo cậu lên trên.”

Cố Thanh Dật đứng dậy, lên tầng, Trương Thành Hán sờ cằm đi theo.

Tầng hai chỉ có một gian phòng bật đèn, Cố Thanh Dật vốn không thể đi nhầm. Trong phòng phả ra thứ mùi đặc biệt, bên trong có đủ loại giá sách đơn giản bày nhiều loại sách, màu sắc các cuốn sách cũ kỹ, như từng ngâm trong dòng sông lịch sử, một cụ già đeo kính đang đứng trước giá sách lật tìm gì đó.

“Thẩm lão tiên sinh.”

Thẩm Hải Lâm quay đầu gật đầu với Cố Thanh Dật, lại nhìn sang cửa, biết đồ đệ của mình cũng rất tò mò về chuyện này. “Muốn vào thì vào đi!”

Trương Thành Hán vui vẻ đi vào. “Dạ, sư phụ.”

Thẩm Hải Lâm vẫn tiếp tục lật tìm gì đó. Ông ta mặc bộ trang phục bình thường, không giống người có tiếp xúc với chuyện tâm linh kỳ dị mà giống giáo sư có thành tựu trong học thuật hơn.

Thẩm Hải Lâm rút ra hai cuốn sách, cũng không được coi là sách mà giống mấy trang giấy hơn, giấy chắc chắn không phải giấy hiện giờ, nó ố vàng, được bọc kín bằng một tấm màng đặc biệt, hẳn là để bảo vệ nội dung bên trên.

Bấy giờ Thẩm Hải Lâm mới ngồi xuống, thấy Cố Thanh Dật vẫn còn đứng thì tỏ ra hối lỗi vì tiếp khách không được chu toàn. “Ngồi đi!”

Cố Thanh Dật ngồi xuống đối diện Thẩm Hải Lâm.

Thẩm Hải Lâm đặt thứ đang cầm lên bàn, chăm chú quan sát người đối diện, chốc thì nhíu mày, chốc lại thở dài.

Cố Thanh Dật bỗng trở nên thấp thỏm, đối phương đã nhìn ra mình hơi bất thường rồi ư? Anh toan hỏi thì đã nghe thấy Thẩm Hải Lâm lên tiếng.

“Chuyện của cậu vừa nãy Thành Hán đã đề cập, bây giờ cậu kể lại chi tiết cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Cố Thanh Dật chỉ đành gác thắc mắc lại, bắt đầu kể, từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô gái đó, rồi cô gái đó đi theo anh, bây giờ Hạo Minh gặp chuyện…

Thẩm Hải Lâm nghe xong thì im lặng chuyển tờ giấy trên bàn đến trước mặt Cố Thanh Dật. “Cậu có thể xem tư liệu này trước.”

Tuy thắc mắc nhưng Cố Thanh Dật vẫn chuyển sự chú ý đến những tư liệu đó. Giấy đã hư hại, may thay văn tự là chữ phồn thể, đoán mò vẫn có thể miễn cưỡng hiểu được nội dung.

Thẩm Hải Lâm giải thích: “Đây là những chuyện kỳ lạ mà ông tổ tôi đã nghe được lúc đi khắp trời nam biển bắc, ông tổ thấy mới mẻ nên ghi chép lại, sau đó bị sư phụ tôi vô tình phát hiện, thầy mới giữ gìn những tư liệu này, vốn dĩ còn có một vài tư liệu khác, có điều giấy bị mục nát quá nghiêm trọng nên hỏng hết rồi.”

Giọng điệu của Thẩm Hải Lâm âm ỉ niềm tiếc nuối.

Cố Thanh Dật chăm chú xem tư liệu, nội dung hơi giống du ký, miêu tả lại những gì mắt thấy tai nghe trên đường.

Câu chuyện đầu tiên liên quan đến một tiểu thư khuê các, sau khi xem xong một vở kịch, đại tiểu thư chẳng đi đâu bao giờ ngày ngày trốn ru rú trong phòng, có nha hoàn đưa cơm rỉ tai riêng rằng hình như tinh thần tiểu thư không bình thường, hay tự nói chuyện một mình như thể bên cạnh có người. Chẳng mấy chốc đã có người nhận ra trạng thái của tiểu thư, gọi rất nhiều đại phu đến, chỉ bảo là cơ thể tiểu thư suy nhược. Khi cha mẹ của tiểu thư định hôn sự cho nàng, tiểu thư bỗng nói nàng đã có ý trung nhân, còn ân ái chẳng rời với ý trung nhân. Cha mẹ của tiểu thư mời đạo sĩ đến làm phép, nhưng tiểu thư chẳng những không biến chuyển tốt mà còn cười nói nàng muốn mãi mãi ở bên ý trung nhân, sau đó thì đột ngột qua đời…

Câu chuyện thứ hai thì chỉ có thể xem được nội dung đại khái vì giấy đã hư hỏng. Tú tài chuẩn bị lên kinh để thi đột nhiên nói với người bạn đồng môn của chàng rằng “Trong sách có người con gái đẹp như ngọc, cổ nhân không lừa ta”. Bạn đồng môn của tú tài phát hiện tú tài thường nhốt mình trong phòng, còn nói chuyện với ai đó. Ban đầu họ thật sự tưởng chàng ta nói chuyện với người khác, sau đó vô tình phát hiện tú tài tự nói chuyện một mình, mà thực ra cũng chẳng phải là tự nói chuyện một mình, mà là bên cạnh chàng ta dường như có ai đó, nhưng rõ ràng bên cạnh chàng ta chẳng có gì cả.

Cố Thanh Dật xem xong hai câu chuyện này thì ngẩng đầu nhìn Thẩm Hải Lâm, anh cảm thấy mình đã hiểu gì đó, như thể đã đến trước một căn phòng và chỉ còn thiếu mỗi động tác đẩy cửa nữa thôi.

“Sư phụ tôi từng nghiên cứu những tư liệu này, còn đi khắp từ nam chí bắc để tìm những chuyện tương tự, thầy có nghe được một chuyện ở một sơn thôn. Một cô gái được bố mẹ hộ tống đi lấy chồng nói rằng cô ấy đã có chồng, họ ngày ngày ở bên nhau, bố mẹ cô gái sợ hết hồn, tưởng là cô ấy bị ma nhập, muốn thiêu chết cô ấy, nhưng cô gái đó đột ngột qua đời, những người thấy dáng vẻ của cô ấy khi chết đều giật thót mình, bởi vì cô ấy không chỉ trợn trừng mắt mà còn cười ngọt ngào…”

Cố Thanh Dật hít sâu một hơi. “Ý của thầy là em họ tôi cũng gặp phải chuyện tương tự?”

Thẩm Hải Lâm cười. “Sư phụ tôi đã làm một vài nghiên cứu, chưa chắc đã chính xác đâu, cậu nghe cho biết thôi nhé. Sư phụ tôi cảm thấy tinh thần của một người vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều người có nghị lực hơn người có thể phấn đấu đạt được mục tiêu của họ trong điều kiện cực khổ, nhưng nếu mục tiêu này vốn là thứ hư ảo thì sao? Trong ý niệm mạnh mẽ đó, liệu nó có hình thành thứ có thực hay không? Sư phụ tôi gọi nó là ‘niệm’.”

“Niệm?”

“Đúng, niệm. Sinh ra bởi ý niệm, từ vô hình trở thành hữu hình.” Thẩm Hải Lâm gõ mặt bàn. “Cô gái xuất hiện thần bí đó hẳn là niệm của em họ cậu.”

“Vậy tại sao tôi có thể nhìn thấy cô ta?”

“Kết quả nghiên cứu của sư phụ tôi là chỉ có người tạo ra niệm mới có thể nhìn thấy, người khác thì không thể. Nhưng niệm này vốn vô hình, những thứ nó cần để tồn tại cũng do người tạo ra nó cung cấp, tương đương với hai vật thể sống có chung một sinh mệnh, điều này có nghĩa là khi niệm càng vượt quá người thì người tạo ra càng cận kề cái chết. Niệm ở bên cạnh cậu do em họ cậu tạo ra, em họ cậu qua đời mà cô ta chưa biến mất, hẳn cậu đã hiểu chuyện đó có nghĩa gì.”

Cố Thanh Dật trầm mặc và bình tĩnh nhìn Thẩm Hải Lâm.

Nếu cô ta thật sự là niệm, Hạo Minh qua đời thì cô ta nên biến mất theo. Nhưng cô ta vẫn còn, điều này có nghĩa là từ niệm của Hạo Minh, cô ta đã chuyển thành niệm của anh.

Thẩm Hải Lâm cười thở dài. “Không nên trách cô ta vì cái chết của em họ cậu, niệm đến thế giới này, tuy tiêu hao sinh mệnh của người khác nhưng chúng bị động xuất hiện, đến thế giới này thì giống như đứa trẻ sơ sinh chẳng hay biết gì. Em họ cậu gặp chuyện nhanh như thế hẳn là có liên quan đến cuốn tiểu thuyết kia. Cuốn tiểu thuyết đó nếu đã xuất bản thì chắc chắn có nhiều độc giả, mỗi một độc giả thấy nhân vật đó thì đều có ảo tưởng tương đối. Nhưng chỉ có ảo tưởng của em họ cậu trở thành niệm, điều đó có nghĩa là em họ cậu đang tranh giành với vô số người, trong quá trình tranh giành phải tiêu hao nhiều, cơ thể tổn hại nặng nề, cho dù không có niệm thì cũng chẳng còn nhiều thời gian.”

“Tại sao cô ta lại đi theo tôi?”

“Cậu có thể hiểu thành duyên phận, đổi cách nói khác thì là định mệnh. Đương nhiên, nếu cậu không muốn thứ duyên phận này, muốn cô ta biến mất thì cũng không phải là không có biện pháp, do cậu tự quyết định thôi, đốt cuốn sách là vật dẫn kia thì hẳn là được.”

Cố Thanh Dật tạm biệt Thẩm Hải Lâm và Trương Thành Hán, cảm xúc của anh rất phức tạp, cái chết của Hạo Minh là tự làm tự chịu ư? Bạch Y Y không lừa mình, cô ta thật sự không biết gì cả. Trên thế giới này chỉ có anh có thể nhìn thấy cô ta, bởi vậy cô ta chỉ có thể đi theo anh, vậy thì cô ta mới cảm thấy mình đang sống, cô ta muốn sống…

Cô ta là người vô tội?

Anh nhắm mắt lại, tại sao niệm của Hạo Minh lại chuyển sang anh?

Anh nghĩ mãi không thông, chuyện này thật sự chỉ có thể coi như định mệnh ư?

Cố Thanh Dật về đến căn hộ, mở cửa, bật đèn, sau đó anh nhìn thấy Bạch Y Y. Cô nhìn mình vẻ ngạc nhiên và vui mừng, rồi lại sợ sệt không dám tiến lên. Dù cô là niệm của ai thì đều là thứ dị biệt, anh nên lập tức cắt đứt cô, sau đó trải qua cuộc sống bình thường chứ không phải là thấy cô đáng thương.

Cô e dè nhìn anh, cố lấy can đảm nói: “Cơm… anh ăn cơm… rồi à?”

Cô lúng túng nói, sốt ruột đến mức khuôn mặt đầy ảo não. Cô không hay nói chuyện nên rất khó thích ứng, những chữ cái cô biết quá ít nên rất khó tạo thành một câu.

Cố Thanh Dật vốn muốn rời đi, lúc này lại nhìn cô. “Hạo Minh dạy chữ cho cô à?”

Cô chậm chạp gật đầu. “Dạy chữ… tên tôi, Bạch Y Y.”

Cô vội vàng tìm đồ khắp xung quanh, song không nhìn thấy. Sau đó, cô viết từng nét ra tên cô trên mặt bàn: Bạch Y Y. Cô ra hiệu cho anh nhìn, như thể đây là một chuyện khiến cô cực kỳ tự hào.

“Ừ, Bạch Y Y, tên cô.”

Cô vui vẻ cười, còn gật đầu, tên của cô, cô tên là Bạch Y Y.

Người đều có tên, cô có tên, có phải cô cũng là một người không?

Cô vươn tay chỉ vào anh. “Tên… anh là gì?”

Cố Thanh Dật không muốn để ý đến cô, nhưng nỗi mong chờ trong đôi mắt cô sáng rực tựa như bông hoa tươi sắp nở rộ khiến anh không nỡ lòng khiến cô thất vọng.

“Cố Thanh Dật.”

“Cố… Thanh… Dật?”

“Đúng, Cố Thanh Dật.”

Anh nghe cô đọc tên mình hết lần này đến lần khác, chẳng hiểu sao, anh bỗng nảy ra một ý, tìm giấy và bút ra, viết ba chữ “Cố Thanh Dật” lên giấy.

Bạch Y Y kinh ngạc nhìn anh viết chữ, sau đó ngồi xổm xuống, như một học sinh tiểu học, viết từng nét trong tên anh.

Cố Thanh Dật cụp mắt là có thể trông thấy đôi mắt cô khi ngẩng đầu nhìn mình, nó lấp lánh tựa suối trong, long lanh như sao sáng.

Anh tự nói với mình rằng anh không quyết đoán cho cô biến mất chỉ là vì anh thấy áy náy với cô, dù gì anh cũng từng nghĩ cô là kẻ gây tội, cô không hề lừa anh, cô chỉ là một cô gái đơn thuần mà thôi. Huống hồ, cô vốn rất vô tội, cô bị động đến thế giới này, cô cũng chỉ là một sinh mạng, sao anh có thể giết chết sinh mạng của cô mà chẳng mảy may cố kị chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.