Chuyện Đôi Ta

Chương 35: Con gái kẻ thù (2)




[2] RÁC

Đôi tay Bạch Y Y cởi cúc quần hắn một cách hoảng loạn mà cấp thiết, song vì luống cuống và run rẩy nên chiếc cúc đó lại càng chẳng thể cởi ra.

Cố Thanh Dật cứ thế chống cằm nhìn cô, đôi mắt khép hờ như thể đang buồn ngủ, trông lại càng lười biếng như ở trong trạng thái thư thả tuyệt đối. Nhưng vì là hắn, vì là trạng thái này lại càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Bởi vì khi hắn thay đổi trạng thái cơ thể và thay đổi ánh mắt thì chắc chắn hắn đã sẵn sàng xử lý người trước mặt.

Kết cục đó sẽ không phải là thứ mà người trước mặt hắn muốn.

Đám người muốn chạm vào Bạch Y Y trước đó thấy sự lựa chọn của Bạch Y Y lúc này thì vừa phẫn nộ vừa thương hại. Thế mà cô ả lại ưng Cố, phải chê bai họ đến mức nào thì mới thấy Cố là người tốt chứ? Đương nhiên, thấy dáng vẻ cô đáng thương đến mức chưa chắc đã giữ được tính mạng như thế, họ vẫn mong cô có thể sống sót. Nơi tồi tàn này quá ít phụ nữ, có thể thêm người nào hay người nấy.

Cũng có nhiều người nhìn động tác của Bạch Y Y bằng ánh mắt nóng rực, chờ đợi hướng phát triển tiếp theo bằng ánh mắt bỉ ổi và hạ lưu.

Làm công khai đó, cho dù ở trên hành tinh rác thì cũng chưa ai làm vậy. Họ chẳng qua là buông lời tục tĩu rằng định lấy món hàng nào ra ngủ với người phụ nữ nào, sau đó ghen ăn tức ở với tên đàn ông có riêng một người phụ nữ để ngày nào cũng được sung sướng thôi.

Ở hành tinh rác, người đàn ông có riêng một người phụ nữ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, người bình thường một là không nuôi nổi, hai là không ai cho phép anh ta cưới. Hờ hờ, anh dẫn về nhà rồi người ta phải làm sao? Có người không tin, kết quả là một đám người xông vào cướp, kể từ đó, không còn ai dám phá quy tắc nữa.

Nơi trao đổi vật phẩm gọi là Phố Đen, cuối Phố Đen là Phố Đỏ, đó là nơi một vài người phụ nữ sinh sống.

Để sống sót, những người phụ nữ đó cũng đến Phố Đen chèo kéo khách. Những người có thể giao dịch đều có vật phẩm, sau khi họ trông thấy nhau thì còn có thể vui vẻ một phen.

Bởi thế vào lúc này, không chỉ có đàn ông mà còn có một nhóm phụ nữ hóng hớt ở đây. Ánh mắt đám đàn ông thì thô bỉ; còn ánh mắt đám phụ nữ rất phức tạp, vừa mong người phụ nữ này có thể khiến Cố đối xử khác biệt để họ cũng có thêm mấy phần hy vọng, cũng vừa mong người phụ nữ này có thể giống mình, trở thành đám người sống hạ tiện ở tầng thấp nhất trên hành tinh rác.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng cởi ba chiếc cúc đó ra. Chỉ ba chiếc cúc này đã khiến cô toát không ít mồ hôi.

Mồ hôi khiến tóc cô bết thành từng lọn trên trán, trông vô cùng hài hòa với đôi mắt ướt nước của cô. Còn đôi má ửng hồng và đôi môi đỏ mọng của cô phô bày ra vẻ đẹp vụn vỡ, khiến người ta muốn xé tan cô, phá hủy cô triệt để nhằm tìm kiếm vẻ đẹp tận cùng ấy.

Tay cô vươn vào, lần này không còn run rẩy. Sau khi chạm vào nơi đó, cô không công khai nó trước mắt mọi người. Người đàn ông thế này, có thể giữ được tư thái tao nhã như thế ở nơi như hành tinh rác, tiếp tục mặc trang phục thế này đã chứng tỏ hắn có cái tôi cao, hắn có thể khiến người khác trở thành đồ chơi cho mọi người chơi đùa, còn bản thân hắn sao có thể trở thành thứ đồ để mọi người cợt nhả?

Hắn không có ý định bảo cô dừng lại, càng không ngăn cản cô.

Bạch Y Y thầm giật thót. Cô tưởng hắn sẽ ngăn cản cô, nhưng người này còn bình tĩnh, còn khó nắm bắt hơn trong tưởng tượng của cô.

Cô tiếp tục động tác. Nếu đã là đàn ông thì ắt có khuyết điểm, ý chí của họ sẽ yếu ớt nhất trong chuyện phụ nữ, chỉ là họ sẽ không thừa nhận điều này, ngược lại cho rằng đó là sự an ủi tinh thần được mang lại nhờ sức hút nam tính của họ, là nhu cầu si/nh lý của họ, là thứ tự nhiên, thế là họ tiếp nhận cám dỗ hết lần này đến lần khác như một lẽ đương nhiên, không ai có thể chỉ trích họ, bản thân họ lại càng không cần cảm thấy tự trách.

Cô khống chế sự buồn nôn trong nội tâm mình.

Là con gái riêng của Bạch Thành An, cô có được địa vị không thua kém Bạch Ân Ân ở nhà họ Bạch khiến Bạch Ân Ân căm thù cô đến tận xương tủy, từ đó đã có thể thấy được cô không phải người tốt lành gì. Cô cũng giống như mấy người Bạch Ân Ân, chướng mắt những người không có gia thế không có địa vị, đối xử khác biệt với người có địa vị có chống lưng, thế nên người đàn ông có thể khiến họ ưng ý bắt buộc là những kẻ quyền quý. Trong tình hình đó, họ đương nhiên tự giữ mình.

Cô nhớ mình tỏ ra thuần khiết trước mặt hoàng tử Bác Ân hết lần này đến lần khác. Trong hoàn cảnh quan hệ nam nữ vô cùng phức tạp như thế, cô vẫn kiên định yêu cầu sau khi kết hôn mới trao thân mình cho đối phương, điều đó khiến hoàng tử Bác Ân càng tôn trọng cô, nghĩ rằng cô hoàn toàn khác với những người phụ nữ khác.

Sau khi cô lựa thời cơ thích hợp nói cho đối phương biết cảnh ngộ của mẹ mình, hoàng tử Bác Ân càng thấu hiểu sự lựa chọn của cô. Mẹ cô đi theo một người đàn ông đã kết hôn, không minh không bạch, khiến cô trở thành một đứa con ngoài giá thú, có một cảnh ngộ xấu hổ ở nhà họ Bạch.

Cô đang ám chỉ với hoàng tử Bác Ân rằng cô không làm tì/nh nhân, muốn cơ thể cô thì hãy nhanh chóng cưới cô về. Cơ thể hoàn chỉnh đẹp đẽ chắc chắn là cám dỗ cực lớn với hoàng tử Bác Ân, cộng thêm cảnh ngộ đáng thương của cô càng khiến anh ta thương yêu cô vô bờ bến.

Cô nhớ khi hoàng tử Bác Ân đến nhà họ Bạch muốn liên hôn, lúc nghe người mà anh ta muốn lấy là Bạch Y Y, tất cả mọi người trông đều khó tin, chuyện đó khiến cô vui vẻ rất lâu.

Nếu biết cuối cùng cô lại gặp phải tình cảnh thế này, việc gì cô phải giả vờ thánh thiện trước mặt hoàng tử Bác Ân? Chí ít khi ấy, cũng miễn cưỡng có thể coi là yêu nhau.

Sau khi tay cô hành động nhanh hơn, cô ngạc nhiên nhìn hắn.

Không hề có một chút phản ứng nào, như thể thứ trong tay cô chỉ là vật chết vậy.

Có hai khả năng. Một là hắn có vấn đề ở đó, không ai có thể khơi lên dụ/c vọng của hắn; hai là hắn có khả năng tự kiềm chế mạnh, ngay cả dụ/c vọng của bản thân cũng có thể khống chế được.

Theo bản năng, cô cảm thấy là khả năng thứ hai.

Cô muốn chứng minh giá trị của mình, hắn cho cô cơ hội…

Người như hắn, sao có thể để một người phụ nữ thế này điều khiển mọi thứ?

Lúc này, Bạch Y Y thật sự đã bắt đầu thấp thỏm. Nếu không thể đi theo hắn và phải ở lại đây thì ắt sẽ trở thành đồ chơi của đám đàn ông kia, cho dù cô có thể may mắn trốn thoát thì có thể trốn đến sống ở đâu?

Liếc nhìn qua nơi này đã không thấy một cái cây nào, cỏ cao nhất mới chỉ đến đầu gối, nhìn ra xa tít còn có thể trông thấy đá và sa mạc.

Khó khăn lắm cô mới sống được, cô tồn tại với cách thức may mắn như thế, chẳng lẽ sẽ chết ở đây? Cô không cam tâm, cô phải sống tiếp thật tốt, phải cố gắng sống tiếp.

“Thưa ngài, mục tiêu của tôi và ngài giống nhau, tôi cũng căm hận nhà họ Bạch. Tôi xuất hiện ở đây là vì bị chị gái ruột và con gái của Bạch Thành Tùng là Bạch Cầm Cầm cùng gài bẫy ném tôi vào biển sao, tôi căm hận họ. Nếu không vì Bạch Thành Tùng thì Bạch Cầm Cầm cũng không dám đối xử với tôi như thế mà chẳng mảy may kiêng kị gì.”

Cố Thanh Dật ung dung nhìn người phụ nữ trước mặt, mắt hơi nheo lại, đã lúc này rồi mà còn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đổi lấy sự sống của cô ta.

Nói cô ta hạ tiện ư? Để sống sót thì có thể đánh đổi mọi thứ, song cô ả lại không chịu biến thành người ở dưới đáy như đám phụ nữ kia, vậy chẳng phải cũng là một cách sống ư? Hễ là người có cốt cách, sau khi bị hắn sỉ nhục năm lần bảy lượt như thế, cô ả không nên chạy đến trước mặt mình nữa mới phải.

Cô ả lại biết co biết duỗi, dám cầm con dao găm của hắn mà đâm chết hắn, đồng thời cũng dám quỳ hèn mọn trước mặt hắn để cầu xin hắn.

“Thế thì sao?” Hắn lại lấy con dao đó ra, đưa cho cô. “Máu chảy trong người cô không phải của nhà họ Bạch à?”

Muốn hắn không tiếp tục giày vò cô thế này nữa cũng được, vậy thì cho chảy sạch dòng máu trong người đi!

Cô nhìn con dao đó, cho dù cô có khí phách nhận rồi rạch lên tay mình thì có lẽ hắn cũng chẳng nhìn cô lấy một cái mà sẽ xoay người rời đi luôn nhỉ?

Bởi vì, một kẻ thù như thế, hắn còn chẳng muốn động tay.

Bạch Y Y không nhận con dao đó, có vài chuyện ngu xuẩn làm một lần là đủ rồi.

Cô nghiêng đầu, mái tóc tơ dài của cô rơi sang một bên. Sau đó cô lấy thứ nhô lên trong quần hắn ra, vùi đầu vào đó.

Mái tóc hoàn toàn che đi cảnh tượng thướt tha, chỉ để lại ảo tưởng vô hạn.

Gần như ngay khoảnh khắc tiếp theo, Cố Thanh Dật nắm lấy cằm cô để cô cách xa mình, một tay khác thì mau chóng chỉnh lý bản thân.

Trong mắt mọi người, động tác nhanh thoăn thoắt như thế thì chắc chắn là chưa làm gì được, họ bỗng thấy tiếc nuối vì chẳng xem được trò hay.

Đôi mắt hắn cuối cùng cũng thay đổi, tay bóp cổ cô, khuôn mặt phả ra hơi lạnh, hắn hơi tức giận rồi.

Thì ra một người có thể không có giới hạn như thế.

Bạch Y Y chỉ cảm thấy cổ mình đau nhói, sau đó cô chẳng thể hít thở, cô tự tạo nghiệp khiến mình chết ư?

Giây phút này, khuôn mặt vẫn còn trắng bệch của cô mỉm cười với hắn.

Khoảnh khắc trước khi chết, cô vẫn nhớ phô bày ra vẻ đẹp của mình – vũ khí trời sinh của phụ nữ. Nếu trong xương cốt đàn ông của hắn có cho dù chỉ một chút xíu thương hại và thắc mắc thì sẽ không đưa tay bóp đứt cổ cô.

Khuôn mặt hắn hơi xáp lại gần cô. “Cô quả nhiên là con gái nhà họ Bạch.”

Để đạt được mục đích thì không gì là không thể làm, không có giới hạn nào cả.

Không biết nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên cười, bàn tay cuối cùng cũng thả cô ra. “Hơi thú vị.”

Khi hắn buông tay ra, Bạch Y Y xụi lơ rơi xuống tựa như một vũng nước có thể để người ta mặc sức nhào nặn.

Cố Thanh Dật đứng dậy, dặn dò hai người phía sau hắn, khóe miệng hắn cong lên nụ cười nguy hiểm. “Dẫn cô ta về.”

Người phụ nữ không tỏ ra kinh ngạc hoặc vui mừng, như thể vẫn chưa hồi hồn lại khỏi khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi. Cố Thanh Dật đương nhiên cũng chẳng bận tâm.

Cố Thanh Dật sải bước rời đi, Hành lập tức đi theo hắn, còn Vệ thì ở lại dẫn Bạch Y Y về. Những người khác đương nhiên tiếp tục ở lại giao dịch với một vài người.

Vệ hơi lúng túng. Trông dáng vẻ này của cô ta, anh cũng ngại tiến lên bế cô ta về. Và vì cô ta có thứ không nói rõ được với Cố Thanh Dật nên anh cũng không biết Cố Thanh Dật muốn đối đãi với cô ta thế nào.

Bạch Y Y cố gắng nở nụ cười với Vệ. “Tôi tự đi được. Nhưng có thể để tôi nghỉ ngơi một lát trước không?”

Vệ im lặng và lập tức trở nên cảnh giác vì nụ cười vừa rồi của Bạch Y Y. Đây là người phụ nữ Cố liên tiếp muốn giế/t chết hai lần nhưng cô ta vẫn chưa chết, nụ cười của kiểu phụ nữ thế này có mục đích.

Nhưng tuy anh không nói gì, song cũng ném cho cô một lọ thuốc dinh dưỡng. Tuy thuốc dinh dưỡng không có giá trị bằng thuốc phục hồi nhưng vẫn có hiệu quả với việc đơn giản như khôi phục thể lực.

Lúc cô uống được non nửa và cảm thấy thể lực của mình được phục hồi thì bèn đứng dậy, trả chỗ còn lại cho Vệ.

Vệ không nhận, ngược lại còn nhíu mày.

Bạch Y Y lại cười, vừa đuổi theo anh ta vừa cất lọ thuốc dinh dưỡng vẫn còn quá nửa đi.

Việc mọi người ở đây lấy thứ này ra giao dịch đã cho thấy thuốc dinh dưỡng hiếm hoi đến mức nào. Đó là thứ bảo toàn tính mạng, nhưng người này lại không quá bận tâm, vì mình đã uống nên càng không nhận lại.

Chiếc lọ đựng thuốc dinh dưỡng này không phải thứ mà cô biết, chẳng lẽ họ có thể tự làm ra thuốc dinh dưỡng? Đây mới là lý do họ không coi thứ này là một vật phẩm quý giá?

Cô thu đôi mắt suy tư lại, chạy bước nhỏ theo Vệ về, không hề bắt anh ta phải dừng lại.

Vệ càng đâm thắc mắc, chép miệng. Người phụ nữ này hành sự thật sự không thể khiến người ta sinh ra ác cảm với cô, đáng tiếc là cô họ Bạch, chỉ thương hại cô một chút xíu cũng cảm thấy mình dở hơi.

oOo

Nơi ở của Cố.

Xung quanh là màn chắn thiên nhiên làm từ những tảng đá to cao, có thể ngăn chặn gió cát thốc đến ban đêm, còn bên trong thì hình thành một khu sinh hoạt nhỏ, mỗi người tọa lạc bên trong một căn nhà đá.

Thứ mà Bạch Y Y nhìn thấy là một nơi như vậy. Người ở đây và những người bên ngoài không khác biệt quá nhiều, vẫn mặc trang phục da thú, phần lớn quần cũng làm bằng da thú, số ít mới mặc quần may bằng vải.

Cô đoán, những người đó mặc quần vải để khi ra ngoài phần chân sẽ linh hoạt hơn, tiện làm việc, còn những lúc khác thì mặc gì cũng chẳng thành vấn đề.

Nhưng cũng chứng minh một điều, họ có thể làm ra vải.

Bạch Y Y không dám nhìn thêm mà theo Vệ đến bên ngoài một căn nhà đá. Vệ đứng bên ngoài thẳng tắp như thân bút, chào kiểu quân đội. “Cố, Vệ đã hoàn thành công việc mà anh giao rồi.”

“Để cô ta vào.”

Chỉ một câu nói, Vệ đã nghiêng người nhường đường để Bạch Y Y tự đi vào chứ không dẫn cô vào.

Vệ đứng ngoài ngạc nhiên và nghi ngờ, song không chịu đi. Hành đi ra từ bên trong cứ thế kéo Vệ đi. “Đứng đó làm gì, muốn nghe lén à.”

“Không phải… Cố và cô ả kia định làm gì…”

Hành liếc Vệ. “Chẳng phải đã nói rồi sao, cô ả là nữ còn gì?”

Vệ ngộ ra, không muốn tin. “Cô ta họ Bạch.”

“Thế thì cũng là nữ.”

Vệ không tin. “Nếu Cố thật sự ưng cô ta thì vừa nãy sẽ không như thế.”

“Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ.”

Người khác khơi lên dụ/c vọng tính toán chuyện tình ái và mình chủ động hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, người như Cố chắc chắn muốn tự chi phối mọi thứ của mình.

“Thế sao Cố phải giữ cô ta lại?”

Hành không lên tiếng, anh nhớ tới màn đối thoại vừa rồi giữa mình và Cố.

“Cố, nếu anh không muốn xuống tay với một người phụ nữ thì tôi có thể.” Hành rất lấy làm khó hiểu chuyện Cố bỏ qua cho Bạch Y Y.

Cố Thanh Dật nhìn thuộc hạ của mình rồi cười nhẹ. “Không nhận ra cô ta là một người phụ nữ có thể từ bỏ lòng tự trọng, có thể vứt bỏ giới hạn để được sống à?”

“Có nhận ra, cho nên càng không thể để người như cô ta sống.”

“Người như thế phù hợp để ở bên cạnh tôi.”

“…”

“Mỗi giây mỗi phút đều cảnh tỉnh tôi không được buông lỏng dù chỉ một giây, bởi vì kẻ thù đang luôn luôn tìm cơ hội nhằm vào tôi.”

Vào giây phút này, ở trong nhà đá.

Bạch Y Y bặm môi, nhìn chiếc ghế gỗ mình đang ngồi. Cô nghĩ chiếc ghế này chắc chắn vô cùng xa xỉ ở nơi đây, dù rằng ngày trước cô còn chẳng buồn nhìn đến thứ đồ thế này.

Cố Thanh Dật nheo mắt nhìn cô. “Tôi không thích bắt nạt phụ nữ. Cho cô một cơ hội nữa, tự sát thì không có chuyện gì nữa, nhưng nếu cô còn sống thì tôi không thể nhân từ với con gái của kẻ thù.”

Bạch Y Y nghi ngờ hắn cố ý, rõ ràng hắn biết cô không thể tự sát.

Người như vậy quá sức ghê tởm.

Là cô lựa chọn sống sót, là cô tự lựa chọn bị hắn chơi như một món đồ chơi, mọi hậu quả đều có thể coi như cô tự lựa chọn, không liên quan đến hắn. Hắn có thể yên lòng mà chẳng mảy may cố kị, đây gọi là người ở bên trên, cho dù ở vị trí đó thì vẫn không thay đổi sự giả tạo bên trong.

“Tôi cũng muốn trả thù. Còn sống thì mới có hy vọng.”

Khóe miệng Cố Thanh Dật khẽ nhếch, trông rất châm chọc.

Bạch Y Y nói tiếp: “Tôi tốt nghiệp Đại học Tinh Thần loại A, tôi nghĩ theo lẽ thường thì khả năng học tập của tôi cũng ổn.”

“Rồi sao?”

“Tôi có thể học nấu cơm, may quần áo, làm giấy và tất cả vật dụng hằng ngày.”

Ồ, lại cố gắng tạo ra giá trị đấy à?

Ý cười trong đôi mắt Cố Thanh Dật càng nồng đậm. “Không tiếp tục làm chuyện vừa nãy chưa làm xong à?”

Sắc mặt Bạch Y Y tái đi, dường như chưa nghe thấy lời hắn nói, hoặc là nghe rồi mà không hiểu.

Sắc mặt hắn không thay đổi, vẫn điệu bộ thoải mái đó, nhìn vào mắt cô lại càng có vẻ nghiền ngẫm suy tư.

Bạch Y Y bước từng bước một đến, nhưng hắn thật sự không ngăn cản.

Khi quỳ xuống trước mặt hắn và một lần nữa cởi quần hắn ra, cô thấy bị sỉ nhục đến mức tối đa.

Cuối cùng Cố Thanh Dật lại lên tiếng, vẫn không ngăn cản. “Vừa nãy tôi nhắc nhở cô rồi mà, tôi sẽ không nhân từ với cô.”

Bạch Y Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Khuôn mặt tinh xảo của hắn cuối cùng cũng toát ra chút ác ý. “Vừa nãy tôi định thế đấy…”

Định như thế, khiến cô đi lao động, dùng sức lao động để đổi lấy cơ hội sống.

Nhưng cô lại chủ động đề cập.

Nếu cô đã muốn, hắn việc gì phải cho cô thỏa mong ước?

Cô đã đích thân hủy hoại cơ hội đó.

“Nhưng tại sao tôi phải để cô được toại nguyện?” Cố Thanh Dật nói hoàn chỉnh cả câu.

Bạch Y Y thấy lòng nguội lạnh, dứt khoát chẳng màng gì nữa mà cúi đầu, làm chuyện mà cả đời này cô nghĩ mình sẽ không làm, cõi lòng chỉ thấy tởm lợm, song cô nhẫn nhịn, nhẫn nhịn không ngừng.

Rồi sẽ có một ngày, cô cũng muốn khiến tên đàn ông này nếm thử cảm giác này.

Nhưng có lẽ hắn sẽ không sống sót bằng cách ti tiện như mình nhỉ?

Nghĩ đến việc không thể thấy dáng vẻ hèn mọn của hắn, cô cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Nụ cười nơi khóe miệng Cố Thanh Dật chậm rãi nở ra theo vẻ mặt nhẫn nhịn của cô, trong nụ cười ấy có vẻ lạnh buốt sắc bén và tàn nhẫn màu máu.

Không biết qua bao lâu.

Hai chân cô rời khỏi hắn, cô bị người ta kéo rồi đẩy vào bức tường đá.

Cô cảm thấy phần da sau lưng mình chắc chắn đã tróc xước, cơn đau nhói thậm chí che đậy được cơn đau vì bị đâm xuyên. Hành động chẳng mảy may thương xót khiến cô vặn vẹo cơ thể theo bản năng, nhưng đối phương lại coi cô như món đồ chơi tuyệt vời, sao có thể thương xót cô nửa phần. Khi cơn đau ập đến, cô bỗng có thứ cảm giác tê dại kỳ lạ, rồi dần dà cũng thích ứng được với cơn đau như thế.

Cả người đều đau, khiến người ta muốn ngất cũng chẳng được, cô chỉ mong mình có thể ngất đi để không cần phải chịu đựng sự sỉ nhục này trong tỉnh táo.

Tại sao đàn ông phải giày vò phụ nữ như vậy? Đây rõ ràng là một câu đố chưa có lời giải.

Để được sống, làm vậy thật sự đáng ư? Cô bắt đầu nghi ngờ bản thân. Nhưng cứ chết như vậy có đáng không?

Đau đớn hết lần này đến lần khác, cô cảm thấy có lẽ mình sẽ chết đi bằng cách này. Có điều, đàn ông chết bên trên thì còn có thể gọi là chết ở chốn mềm mại, còn phụ nữ chết ở trên thì có thể gọi là gì?

Cuối cùng cô được buông ra, vào khoảnh khắc cô cảm tưởng như mình sắp chết.

Miệng cô được rót thứ gì đó vào.

Bạch Y Y nhìn người trước mặt với vẻ khó tin.

Thuốc phục hồi, ngay cả vết thương nặng cũng có thể phục hồi nữa là vết thương thế này.

Trước đây cô nghe nói sau khi hành sự đàn ông cho phụ nữ uống thuốc phục hồi, phụ nữ sẽ thấy ấm lòng vì sự quan tâm của đàn ông, sẽ càng yêu anh ta hơn.

Cho nên người đàn ông cho bạn uống thuốc phục hồi sau khi hành sự, xin nhất định phải quý trọng anh ấy.

Ha ha…

Nhưng nếu đó chỉ là một thủ đoạn hành hạ thì sao?

Cô không rõ rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu lọ thuốc phục hồi. Trong quá trình lưng chà xát chảy máu rồi lại phục hồi hết lần này đến lần khác, cô cũng cảm nhận đi cảm nhận lại nỗi đau, nhưng thứ khó mà chịu đựng chắc chắn không phải cơn đau mà là sự giày vò tâm lý không ngơi không nghỉ.

Đúng là một tên đàn ông giống như ác ma.

Lần cuối cùng sau khi hắn tách ra thì không cho cô uống thuốc phục hồi nữa.

Cô nghĩ có lẽ phản ứng của cô khiến hắn thấy sung sướng, không muốn lãng phí thời gian và đồ vật với cô nữa.

Khoảnh khắc hắn rời khỏi, cô cảm thấy mình giống như rác bị hắn vứt bỏ.

Cơn đau tê dại khiến cô tưởng mọi thứ của mình đã tê liệt, nhưng suy nghĩ đó lại một lần nữa mang đến sự can đảm vô hạn cho cô.

Rác ư?

Ha ha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.