Chuyện Đôi Ta

Chương 30: Sự trở lại của cô vợ bỏ trốn (3)




[3] KẾT HÔN RỒI

Bạch Y Y không dám tin vào những gì mình nghe thấy, nét mặt như bị sét đánh ngang tai. Đây không phải chuyện giật gân đáng sợ nhất cô từng nghe nhưng chắc chắn là chuyện bất ngờ nhất.

Không phải là vừa điều tra được rằng cô và Cố Thanh Dật trong sạch đấy ư, sao lại có thể nói đến chuyện kết hôn chứ.

Cố Thanh Dật cũng nhíu mày nhìn đội trưởng, nét mặc cực kỳ thắc mắc.

Bạch Y Y không kìm được mà nói: “Đội trưởng, cháu và anh ta trong sạch, vừa điều tra rõ ràng tình hình rồi mà chú, chú cũng thấy rồi mà. Người hại bọn cháu đã bị bắt rồi, cũng bị trừng phạt rồi, cá nhân cháu vô cùng hài lòng với sự thu xếp của chú. Chỉ là, có phải vừa rồi chú nói nhầm không ạ?”

Nói nhầm á, đâu có, không nói nhầm mà.

“Vừa rồi chú bảo hai đứa chọn thời gian để kết hôn đúng không?” Đại đội trưởng cũng hơi ngờ vực.

Bạch Y Y gật đầu, nói nhầm rồi đúng không?

“Thế thì không sai đâu.” Đại đội trưởng xoa bộ râu lún phún của mình, ông biết ngay mà, sao mình lại nói sai được chứ.

Bạch Y Y trợn tròn hai mắt, sao lại không sai chứ.

Đôi mày kiếm của Cố Thanh Dật khẽ nhíu lại, đôi mắt dưới đôi mày ánh lên vẻ phức tạp khó nói rõ, anh nhìn đại đội trưởng mấy giây. “Đội trưởng, chú khuyên chúng cháu như vậy chắc chắn có lý do của chú. Nhưng cháu và trí thức Bạch vẫn không hiểu tại sao chú lại sắp xếp như thế, cho nên chúng cháu chưa thể chấp nhận được. Chú có thể nói cho chúng cháu biết lý do được không ạ?”

Advertisement

Đại đội trưởng vỗ cái bộp vào đùi mình. “Đúng đúng đúng, quên không nói cho hai đứa biết rồi. Bên trên sắp cử người tới điều tra kĩ càng chuyện nam nữ có quan hệ không chính đáng, quét sạch nếp sống xấu, phải để chúng ta sống trong một môi trường yên bình, ổn định, tốt đẹp.”

Bạch Y Y nuốt nước bọt. “Cháu và anh ta đâu có quan hệ không chính đáng…”

“Hai đứa đã nằm với nhau rồi, sao lại không có quan hệ không chính đáng?” Đại đội trưởng nhìn Bạch Y Y vẻ không vui, con bé này trông thì xinh mà không thành thực, nghĩ đến việc tiểu đội trưởng thường đau đầu vì con bé này thì đôi mắt ông không khỏi trở nên sắc bén hơn.

“Cháu bị oan mà, là người khác hãm hại, chuyện này chú cũng biết còn gì ạ?”

“Chuyện này có thể thay đổi sự thực là hai đứa đã nằm cạnh nhau không? Chú nói cho cháu biết, trí thức Bạch, chỉ có hai đứa bọn cháu gây ra chuyện rối loạn này, làm xấu nếp sống của thôn Đại Hắc thôi. Cháu mà còn không thành thực nữa thì bây giờ chú có thể gọi người đến bắt hai đứa luôn. Vừa khéo trí thức Tạ vẫn chưa đi, hai đứa có thể cùng cô ấy xuống nông trường lao động cải tạo luôn thể.”

Bạch Y Y trợn trừng mắt, đây… đây là chuyện khỉ gì vậy?

Hướng phát triển quái gở này giống như chuyện cô từng nghe vậy. Có vài nơi nếu cô gái nào đó bị người ta làm nhục thì tên đàn ông làm nhục cô ấy phải chết, cô gái đó cũng phải chết cùng, ai bảo cô ấy đã trở nên ô uế chứ, chết cũng chẳng có ai thương xót, bởi vì cô ấy không biết bảo vệ bản thân nên khi thực sự gặp chuyện đó, cô gái ấy trực tiếp tự sát. Khi ấy cô cảm thấy hết sức hoang đường, bây giờ mức độ hoang đường cũng chẳng kém đây này.

“Đội trưởng, không phải chúng cháu không nghe lời chú, mà chỉ là cảm thấy quá bất ngờ thôi ạ. Cháu và trí thức Bạch trong sạch, cũng không hề có tình cảm với nhau, cứ thế bị yêu cầu kết hôn thì khó tránh khỏi việc cảm thấy không cam tâm.”

Đại đội trưởng thấy Cố Thanh Dật không có thái độ thù địch như thể ông đã làm chuyện cực kỳ ác độc giống trí thức Bạch thì khuôn mặt cũng hòa nhã hơn. “Cần tình cảm mà làm gì, quan hệ nam nữ bừa bãi trước khi kết hôn đều là sai, kết hôn rồi chung sống với nhau chẳng phải cũng có tình cảm hay sao?”

Bạch Y Y nhẫn nhịn, không trợn mắt luôn, kết hôn rồi có tình cảm thì phải có bao nhiêu mâu thuẫn? Người ta có tình cảm kết hôn mà còn có thể ly hôn, huống hồ là người không có tình cảm, đây là chuyện quái gì chứ.

“Đội trưởng, ngoài đó ra không còn cách nào khác ạ?” Cố Thanh Dật nhìn đội trưởng bằng ánh mắt mong đợi.

“Có chứ!” Đại đội trưởng ngẫm nghĩ. “Hai đứa cùng bị bắt đi lao động cải tạo, nãy chú đã nói rồi còn gì?”

Bạch Y Y cạn lời, Cố Thanh Dật cũng chẳng còn lời nào để nói.

Đại đội trưởng thở dài. “Hai đứa vẫn không biết điều, còn thấy mình vô tội, ai bảo hai đứa nằm cạnh nhau làm gì? Trí thức Bạch, ánh mắt của cháu là sao? Cháu tự nói xem, tại sao trí thức Tạ không hại người khác mà lại hại cháu, không phải là vì bản thân cháu làm không đúng khiến người ta căm thù hay sao, đây đều là hậu quả do cháu gây ra đấy. Còn cháu nữa Cố Thanh Dật, tại sao người khác không gặp phải chuyện này mà lại là cháu, ai bảo cháu đi uống rượu làm gì? Tội cháu còn nặng thêm một bậc ấy chứ. Điều kiện nhà cháu thế nào cháu không biết hay sao, lại còn tiêu tiền uống rượu, lại còn có thời gian mà uống rượu, cháu tự làm tự chịu thôi. Hai đứa bọn cháu oan uổng hả, không oan đâu, vô tội hả, không vô tội đâu hai con giời ạ. Nếu đã làm sai thì phải trả giá vì việc làm sai của mình thôi.”

Bạch Y Y trợn mắt há miệng, ông ấy nói làm cô cảm thấy mình thật sự có tội luôn rồi. Không đúng, đây chẳng phải là đổ lỗi cho nạn nhân hay sao, lôgic quái quỷ gì vậy.

“Được rồi được rồi, vì chuyện của hai đứa mà khiến biết bao nhiêu người bị giày vò rồi. Người ta đi trên đường với nhau mà còn có thể bị bắt, sao người ta không kêu gào mình bị oan?” Đại đội trưởng nhìn Bạch Y Y, trong đôi mắt viết mấy chữ – Chỉ có cháu là nhiều chuyện thôi.

Bạch Y Y hoàn toàn nói không nên lời, sợ vừa lên tiếng thì sẽ là lời mắng chửi, sao chú biết người ta không ấm ức, có khi người ta ấm ức mà chết đấy.

“Mau về xử lý chuyện đi, đừng để chú phải đích thân đến bắt hai đứa làm thôn Đại Hắc ê chề.”

Bạch Y Y chỉ đành cùng Cố Thanh Dật ra về, đi ra ngoài rồi mà vẫn còn thở hổn hển vì tức tối.

Sắc mặt Cố Thanh Dật u ám, đen đặc thành mực, gần như sắp rơi xuống thành giọt.

“Trí thức Bạch.”

“Gì?” Bạch Y Y bực bội.

Trước đây Cố Thanh Dật cũng từng nghe chuyện này, tuy không xuất hiện trong ký ức “kiếp trước” của anh nhưng anh cũng không dám phản kháng lại quyền uy của những người đó, anh chỉ là một nông dân quèn, anh biết rất rõ vị trí của mình.

“Bây giờ cô có thể chuẩn bị đi.”

“Chuẩn bị gì?” Bạch Y Y đầy thắc mắc, vừa nãy nghe không hiểu lời đại đội trưởng nói, bây giờ cũng nghe không hiểu lời Cố Thanh Dật nói.

Cố Thanh Dật xoay người nhìn cô, ánh mắt như hồ nước đóng băng phả ra khí lạnh. “Điều kiện gia đình cô rất tốt, lý do cô đến đây chắc chắn khác với những trí thức khác, thời gian ở lại đây chắc chắn cũng không dài. Nếu đã thế, cô cứ rời đi trước cũng được.”

Bạch Y Y cảm thấy mình đã có thể trông thấy từng lớp sương trắng bốc lên từ mặt hồ rồi. “Anh muốn bảo tôi chạy trốn ngay bây giờ?”

Còn chưa đợi Cố Thanh Dật lên tiếng, Bạch Y Y đã hậm hực đến mức suýt thì nhảy chồm chồm. “Cố Thanh Dật sao anh có thể ác độc như thế, vậy mà anh bảo tôi chạy trốn, tôi là con gái một thân một mình ra ngoài nguy hiểm biết chừng nào, nếu bị người ta lừa bị người ta bắt cóc bị người ta bán thì làm sao? Với lại, tôi không có thư giới thiệu, muốn mua vé cũng chẳng mua được, anh bảo tôi đi bộ về nhà để chết luôn à! Tôi cứ thế chạy trốn, bây giờ quản lý chặt chẽ như thế, chắc chắn sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt, nhỡ liên lụy đến người nhà tôi thì làm sao?”

Bạch Y Y hừ lạnh một tiếng. “Anh muốn trả thù tôi chứ gì. Bởi vì đã điều tra rõ ràng nguyên nhân rồi nên anh cảm thấy chuyện lần này đều tại tôi, là tôi đã kéo người vô tội là anh vào, khiến thanh danh của anh càng ngày càng tệ, càng không thể lấy được vợ. Không chỉ thế, chị gái anh còn quỳ xuống xin tôi tha thứ… Đó cũng có phải là chuyện mà tôi muốn đâu, ai lại muốn bị người khác hãm hại chứ? Dù gì anh cũng chẳng lấy được vợ, có bị hại hay không cũng như nhau cả, nhưng tôi thì khác cơ mà, bao nhiêu người mong được lấy tôi đấy! Anh xem bây giờ đi, chẳng còn ai sấn đến nữa, cũng chẳng có ai làm việc giúp tôi nữa… Còn chị gái anh, có phải tôi bảo chị ấy quỳ xuống đâu, anh không thể đổ chuyện này lên đầu tôi được.”

Cố Thanh Dật hít sâu một hơi. “Trí thức Bạch, tôi chỉ cảm thấy đó là chuyện tốt cho cả cô và tôi thôi. Với lại tôi không bảo cô chạy trốn, cô có thể viết thư về cho người thân của cô để họ nghĩ cách bố trí cho cô quay về.”

“Anh đang ức hiếp tôi vì tôi không có người thân ở đây hả, xảy ra chuyện này rồi mà còn bảo một cô gái yếu ớt như tôi đi giải quyết.” Bạch Y Y trừng mắt lườm Cố Thanh Dật vẻ oán giận. “Anh thấy đều là lỗi của tôi, tôi còn cảm thấy đều là lỗi của anh đây này! Sao anh phải đi uống rượu, sao phải uống say rồi ngã ra đấy làm gì? Chắc chắn anh sẽ nói là tôi đắc tội Tạ Phi Phi nên cô ta mới làm ra chuyện này, không phải anh thì cũng là người khác, gặp được anh vẫn còn may chán. Nhưng Tạ Phi Phi to gan lớn mật đến mức ấy hả? Chắc chắn là trước đó cô ta thấy anh ở chỗ ấy nên mới nảy ra ý định ác độc kia, tất cả đều là do anh đấy chứ.”

“Trí thức Bạch, bây giờ thảo luận xem ai đúng ai sai không có nghĩa lý gì nữa cả, điều quan trọng là giải quyết chuyện bây giờ thế nào.” Cố Thanh Dật mệt mỏi.

Bạch Y Y lại từ từ ngồi xổm xuống, vòng hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào tay, bắt đầu khóc hu hu.

“Anh tưởng tôi không muốn về nhà chắc, tôi muốn về phát điên đây này. Ở nhà tôi chẳng cần làm gì cả, quần áo cũng chẳng phải giặt, đến đây lại còn phải tự giặt quần áo. Tôi chẳng qua chỉ giặt bằng xà phòng thôi mà họ đều lén lút mắng tôi là lãng phí xa xỉ, nói tôi vốn có tác phong tiểu thư của chủ nghĩa tư bản, phá hoại sự hòa hợp của đại gia đình chủ nghĩa xã hội, còn muốn đi tố cáo tôi. Nhưng không dùng xà phòng thì giặt quần áo kiểu gì hả. Đồ ăn cũng không ngon, cơm nồi to họ nấu tôi cũng không ăn nổi nhưng tôi có nói họ đâu, tôi tự mua đồ ăn để thay đổi cuộc sống của mình thì sao, có tiêu tiền của họ đâu…”

Cô ấm ức lau mắt mình. “Bố mẹ tôi quá nhẫn tâm, ném tôi đến đây rồi chẳng màng chẳng lo.”

Cố Thanh Dật nhướng mày, thấy ấm ức hộ bố mẹ cô. “Mỗi tháng bố mẹ cô đều gửi cho cô nhiều tiền và tem phiếu như thế, dù thế nào cũng không phải là chẳng màng chẳng lo cho cô.”

“Đó là vì ở nhà họ có thể sống tốt hơn.”

Cố Thanh Dật không phát biểu cảm nghĩ nữa. Cũng phải, phong cách sống của trí thức Bạch mà mọi người thấy xa xỉ, người ta còn thấy ấm ức kia kìa, cô ở nhà chắc chắn cũng có thể sống tốt hơn. Vật tham chiếu khác nhau, chẳng thể nào bình luận.

Bạch Y Y khóc một lúc. “Bây giờ tôi không về nhà được nữa.”

Cô len lén nhìn Cố Thanh Dật, như một đứa trẻ làm sai, mắt đỏ hoe, biểu cảm sợ sệt, như thể sợ bị người khác trách mắng, dáng vẻ đáng thương khiến Cố Thanh Dật không khỏi mềm lòng, suy cho cùng cô chỉ là một cô bé chưa từng chịu khổ mà thôi.

Chuyện kiếp trước…

Nói cho cùng cũng là do bản thân anh vô dụng.

“Sao lại không về nhà được nữa?” Cố Thanh Dật cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

“Mẹ tôi nói con gái ngồi xuống đất không tốt.”

“Tôi là con trai.”

Bạch Y Y ngẫm nghĩ thấy quả thực là vậy thì không khỏi nở nụ cười. “Thực ra tôi không cần phải bị đưa đến đây, người nên bị đưa đến là anh trai tôi.”

Cố Thanh Dật nghiêng mặt nhìn cô, cô nói vậy không hề có vẻ oán giận mà chỉ hơi ân hận, dường như có chuyện gì đó cô không làm tốt.

Ánh trăng đậu lên khuôn mặt cô, khiến vệt nước mắt lóe lên ánh sáng khác, anh rất lấy làm lạ, không hiểu tại sao trong ánh sáng tối tăm này anh vẫn có thể thấy rõ đôi mắt cô phát sáng.

“Thế tại sao cô lại bị đưa đến đây?”

“Có một người có điều kiện tốt hơn gia đình tôi, anh ta thích tôi lắm, muốn cưới tôi, nhưng tôi không muốn lấy anh ta nên tỏ thái độ với anh ta luôn. Cũng không nhìn xem anh ta trông thế nào, như thế mà còn muốn cưới tôi, rõ là lấy điều kiện gia đình anh ta ra để bức ép tôi còn gì? Thực ra tôi cố ý nói xấu anh ta để anh ta biết, anh ta tức giận thì sẽ không lấy tôi nữa. Tôi nghĩ thì rõ hay, nhưng mà hơi ngốc…”

Cố Thanh Dật nghe cô nhận xét về bản thân như thế thì không nhịn được mà bật cười.

Bạch Y Y đẩy anh một cái. “Anh cười gì mà cười?”

“Cô nhận xét rất đúng trọng tâm.”

Bạch Y Y giơ nắm đấm muốn đánh anh, nhưng cuối cùng nắm đấm ấy cũng không rơi lên người anh. “Bố mẹ tôi tức điên, cảm thấy tôi không biết điều, làm người ta phật lòng, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua. Họ rất sợ hãi, nếu không phải vì anh trai tôi vừa mới thăng chức thì vị trí đó chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Bố mẹ tôi cảm thấy tuy anh cả tôi rất thương yêu tôi nhưng nếu vì tôi mà làm ảnh hưởng đến con đường làm quan của anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ trách tôi. Để trừng phạt tôi, cũng để cho gia đình kia xem, họ đưa tôi tới đây. Tuy họ có lý do, nhưng vẫn rất nhẫn tâm, tôi đã khóc lóc ỉ ôi rồi mà họ vẫn đưa tôi đến đây, đừng tưởng là gửi tiền gửi tem phiếu cho tôi thì tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho họ.”

Khóe miệng cong lên của Cố Thanh Dật vẫn không thể hạ xuống được, cô nói thì nói vậy, nhưng bản thân cô cũng biết rõ nguyên do, sao có thể thật sự oán hận bố mẹ cô cho được.

“Chuyện này thì liên quan gì đến việc cô không thể trở về nhà?”

Bạch Y Y nhíu đôi mày nhỏ, lườm anh cháy mắt. “Thực ra anh trai tôi rất thương tôi, nếu tôi viết thư về thì anh ấy chắc chắn sẽ dùng quan hệ để đưa tôi về. Tôi không hiểu quá trình cụ thể, nhưng anh trai tôi bây giờ chắc chắn bị rất nhiều người quan sát, anh ấy là người trẻ nhất được lên đến chức đó, nếu vì chuyện này mà người ta tìm được kẽ hở để chĩa mũi dùi vào anh ấy thì tôi thật sự trở thành tội nhân rồi còn gì. Với lại, tôi mới đến đây chưa bao lâu mà đã về thì rõ là mất mặt, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ cảm thấy tôi không thể chịu một chút khổ cực nào, đến đây chẳng có tí tẹo tác dụng, tôi vẫn chưa học được gì. Điều mấu chốt nhất chính là tôi không thể khiến họ khó xử, tôi đã làm sai thì không thể làm sai thêm nữa.”

“Ừ.” Cố Thanh Dật lên tiếng, bày tỏ mình đang chăm chú lắng nghe.

Bạch Y Y bứt một cọng cỏ ở bên cạnh rồi không ngừng gập trong tay, ngắt ra thành từng đoạn nhỏ.

“Nhà tôi có ba đứa, bố mẹ tôi thương yêu tôi nhất, có vài người còn xì xầm sau lưng, một đứa con gái thôi mà còn yêu thương như thế, bố mẹ tôi đều không nghe lời họ, vẫn yêu thương tôi, còn bảo hai anh trai tôi cũng yêu thương tôi. Tôi vô dụng như thế, họ vẫn chưa bao giờ chê tôi.” Cô nói mãi nói mãi thì lại khóc, đưa tay lau nước mắt. “Kết quả là tôi vẫn làm ra vài chuyện khiến họ khó xử, đã chạy đến tận nơi xa xôi thế này rồi mà vẫn làm loạn, vẫn gây chuyện rắc rối.”

Cố Thanh Dật liền biết câu nói “Tại sao chỉ có cháu gặp chuyện” của đại đội trưởng đã khiến cô khó chịu.

“Không phải cô nói cô vô tội đấy sao, người làm sai là Tạ Phi Phi, sao cô lại nghĩ mình như thế.”

“Nhưng mà… nhưng mà…” Cô cũng không nói ra được nguyên do. “Dù gì tôi cũng đủ vô dụng rồi, tôi không thể làm khó người thân của tôi thêm nữa. Cứ để họ nghĩ là tôi sống tốt ở đây đi, con gái họ không có tài cán gì, không làm ra được chuyện lớn long trời lở đất gì, nhưng chí ít cũng ngoan ngoãn, không gây chuyện, sống trung thực.”

Đôi mắt bình tĩnh của Cố Thanh Dật nhìn cô, ý của cô là cô sẽ không đòi bố mẹ cô cho quay về mà phải ở lại thôn Đại Hắc…

Nhưng những lời đại đội trưởng nói khi nãy…

Cố Thanh Dật nheo mắt, rốt cuộc cô có biết ở lại tức là sao không?

Bạch Y Y trốn tránh ánh mắt của anh. “Nhìn gì mà nhìn, chẳng phải anh không lấy được vợ đấy sao? Có cô vợ xinh đẹp như tôi, anh không nên vui phát điên lên hả?”

Cố Thanh Dật hít sâu một hơi.

Bạch Y Y hừ một tiếng. “Thôi, anh cũng đừng tự ti, nhà anh tuy nghèo rớt nhưng anh cũng không phải là không có ưu điểm, chí ít thì trông cũng được, so với tên mặt bự tai to đũa mốc mà chòi mâm son kia thì cũng hơn nhiều rồi…”

Mặt bự tai to? Cố Thanh Dật nhìn cô vẻ kinh ngạc, cô miêu tả người ta như thế, người ta không tức giận mới là lạ, người ta muốn chỉ trích người nhà cô là chuyện chắc chắn, bảo sao cô bị đưa tới đây, chẳng oan tẹo nào.

Bạch Y Y ngẫm nghĩ. “Với lại anh không tệ như người trong thôn nói đâu. Anh luôn bảo vệ người thân của anh, che chở họ hết mực, điểm này thì tôi thích, giống như các anh tôi vậy, chuyện gì cũng bảo vệ tôi. Khác với những người khác trong thôn, chính là Nhị Ngưu đó, tôi nói tôi không thích em gái anh ta, thế mà anh ta thật sự làm em gái anh ta khóc luôn, người ta có làm gì sai đâu cơ chứ. Anh ta còn tưởng là đang lấy lòng tôi, tôi chẳng vui tẹo nào có được không. Chỉ vì một người không thân không quen với anh ta là tôi mà anh ta đối xử với em gái ruột như thế, loại đàn ông này tôi chẳng ưng tẹo nào, đó chắc chắn không phải người tốt. Tôi biết họ chỉ thích khuôn mặt của tôi thôi, cảm thấy tôi xinh đẹp nên thích tôi. Nhưng anh thì sao, tôi xinh đẹp nhường này mà anh còn bất mãn với tôi vì chuyện chị gái anh quỳ xuống trước tôi, tuy tôi không vui vẻ gì nhưng trong lòng lại thầm thấy con người anh cũng được đấy, chí ít thì nhân phẩm cũng được.”

Cố Thanh Dật nghe hồi lâu, thấy cô không lên tiếng nữa thì đáp lại một câu: “Còn nữa không?”

“Ban đầu tôi ghét anh là vì chị gái anh truyền ra tin vớ vẩn đó, tôi tức lộn cả ruột. Với lại, trong thôn vốn đồn là nhà anh muốn cưới vợ cho anh đến phát điên rồi, tôi cực kỳ tức giận. Tôi tưởng nhà anh gài bẫy tôi. Tôi cảm thấy cả nhà anh đều rất đáng ghét, đương nhiên, anh đáng ghét hơn cả.”

Cố Thanh Dật cau mày, sao anh lại đáng ghét hơn?

Bạch Y Y nhìn hiểu vẻ thắc mắc của anh, không giấu không giếm, thẳng thừng giải đáp thắc mắc cho anh: “Anh thiếu một cô vợ thì liên quan gì đến chị gái anh, họ lại ôm đồm chuyện này như là chuyện của bản thân họ, ngay cả em trai em gái anh cũng thế, cả nhà anh đều sốt ruột và bị giày vò vì chuyện của anh. Ngay cả chị cả anh… Tôi xin lỗi, tôi không cố ý nhắc đến chị ấy đâu. Chỉ là, chỉ là, tôi thật sự ghét một người yên tâm đón nhận những gì người khác bỏ ra như một lẽ đương nhiên, hành vi đó quá ích kỷ, đương nhiên, chị gái anh làm thế cũng không tốt, họ nên sống vì bản thân mình mới đúng.”

“Ừ, cô nói đúng.” Cố Thanh Dật thở dài sâu kín. “Các chị tôi không phải kẻ ngốc, chỉ là nhà tôi quá nghèo, còn liên tiếp xảy ra một loạt chuyện, họ không trông thấy hy vọng nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào tôi, mà chuyện lấy vợ cho tôi có lẽ là bước cuối cùng để có được hy vọng đó.”

“Thế anh có áp lực lớn lắm đúng không?”

Cố Thanh Dật nghe vậy thì sững người, có vẻ lần đầu tiên nghe có người hỏi anh như vậy.

Tất cả mọi người đều cảm thấy anh may mắn, hai chị gái không oán không giận anh, là bản thân anh đánh hỏng bộ bài tốt, không muốn dùng họ để đổi lấy tiền, kết quả là chị cả anh còn tự tử. Anh là người hưởng lợi trong gia đình này, coi như ích kỷ đi, dù gì khi bố mẹ còn tại thế thì cũng gửi gắm kỳ vọng lớn nhất vào anh, cũng quan tâm anh nhiều hơn so với những người khác.

Nhưng không ai hỏi người được coi thành trụ cột là anh, người được tất cả mọi người coi như hy vọng là anh, rằng có phải anh có áp lực rất lớn hay không, có phải anh cũng rất hoang mang hay không, có phải anh cũng cảm thấy không thể tiếp tục gắng gượng hay không. Cố Cầm có thể tự sát, nhưng Cố Thanh Dật anh dám không? Nếu vậy thì gia đình anh thật sự sẽ tan nát.

Bạch Y Y cũng không muốn có được câu trả lời của anh. “Chắc chắn là áp lực rất lớn. Tất cả đều trông chờ anh thật nổi trội để cả nhà được sống thoải mái, nhưng tôi tin tưởng anh sẽ làm được thôi.”

Cố Thanh Dật nhớ đến chuyện xảy ra trong kiếp trước, thi trượt đại học liên tiếp ba lần, cả nhà cuối cùng vẫn chán nản vì khốn khó…

Tay anh siết lại thành nắm. Kiếp này, anh nhất định sẽ để người thân của mình được sống thoải mái, tuyệt đối không để chuyện bi thảm trong kiếp trước xảy ra.

Anh không biết kiếp trước rốt cuộc là ai nhằm vào anh, vì rõ ràng điểm của anh đã vượt xa điểm sàn, nếu gặp chuyện đó một lần thì anh còn có thể thấy bất ngờ, nhưng ba lần liên tiếp thì tức là có người cố ý nhằm vào anh.

Người trốn trong bóng tối đó, kiếp này, anh tuyệt đối sẽ không để đối phương được đắc ý.

Bạch Y Y vẫn tự lải nhải: “Mẹ tôi đã nói rồi, nhìn người thì không thể quá xem trọng gia thế của đối phương, phải nhìn xem đối phương là người thế nào, chỉ cần có chí tiến thủ thì nhất định sẽ có thể sống tốt…”

Nói đến đây, cô nhìn người trước mặt với vẻ ngờ vực. “Cố Thanh Dật, tuy điều kiện gia đình anh quả thực rất tệ, nhưng điều kiện của bản thân anh cũng không tệ đến mức không ai ngó ngàng nhỉ, sao lại thật sự không lấy được vợ?”

Cố Thanh Dật mở bàn tay siết lại thành nắm ra. “Trong nhà còn chẳng có lương thực dư thừa thì lấy về để làm gì? Nhà tôi một nghèo hai không của nả, cũng không lấy đâu ra sính lễ, nếu người ta thực sự về làm dâu thì sẽ chỉ bị người khác xem thường…”

Gia đình như vậy, người ta phải né vội ấy chứ.

Bạch Y Y trợn mắt to hơn, cho nên anh không lấy được vợ, ngoài mấy chuyện vớ vẩn mà người trong thôn nói thì còn có nguyên nhân là bản thân anh không muốn lấy?

Cũng phải, anh có diện mạo ngời ngời thế này, nếu có tâm địa xấu xa hơn thì chẳng lo không có cô nào không đồng ý, có đôi khi sức hút của khuôn mặt rất lớn.

Bạch Y Y nhíu mày. “Nhưng hình như tôi bắt buộc phải lấy anh, cho nên tôi còn phải tự nộp gạo à?”

Cố Thanh Dật rất bất đắc dĩ, nhưng cô không muốn làm khó người thân của cô, nếu ở lại đây thì dường như chỉ có một lựa chọn đó thôi.

“Đúng.” Anh quả quyết nói.

Bạch Y Y nhìn anh, khóe miệng mấp máy, nhưng cuối cùng không nói gì.

Cố Thanh Dật lại nhớ đến kiếp trước, cô im lặng tiến vào nhà mình, khi anh tưởng là có thể cùng nhau phấn đấu vì tương lai, có phải trong lòng cô vẫn ghi nhớ chuyện anh và chị gái anh “gài bẫy” cô? Bảo sao cô lại chạy nhanh như thế.

Chỉ là trong kiếp này, vì suy xét cho người thân nên cô không về nhà, vậy kiếp trước có phải cô đã về nhà như mọi người nghĩ hay không?

Một cô gái một thân một mình ở bên ngoài.

Cố Thanh Dật lại thở dài một hơi. “Chúng ta cứ giả vờ kết hôn là được, cô có thể sống ở nhà tôi, đợi sau này nếu có cơ hội thì cô có thể cứ thế rời đi.”

Thoạt tiên Bạch Y Y ngẩn ra, sau đó mắt sáng lấp lánh, đúng, vẫn còn cách này nữa, chẳng trách vừa rồi anh thẳng thừng đồng ý chuyện nộp khẩu phần ăn, chuyện này không khác gì thuê nhà cả, à mà vẫn có chỗ khác, ít nhất cô không cần trả tiền thuê.

Bạch Y Y gật đầu. “Được.”

“Đứng dậy đi, đã muộn lắm rồi, tôi đưa cô về đ/iếm trí thức.”

“Ừm.”

Cố Thanh Dật đưa Bạch Y Y về, sau khi thấy cô đi vào điế/m trí thức, anh mới xoay người về nhà mình.

Anh cũng không biết kiếp này sẽ xảy ra chuyện gì, phương hướng phát triển có giống như kiếp trước hay không, nhưng anh tái sinh ít nhất cũng có ý nghĩa, để anh hiểu một vài chuyện anh chưa từng hiểu trong kiếp trước, hiểu được tại sao cô lại bỏ trốn.

Chỉ là anh và cô rốt cuộc cũng không có duyên phận gì, cũng sẽ không có kết quả gì cả.

Cứ vậy đi!

Anh nghĩ, thực ra cô cũng là một cô gái tốt, chí ít cũng biết suy xét cho người thân của cô chứ không phải là không lo không màng, chỉ biết đến bản thân mình.

oOo

Bạch Y Y về đến điế/m trí thức, thấy bên cạnh có một bóng dáng thì cô sợ tới mức suýt nữa hét ầm lên.

“Ai ở đó?” Bạch Y Y hỏi dò. Cô không sợ, bên trong nhiều người như thế, cho dù người ta đã ngủ, nếu cô gây ra động tĩnh thì họ chắc chắn sẽ đi ra.

“Là tôi.”

Ngô Hữu Lượng chủ động đi ra, Bạch Y Y vỗ ngực mình, cuối cùng như thở phào một hơi. “Sao anh lại ở đây?”

“Đội trưởng giữ cô và Cố Thanh Dật lại, mãi mà cô vẫn chưa về, tôi lo lắng cho cô.”

Bạch Y Y nghe thì thấy lòng khẽ rung rinh. Kiếp trước người này chỉ vì mấy câu nói của cô mà còn giúp cô nhằm vào Cố Thanh Dật cho dù cô không ở đây, bây giờ lại ngốc nghếch ở đây đợi cô, với tính cách này, nếu làm bạn trai thì thật sự là anh bạn trai hoàn hảo rồi.

“Cảm ơn anh, giờ tôi về rồi, anh có thể đi nghỉ được rồi.”

“Cô… cô khóc à? Tại sao thế?”

“Hả?” Bạch Y Y sờ vào mắt mình. “Cũng không có gì cả.”

“Y Y, tôi coi cô là bạn tốt, chuyện gì cũng sẵn sàng chia sẻ với cô, cô không nghĩ về tôi giống thế à?”

“Ngô Hữu Lượng, tôi không có ý đó đâu, chỉ là… chỉ là tôi không biết nên nói thế nào.”

“Cô nghĩ sao thì cứ nói vậy thôi.”

Bạch Y Y bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi xuống nói chuyện cùng Ngô Hữu Lượng, kể cho Ngô Hữu Lương nghe chuyện xảy ra hôm nay.

Sắc mặt Ngô Hữu Lượng cực kỳ u ám, nhưng dù có ánh trăng thì cũng không hoàn toàn thấy được sắc mặt anh ta, chỉ có thể cảm nhận được rằng tâm trạng của anh ta đang cực kỳ tệ. “Thế không được, sao có thể vì chuyện đó mà cô phải lấy Cố Thanh Dật chứ? Chuyện này quá… quá vô lý.”

“Người bên trên sẽ nói chuyện đạo lý với chúng tôi à?”

“Thế thì cũng không thể bắt ép cô lấy Cố Thanh Dật được.”

Bạch Y Y thở dài một hơi. “Thực ra nghĩ kĩ lại thì Cố Thanh Dật cũng không tệ mà, chí ít nhân phẩm rất tốt. Bây giờ, bây giờ tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu Tạ Phi Phi gài bẫy tôi và người khác… Tôi… Tôi thật sự không biết phải sống tiếp thế nào mất.”

“Y Y.”

“Hử?”

“Cô cũng có thể lấy tôi, tôi sẵn lòng cưới cô.”

Bạch Y Y kinh ngạc đứng bật dậy.

Đương nhiên rồi, thế giới nội tâm của cô khá cạn lời đây, nếu kết hôn với Ngô Hữu Lượng thì cô còn làm nhiệm vụ gì nữa? Vả lại, nếu cô thật sự làm ra chuyện đó thì người của tổ nhiệm vụ sẽ để yên chắc? Chắc chắn sẽ gây ra đủ rắc rối rồi.

Không đúng, là vốn dĩ không thể để cô và Ngô Hữu Lượng kết hôn, mỗi giây mỗi phút đều có đủ loại bất trắc xảy ra, giây tiếp theo để bạn cụt tay què chân, thế vẫn còn tốt chán, họa từ trên trời rơi xuống, cứ thế mất mạng luôn.

Không thấy tổ nhiệm vụ cho người đến điều tra quan hệ nam nữ đấy sao?

Bạch Y Y rất chắc chắn rằng “hiện tại” ở thế giới nhiệm vụ không xảy ra chuyện này, chuyện này cũng không hợp với hoàn cảnh hiện giờ, năm sau là khôi phục kỳ thi đại học rồi, vốn không còn nghiêm ngặt như trước đây.

Nhưng tổ nhiệm vụ đã bố trí như vậy để cô và Cố Thanh Dật có thể đến với nhau luôn.

Vốn dĩ cô còn nghĩ, muốn che đậy ký ức của Tô Thanh Dật thì thực ra không cần cô và Cố Thanh Dật thực sự sống bên nhau, đổi cách làm khác cũng được, dù gì thì điều làm anh đau khổ hơn chính là người thân không có kết quả tốt. Nhưng tổ nhiệm vụ lại tung chiêu này, cô bèn hiểu, ở thế giới trong mộng, cô vẫn phải ở bên Cố Thanh Dật.

Chuyện này là để thúc đẩy tình tiết, cũng đang nhắc nhở cô.

Bạch Y Y lắc đầu. “Ngô Hữu Lượng, anh đang nghĩ gì vậy? Tôi và Cố Thanh Dật đã bị lan truyền những chuyện đó, tôi lại lấy anh thì còn ra thể thống gì?”

“Tôi không để bụng đâu.”

“Tôi để bụng, tôi không muốn bị người ta bắt.”

Ngô Hữu Lượng mấp máy khóe miệng, song lại không nói được gì.

Bạch Y Y cắn môi, nói rất thẳng thắn với Ngô Hữu Lượng: “Ngô Hữu Lượng, tôi nghĩ rồi, chúng ta đừng làm bạn nữa thì hơn!”

“Tại sao… sao tự dưng cô lại nói vậy.”

“Có vài chuyện tôi không muốn nói ra, nhưng nếu anh thế này thì tôi cũng chỉ có thể nói rõ ràng thôi. Tôi phải lấy Cố Thanh Dật, chuyện này rốt cuộc là do ai? Phải, là vì Tạ Phi Phi làm ra chuyện đó, cô ta cũng đã phải trả giá. Nhưng tại sao cô ta phải làm thế? Là bởi vì cô ta thích anh, nhưng cảm thấy anh… cảm thấy anh đối xử quá tốt với tôi, cô ta không cam tâm, cô ta thích anh nên mới trách tôi, cô ta trách tôi nên mới làm ra chuyện như thế. Xét đến cùng, khởi nguồn là anh. Anh không thể chấp nhận chuyện tôi lấy Cố Thanh Dật, nhưng tại sao tôi phải lấy anh ấy?”

Cơ thể Ngô Hữu Lượng lảo đảo.

Bạch Y Y tiếp tục: “Chuyện quá khứ thì thôi cho qua, con người dù sao cũng phải trả giá vì những việc mình làm. Nếu tôi biết giữ khoảng cách với anh, biết gây dựng quan hệ tốt với mọi người thì có lẽ cũng sẽ không gặp phải chuyện thế này. Bản thân tôi cũng có lỗi, tôi chấp nhận. Nếu tôi kết hôn với Cố Thanh Dật thì chúng ta đừng tiếp xúc nữa, tránh để người ta trông thấy rồi lại lan truyền vớ vẩn. Bây giờ tôi sợ rồi, thật sự sợ lắm rồi, tôi không muốn xảy ra bất cứ chuyện bất trắc nào nữa, mong là anh có thể hiểu cho.”

Bạch Y Y nói xong thì tự đi vào nơi ở dành cho trí thức nữ.

Ngô Hữu Lượng nhìn bóng lưng cô, sắc mặt buồn bã, song anh ta lại biết mình cũng chẳng thể làm được gì nữa.

oOo

Bạch Y Y cứ vào nhà họ Cố như vậy.

Còn về hôn sự, mọi thứ đều đơn giản. Dưới sự kiên trì của Cố Hoa, nhà họ Cố làm ba bàn cỗ, mời họ hàng và mấy người bạn tốt của nhà họ đến. Vì chuyện này mà Cố Thanh Dật không hề vui, bởi vì số tiền chẳng còn lại là bao đó là do Cố Cầm tự sát để lại, đây vốn là tiền thuốc men của chị.

Dù vậy, hôn lễ cũng vô cùng khó coi, nếu không phải vì có Lâm Ngạn và Chu Hưng mang một vài thứ đến để nhà cửa trở nên có không khí hơn thì có lẽ chẳng ai nghĩ rằng họ đang tổ chức hôn lễ.

Nhưng nhà họ Cố nghèo như thế, có thể làm được như vậy đã tốt lắm rồi.

Gia đình như nhà họ Cố cũng nhờ người của một gia đình khác giúp đỡ, hai nhà là họ hàng, bình thường thực ra đối phương cũng chiếu cố họ. Chỉ là nhà Cố Thanh Dật nghèo như thế, đối phương cũng không thể chiếu cố mãi được, nếu không nhà họ sẽ sống thế nào?

May là Cố Thanh Dật chưa từng đến tận nhà họ đòi hỏi gì, nếu không chút quan hệ thân thích giữa hai nhà cũng không giữ được nữa.

Bạch Y Y không chủ động lấy tiền và tem phiếu ra, nhà họ Cố chỉ có chút ít của cải như thế, có thể làm cỗ thế nào thì làm, nhiều nhất là bị người ta chê nghèo, nếu thật sự nhờ cô mà làm cỗ bàn rất tốt, truyền ra ngoài cũng không biết sẽ thành thế nào.

Ngoài Bạch Y Y và Cố Thanh Dật, trong thôn còn có mấy gia đình khác vội vã tổ chức hôn lễ, trông thì người bị bên trên xuống điều tra có vẻ cũng sợ hãi.

Cứ vậy, Bạch Y Y trở thành vợ của Cố Thanh Dật, tuy chỉ là về mặt danh nghĩa.

Phòng tân hôn của Cố Thanh Dật ngoài dán hai chữ “Hỷ” nho nhỏ mà Lâm Ngạn và Chu Hưng mang đến thì chỉ có chiếc chăn màu đỏ trên giường đem lại cảm giác vui mừng.

Chỉ có một chiếc chăn đỏ, ngay cả ga trải giường cũng không có đồ mới mà vẫn là chiếc ga trải cũ đã được vá lại những mấy chỗ, nhưng được gấp rất gọn gàng.

Cố Hoa trải chiếc chăn đỏ lên giường, phủ lên ga giường, màu đỏ rực dường như cũng mang đến chút không khí vui mừng.

Tay Cố Hoa sờ lên tấm chăn, mắt đỏ hoe. “Nếu chị cả vẫn còn thì tốt rồi, chiếc chăn này do chị ấy chính tay may, nếu chị ấy biết chiếc chăn đích thân chị ấy may cuối cùng đã được Thanh Dật sử dụng thì chị ấy chắc chắn sẽ rất vui.”

Bạch Y Y đứng một bên. Mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều rất đơn sơ, chiếc chăn này đặt lên trên đó ngược lại có cảm giác hơi nổi bật. “Trong nhà… sao còn có chiếc chăn thế này vậy?”

Cô dè dặt hỏi, nhà nghèo như thế, chắc chắn sẽ bán chiếc chăn thế này để có tiền dùng đỡ mới đúng.

Cố Hoa lau nước mắt. “Chiếc chăn này được may bằng vải mà bố mẹ chị cắt về khi còn sống. Khi ấy họ còn nhờ người mua vải này về từ nơi rất xa, không nỡ may quần áo, sau đó bọn chị bèn nghĩ hay cứ may thành chăn để Thanh Dật dùng lúc cưới cũng được. Chăn này được chị cả may từng đường một đấy, còn thừa một ít vải, bố mẹ bảo là để lại cho chị cả… Sau đó chút vải đó cũng bị bán đi rồi. Nhưng chiếc chăn này, dù thế nào bọn chị cũng không nỡ bán. Thanh Dật nói những mấy lần là phải bán, để lại cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng chị và chị cả không chịu. Cứ coi như bọn chị cố chấp đi, đây là thứ duy nhất gia đình này có thể cho thằng bé rồi, dù chị có chết thì cũng không thể bán đi chiếc chăn này.”

Bạch Y Y nhìn chiếc chăn đó, rồi lại nhìn Cố Hoa, cảm thấy chiếc chăn đó đã trở nên nặng nề vô cùng, cô còn chẳng dám đắp có được không.

“Không phải chị và chị cả cố chấp, mà là chiếc chăn này đã gửi gắm quá nhiều thứ.” Bạch Y Y rốt cuộc vẫn không gọi hai chữ “bố mẹ”. Ngoài tượng trưng cho những ký thác của hai ông bà với con trai cả, chiếc chăn này còn chứng kiến nhà họ Cố từ sung túc đến bần hàn, giữ nó lại thì có vẻ vẫn còn có hy vọng.

Cố Hoa vội gật đầu.

“Chị, chị cũng đừng nghĩ nhiều nữa, làm người vẫn phải nhìn về phía trước.”

“Ừ ừ ừ, nhìn về phía trước. Trí thức Bạch, không phải, không phải, không thể gọi em như thế nữa. Y Y à, em về làm dâu nhà chị thì em thiệt thòi rồi, nhưng em yên tâm, nhà chị chắc chắn sẽ đối tốt với em hết mức có thể. Với cả em trai chị, thằng bé thật sự tốt lắm, nó nhất định sẽ để em sống thoải mái.”

Bạch Y Y gật đầu. “Vâng. Em tin tưởng anh ấy.”

Cố Hoa lại dặn dò Bạch Y Y mấy câu rồi mới đi ra ngoài.

Bạch Y Y ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, nhìn chiếc chăn đỏ đó rồi thở dài, nghèo thế này, sống thế nào đây?

Tuy môi trường ở đây tốt hơn thôn Song Khê, nhưng nhà họ Cố nghèo, cô nhớ những ngày tháng được ăn thịt ở thôn Song Khê ghê.

Cố Thanh Dật đi vào.

Bạch Y Y lập tức nhìn về phía anh. “Cố Thanh Dật.”

Cố Thanh Dật có vẻ biết cô muốn nói gì nên lập tức đóng cửa vào.

Cố Hoa nghe tiếng cửa đóng lại thì biết em trai và em dâu muốn nói chuyện riêng, chị không khỏi nở nụ cười, sau đó nhìn trời. Tốt ghê, cuối cùng em trai cũng cưới vợ rồi, còn là người mà trước đây họ chẳng dám nghĩ đến như trí thức Bạch.

Bấy giờ, Cố Thanh Dật đi về phía Bạch Y Y.

Bạch Y Y trừng anh. “Anh không nói cho chị gái anh biết chúng ta… chúng ta kết hôn giả thôi à… Chị ấy không biết gì cả.”

“Lỗi của anh.”

Cố Thanh Dật đã nhiều lần muốn nói cho chị gái mình biết, nhưng Cố Hoa quá vui mừng, thậm chí khóc tu tu một trận, còn dẫn Cố Thanh Dật đến trước mộ của Cố Cầm để kể chuyện này. Người trong nhà đều vui như thế, rất nhiều lời Cố Thanh Dật muốn nói hoàn toàn chẳng thể thốt ra được.

Anh không thể nhìn chị gái và em trai em gái mình từ hớn hở tươi cười chuyển thành não nề thất vọng.

Cố Thanh Dật nhận sai thẳng thắn như thế khiến Bạch Y Y không biết nên phản ứng thế nào. “Tại sao anh không nói?”

“Anh xin lỗi, anh không nói ra được.”

Bạch Y Y ngẩn người, nhưng khi trông thấy ánh mắt sâu lắng phức tạp của anh, cô cũng chẳng nói được gì.

Cố Thanh Dật bình thản nhìn cô, bình thản một cách hơi quá đáng, nhưng đôi mắt rốt cuộc vẫn toát ra mấy phần hối lỗi.

Bạch Y Y rời tầm mắt, không nhìn thẳng vào anh nữa, nhíu mày. “Thế chúng ta… tối nay chúng ta phải ngủ chung à?”

Bạch Y Y chỉ vào chiếc giường đó.

Cố Thanh Dật hơi kinh ngạc. “Anh có thể ngủ dưới đất.”

Bạch Y Y trợn mắt. “Nhà anh còn chẳng có cái chăn thừa nào.”

“Anh có thể lén ôm rơm đến trải dưới đất…”

“Sau đó anh lạnh cóng rồi ốm, em còn phải chi tiền thuốc men cho anh? Anh đương nhiên có thể không cần, nhưng nhỡ anh ốm ngoẻo, nếu em không chi tiền thì có nghĩa là em nhìn anh chết hả?” Bạch Y Y lườm anh. “Thôi vậy, cứ ngủ chung đi, dù gì cũng chẳng phải là chưa ngủ chung bao giờ. Mà dù không ngủ chung thì sao, người khác đâu có biết… Đều là cảnh diễn giả cả thôi.”

Đúng lúc Cố Thanh Dật muốn nói gì đó, bên ngoài có động tĩnh.

“Cố Thanh Dật, anh thật sự kết hôn rồi à? Sao anh không thể đợi em…”

Chuyện gì đây?

Bạch Y Y thực sự vô cùng bất ngờ, cô nhìn Cố Thanh Dật, chẳng lẽ anh còn thật sự lén lút dụ dỗ con gái nhà người ta?

Bạch Y Y vội xông ra ngoài.

Chỉ thấy Cố Thanh Thụ vội đóng cổng lại, còn Cố Hoa thì sợ hãi bịt miệng cô gái nọ, thương lượng với cô gái đó đừng có hét toáng lên nữa thì chị mới đồng ý thả tay ra.

Cô gái nọ gật đầu, đồng ý sẽ không hét ầm lên nữa.

Cố Hoa thở phào một hơi. “Trương Hiểu Hồng, sao cô lại đến đây?”

“Em nghe bảo anh Cố đã kết hôn rồi, chuyện này không phải là thật đâu đúng không chị, mọi người nói với em rằng đây không phải là thật đi…”

Bạch Y Y nhìn Cố Thanh Dật.

“Là thật đấy, em trai tôi đã kết hôn rồi.” Cố Hoa nói thẳng, nét mặt vẫn rất vui vẻ.

Trương Hiểu Hồng như đã chịu cú đả kích rất lớn, cô nàng nhìn sang Cố Thanh Dật. “Anh Cố, sao anh có thể như vậy, em bảo anh đợi em cơ mà…”

“Chuyện gì vậy, cô ả là ai hả?” Bạch Y Y chỉ vào Trương Hiểu Hồng, tức giận hỏi Cố Thanh Dật.

“Anh và cô ấy không quen thân.” Cố Thanh Dật nhíu mày.

“Hừ.” Bạch Y Y tức giận chạy vào phòng, Cố Thanh Dật cứ ngủ đất đi thì hơn.

Trương Hiểu Hồng kia vẫn khóc ở bên ngoài, nói những lời buồn thương tuyệt vọng không thể buồn hơn được nữa.

Cố Thanh Thụ và Cố Thanh Thảo đẩy cửa phòng Bạch Y Y ra, dè dặt đi vào, lặng lẽ kể cho Bạch Y Y về Trương Hiểu Hồng kia.

Cố Thanh Dật và Trương Hiểu Hồng đó thật sự không quen thân, cô nàng ở đội sản xuất bên cạnh, rất thích Cố Thanh Dật, đòi lấy Cố Thanh Dật những mấy lần. Người nhà họ Trương hết cách, còn từng đến nhà họ Cố nghe ngóng, vừa nghe được rằng nhà họ Cố không thể tặng sính lễ gì thì lập tức nhốt Trương Hiểu Hồng trong nhà.

Ở nhà mình, tuy Trương Hiểu Hồng được nuông chiều nhất, nhưng cũng là cô con gái được nuôi lớn khỏe mạnh, nhà họ không muốn Trương Hiểu Hồng sống thiệt thòi, cũng không thích hôn sự này.

Còn anh trai chị dâu của Trương Hiểu Hồng lại càng không muốn, sống gần nhau như thế, nếu Trương Hiểu Hồng thật sự kết hôn với Cố Thanh Dật thì không phải sẽ thường xuyên về nhà vòi tiền hay sao?

“Anh trai em cũng không muốn lấy chị ấy.” Cố Thanh Thụ ủ ê nói.

“Sao em biết?” Bạch Y Y hỏi cu cậu.

“Nhiều người thích anh trai em lắm đấy!” Cố Thanh Thụ gãi đầu. “Chị dâu, em nói nhỏ với chị nhé, em từng thấy anh trai em từ chối người khác rồi, nếu anh trai em thật sự muốn cưới họ thì chắc chắn có thể cưới được. Mọi người trong thôn đều làm vậy, sớm muộn thì mọi người đều không thể không cho con gái đi lấy chồng, hình như nói là nếu không lấy chồng thì sẽ rất mất mặt.”

“Thế thì em cũng không thể chứng minh anh trai em không muốn, có khi là người ta không muốn ấy chứ.” Bạch Y Y nhìn sang Cố Thanh Thụ, rất ngờ vực, thằng bé có biết đó nghĩa là gì không.

“Em trai em không thích đâu, nếu thích thì hẳn là giống như cưới chị dâu… Chữ ‘Hỷ’ kia chính tay anh ấy cắt đấy, còn bảo em đi mượn kéo của người trong thôn nữa mà!”

Bạch Y Y sững sờ, nhìn hai chữ “Hỷ” nho nhỏ kia thì không nhịn được cười. “Anh trai hai đứa còn biết làm việc này nữa à!”

“Vâng ạ, anh trai bọn em giỏi lắm đấy!”

Cố Thanh Dật để Trương Hiểu Hồng ở đây đến tối rồi dặn Cố Thanh Thụ tới nhà họ Trương bảo họ buổi tối đến đón người về, không thể để người khác biết, nếu không mà truyền ra ngoài thì mọi người đều thê thảm. Người nhà họ Trương sợ hết hồn, sau khi đón Trương Hiểu Hồng về thì không bao lâu sau đã gả cô nàng đến nơi khác, nghe bảo là cách đây rất xa.

Còn vấn đề ngủ tối hôm đó.

Bạch Y Y nhìn Cố Thanh Dật. “Anh ngủ dưới đất đi thì hơn!”

“Hả?”

“Vừa mới kết hôn, anh đã cắm sừng em, hừ, dù có kết hôn giả thì cũng không thể cắm sừng em.”

Cố Thanh Dật không nói gì, chỉ xoay người ra ngoài.

Bạch Y Y vội đuổi theo kéo anh lại. “Này này này, anh thật sự đi lấy rơm à?”

Cố Thanh Dật nhìn bàn tay cô kéo mình. “Anh cũng có thể ngủ ở phòng củi.”

Dù sao cũng sẽ không có ai kiểm tra xem rốt cuộc anh có ở trong phòng hay không.

Bạch Y Y cười phì. “Giống gà mẹ làm ổ trong củi rồi đẻ trứng ấy hả? Ha ha ha…”

Cố Thanh Dật: …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.