Trước đây cứ mỗi lần đến cuối tuần, Dư Điền Điền đều sẽ về nhà thăm cha mẹ một chút, nhưng hiện tại lại vì cái hội thảo nghiên cứu y học chết tiệt kia, đã ba tuần liên tục cô chưa về thăm nhà.
Mẹ Dư than ngắn thở dài trong điện thoại kể lại bi kịch mấy tuần nay cho cô nghe ——
“Hôm nay ba ba con lại nấu cơm khê rồi …”
“Đã một tuần liên tục ba con mua thức ăn bên ngoài lừa mẹ …”
“Ba con lúc thì mua thức ăn bên ngoài lừa mẹ, lúc thì nấu canh mặn muốn chết, bao giờ mẹ mới có thể ăn một bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng đây ToT?”
Đây là mẫu hậu cô đang khéo léo biểu đạt một ý chỉ: ‘Con gái à lâu như thế rồi sao còn chưa về thăm nhà! Con mà không về cải thiện thức ăn cho gia đình ta, mẹ con sẽ bị ba con độc chết mất.’
Dư Điền Điền hết cách rồi, tối hôm thứ sáu cô liền xách túi về nhà mình ở phía Đông thành phố.
Vừa đẩy cửa bước vào thì phòng khách không gian tối đen như mực, cô cũng không lo lắng, vừa nhìn vào bàn trà thì thấy còn lại một hộp thức ăn thừa của buổi trưa, cô xoay người đi tới thư phòng.
Gần như chỉ cần có chút thời gian rảnh, ba Dư sẽ đem mình nhốt trong thư phòng vẽ tranh liên tục, trong nước ông cũng được coi là họa sĩ có chút danh tiếng, tranh của ông luôn bán được với giá không tệ.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn một chút, lão gia nhà cô quả nhiên lại đang vẽ tranh.
Sau đó cô lại theo giọng nữ cao đi lên hoa viên trên mái nhà, mẹ Dư đang đứng giữa một đống hoa hoa cỏ cỏ mà luyện thanh.
Dư Điền Điền nhìn đống hoa cỏ dại này cũng cảm thấy có chút xót xa, trước khi mua căn nhà này, tế bào nghệ thuật của mẹ cô phát tác bà tâm huyết dâng trào nói muốn trồng hoa làm thuốc, kết quả là chưa được vài ngày, đám hoa đã héo mà chết mất rất nhiều, mẹ cô cuối cùng cũng đau buồn mà dừng tay.
Sau khi dừng tay, không bao lâu nhìn lại, đám hoa cỏ còn sót lại bỗng nhiên bừng lên sức sống rất nhiều so với khi bà cố gắng chăm sóc…
Dư Điền Điền im lặng không lên tiếng chui vào phòng bếp, cô bắt đầu đem nguyên liệu mình mang tới biến chúng thành những món ăn mùi vị tuyệt hảo.
Đại khái là vì hương vị quá mê người, qua một lúc sau, tiếng ca trên lầu cùng bút vẽ trong thư phòng đều ngừng lại, hai bóng người đều men theo mùi hương này đi tới phòng bếp, cuối cùng họ ngạc nhiên kêu lên thành tiếng: “Điền Điền!”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Dư Điền Điền cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào, bình thường điều cô không thích nhất chính là cái tên ba mẹ đặt cho cô.
Cô còn nhớ lúc đi nhà trẻ trong lớp có tổng cộng bốn người tên là Điền Điền, ba nam một nữ, người nữ kia chính là cô. Thời điểm tan học khi có người lớn đứng ở cửa gọi một tiếng “Điền Điền”, thường thường sẽ nhận được bốn tiếng vang trả lời,trong đó có một giọng nữ cao duy nhất vang lên, và bạn nhỏ Dư Điền Điền cuối cùng sẽ luôn nhận được một trận cười nhạo.
Càng khỏi phải nói từ nhỏ đến lớn cô luôn luôn gặp được vô số bạn nam và bạn nữ tên Điền Điền …
Cô nhận lệnh xoay người lại,”Cơm lập tức sẽ xong, hai người rửa tay trước đã, con đi chuẩn bị bàn ăn.”
Hai người lộ ra vẻ mặt vui mừng, vô cùng nghe theo lời con gái.
Trên bàn đều là những món ăn mà ba mẹ cô thích, lúc ăn cơm, hai nhà nghệ thuật gia bỏ đi toàn bộ khí chất thanh cao ,ăn như hổ như sói giống như nhiều ngày nay hai người chưa từng được ăn cơm vậy.
Mẹ Dư u oán quở trách chồng không nấu ăn ngon như con gái, ba Dư cười thật hiền , xoa xoa mũi không dám nói gì, rồi gắp cho vợ một miếng thịt kho tàu, sau đó mẹ Dư lập tức hết giận.
Dư Điền Điền nhìn bọn họ đối xử với nhau như vậy, nếu nói không cảm động thì chính là nói dối.
Nếu mẹ cô ăn quá nhanh, ba cô sẽ rót cho bà cốc nước, vuốt lưng cho bà xuôi xuôi cơm; nếu như trên bàn cơm có những món ăn mẹ cô thích mà ba cô không thích, mẹ cô liền dùng đũa gắp thức ăn cho ông, bắt ông ăn nhiều một chút.
Kết hôn đã nhiều năm như vậy, tuy rằng trong cuộc sống hàng ngày hai người làm việc nhà không tốt lắm, nhưng trong tình yêu họ luôn luôn tràn đầy năng lượng như vậy.
Dư Điền Điền hâm mộ nói: “Nếu như sau này con kết hôn cũng có thể giống như hai người, thì thật là tốt.”
Lời này vừa nói ra, hai người đang ăn như hổ như sói liền liếc nhau, hai đôi đũa đồng loạt dừng lại.
Mẹ Dư nói: “Có chuyện gì rồi?”
Ba Dư nói: “Điều kiện của đối phương như thế nào?”
Mẹ Dư lập tức nói: “Tầm thường! Đầu tiên đã hỏi điều kiện gia đình người ta là hợp lý sao?”
Ba Dư oan ức bĩu bĩu môi: “Anh hỏi điều kiện cá nhân của người ta, diện mạo nhân phẩm xem có đối xử tốt với con gái anh không thôi mà.”
Dư Điền Điền bật cười, “Bát tự còn chưa so đâu, con cũng không biết có thể phát triển tới bước đó không nữa.”
Sau đó trong cả bữa ăn ba người đều vui vẻ cười cười nói nói, buổi tối cô liền lên phòng cô ở trước đây ngủ một đêm, ngày mai sẽ trực tiếp tới hội thảo.
Trước khi ngủ, mẹ Dư lặng lẽ đi vào phòng cô, bà muốn hỏi về chuyện đối tượng tiềm năng kia của cô một chút, Dư Điền Điền chỉ nói vài câu tóm tắt, là hai người quen nhau khi tham gia hội thảo y học, anh là bác sĩ bệnh viễn phẫu thuật chỉnh hình, cụ thể có thành đôi hay không còn phải chờ tương lai mới biết.
Nhưng mà cô vạn lần không nghĩ tới, vài ngày sau đó, cô bỗng nhiên nhận được điện thoại của dì, dì cô nói nghe ba mẹ bảo hiện tại cô đã có đối tượng.
Dư Điền Điền quýnh lên nói: “Không có không có, hai đứa con chỉ là bạn bè bình thường thôi!”
Dì cô như trút được gánh nặng cười , “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, trước đây ba mẹ con còn nói con đã 25 tuổi mà còn chưa quen bạn trai, chẳng phải ý bảo dì thu xếp giới thiệu một người cho con sao? Ngày hôm qua dì gọi điện thoại qua nhà con, ba mẹ con lại nói con có đối tượng rồi, làm dì sợ giật cả mình! Dì bảo nếu con đã có đối tượng thì dì phải ăn nói với người ta thế nào! May mà con chưa có.”
Dư Điền Điền lại bắt đầu đau đầu rồi.
Dì cô là một bà mối nghiệp dư, bình thường bà thích nhất là nhắc đi nhắc lại chuyện trong khu chung cư có mấy đôi vợ chồng là do bà giới thiệu mà thành đôi, trong đơn vị lại có bao nhiêu đôi vợ chồng đã qua tay của bà mới có hôm nay…
Vấn đề là Dư Điền Điền không muốn đi xem mặt.
Cô hi vọng tình yêu của mình là thuận theo tự nhiên nước chảy thành sông, mà không phải hai người tuổi còn trẻ đã ngồi chung một bàn đem điều kiện của mình tô vẽ thật đẹp sau đó phô trương thể hiện, mặc cho người ta chọn lựa.
Vì thế cô đột nhiên nhanh trí, vội vàng nói: “Dì à tuy rằng hai đứa con bây giờ vẫn chỉ là bạn bè bình thường, nhưng cũng rất nhanh sẽ đột phá cửa lớn, căn bản là chuyện này ván đã đóng thuyền! Cho nên dì cũng đừng bận tâm về con, con nói thật, hai đứa chúng con cũng đã quyết định với nhau vài chuyện rồi !”
Dì cô không giống ba mẹ cô dễ dụ như vậy, bà kéo dài giọng nói: “Vậy sao, đã quyết định vài chuyện rồi sao?”
“Đúng đúng đúng, năm ba ngày nữa nhất định có thể thành đôi!” Dư Điền Điền đưa ra lời thề son sắt.
“Nhất định sẽ thành đôi sao.” Dì cô sảng khoái dứt khoát nói, “Vậy dì sẽ từ chối bên kia hộ con.”
“Dạ!” Dì cô quả là người tốt!
“Nhưng tối cuối tuần này con mời đối tượng của con cùng ăn một bữa đi , dì sẽ tới giúp con nhìn người ta xem sao, ánh mắt dì rất tốt, hơn nữa lại là người từng trải, có thể nhìn thấy những thứ mà mấy người trẻ tuổi như các con không thấy được đâu.”
“…” Dư Điền Điền bị dọa cho sợ.
Kết cục cuối cùng chính là cô không lay chuyển được dì cô, vừa cúp điện thoại xong cô liền bắt đầu lo lắng, cô phải đi đâu tìm đối tượng hợp tiểu chuẩn của dì cô đây?
Càng nghĩ cô vẫn là quyết liều một phen, cô sẽ làm để một lần vất vả mà suốt đời nhàn nhã, bằng không chuyện xem mặt này sợ là sẽ phải tiếp tục kéo dài.
Lần đầu tiên cô chủ động gửi tin nhắn cho Thiệu Binh qua WeChat,cô có chút thấp thỏm nói với anh người nhà ép cô đi xem mặt, bất đắc dĩ cô đành nói dối là đã có bạn trai, câu nói cuối cùng tương đối vô liêm sỉ.
“Bác sĩ Thiệu, tôi có thể mượn anh một đêm sao? Tôi mời anh ăn một bữa, chỉ cần anh không vạch trần tôi là tốt rồi…”
Khi cô đang thấp thỏm bất an chờ đợi tin nhắn của Thiệu Binh thì di động lại bỗng nhiên có cuộc gọi, là Thiệu Binh tự mình gọi tới.
Cô vội vàng tiếp: “Bác sĩ Thiệu?”
Người đàn ông đầu bên kia cười nói: “Thời gian, địa điểm?”
Không biết làm sao, anh cứ lời ít mà ý nhiều trả lời như vậy bỗng làm cho cô thở phảo nhẹ nhõm.
Nhà hàng cô hẹn anh là một hoa viên bên cạnh con sông lớn, giá cả có hơi đắt chút, nhưng lại có một không gian đẹp, vừa vặn có thể bổ sung không gian tình yêu lãng mạn của cặp đôi tình nhân giả là cô cùng Thiệu Binh.
Dư Điền Điền cũng không nói cho ai biết, chỉ đem chuyện này kể cho Lục Tuệ Mẫn nghe.
Lục Tuệ Mẫn chần chừ nói: “Tớ thấy chuyện này nhất định sẽ từ trò đùa phát triển thành chuyện thật, trong phim truyền hình không phải đều như vậy sao! Hơn nữa tên bác sĩ Thiệu kia lại thoải mái đồng ý như vậy, không chừng hắn ta thật sự có ý gì với cậu.”
Dư Điền Điền cười nói: “Vậy thì thật là tốt, bữa cơm này cũng không phí tiền.”
“Này tớ nói, lần trước uống cà phê cũng là cậu mời khách, lần này ăn cơm cũng là cậu mời khách, hắn là đàn ông mà không biết xấu hổ sao?” Lục Tuệ Mẫn nói.
“Lần trước là mình chịu nhận lỗi, lần này là hắn giúp mình, chẳng lẽ không phải do mình mời?”
“Nói thì nói như thế không sai, nhưng thân là đàn ông cũng nên có chút galang mới đúng chứ!”
Dư Điền Điền nghe thấy không đúng liền phản bác, “Có phải cậu không thích bác sĩ Thiệu không?”
“Sao có thể được, mình cũng không quen biết hắn!” Lục Tuệ Mẫn chống cằm nghĩ ngợi, “Nhưng mình vẫn đang suy nghĩ một chuyện, nếu Bác sĩ Trần ghét hắn ta đến mức không muốn hắn xuất hiện trong giờ giảng của mình, vậy thì nhất định sẽ có nguyên nhân của anh ấy…”
Vừa nghe đến tên Trần Thước, tâm trạng của Dư Điền Điền liền không tốt.
“Bác sĩ Trần bác sĩ Trần, tên bác sĩ Trần này có chỗ nào tốt đến mức cậu coi trọng anh ta như vậy? Anh ta ghét ai cậu cũng muốn ghét người đó sao?”
Lục Tuệ Mẫn nghiêm túc nói: “Tiểu Ngư, đấy là vì cậu có thành kiến với bác sĩ Trần! Thực sự từ trước đến giờ nếu ai đã làm việc cùng anh đều biết anh ấy là người không thích cố tình gây sự với ai cả.”
“Không thèm nói chuyện với cậu nữa.” Dư Điền Điền khoát tay, vào phòng tìm bộ váy thích hợp đi tham dự đại tiệc.
Lục Tuệ Mẫn còn đang ở bên ngoài ồn ào nói với vào: “Mình nói thật mà, cậu phải để ý chuyện này một chút! Bác sĩ Trần tuy rằng độc mồm độc miệng, nhưng rất ít khi đối xử hà khắc với người khác, nếu như anh ấy làm như vậy, nhất định là do đối phương đã xúc phạm đến nguyên tắc của anh ấy —— Này này! Cuối cùng cậu có chịu nghe mình nói gì không vậy?”
***
Lục Tuệ Mẫn càng nghĩ càng cảm thấy không yên lòng, vì vậy ngay khi kết thúc giờ làm việc chiều thứ tư , cô quyết định tới văn phòng Trần Thước một chuyến.
Trần Thước vừa nghe cô nói Dư Điền Điền muốn tiến thêm một bước với Thiệu Binh thì chân mày nhất thời chau lên, trên mặt hiện ra vẻ không kiên nhẫn, “Cô ấy bị úng não sao? Chưa bao giờ đem lời khuyên của người khác để vào lòng! Tôi đã từng nhắc cô ấy tránh xa tên họ Thiệu một chút, rốt cuộc có cái dây thần kinh não nào của cô ấy bị hỏng sao?”
Lục Tuệ Mẫn lập tức thả lỏng người, nhìn đi cô biết ngay tên họ Thiệu kia có vấn đề mà!
Cô lo lắng hỏi: “Bác sĩ Trần, tên Thiệu Binh kia rốt cục là người như thế nào, vì sao anh ghét hắn ta như vậy?”
“Hắn ——” Trần Thước chỉ nói một chữ, thì không có nói tiếp nữa, anh liền đứng dậy đem áo blouse trắng thay thành áo khoác trên giá treo,rồi lại nói, “Nói xấu sau lưng người khác sẽ chỉ là nói miệng mà không có bằng chứng, nếu Dư Điền Điền cứ nhất quyết không tin tôi như vậy, tôi chỉ có thể để cô ấy tận mắt chứng kiến Thiệu Binh là loại người gì!”
Trước nay xen vào việc của người khác không phải phong cách của Trần Thước, nhưng mặc kệ Dư Điền Điền là loại con gái xấu tính không có đầu óc bị người lừa gạt, anh cũng không muốn làm ngơ để cô bị người khác lừa.
Sáng ngày hôm sau, khi Dư Điền Điền đang đứng trực ban thì bỗng nhiên Trần Thước hùng hùng hổ hổ bước vào tầng bốn, nắm tay cô trực tiếp kéo ra ngoài.
Một đám người liền mau chóng nhìn qua bên này, vẻ mặt đều rất phong phú.
Dư Điền Điền kinh sợ: “Này này, anh làm gì vậy?”
“Đi theo tôi.” Trần Thước nói lời ít mà ý nhiều.
“Tôi đang trực ban, anh định kéo tôi đi đâu?” Dư Điền Điền tức giận cãi lời.
Trần Thước bỗng nhiên đứng lại, xoay người lại nhìn cô, anh vốn định lớn tiếng trách mắng cô không có não, nhưng nhìn thấy xung quanh nhiều người như vậy, anh vẫn nên nhịn cô mới phải, anh liền đem giọng nói đè lại thật thấp , chỉ dùng âm lượng mình cô có thể nghe thấy , không kiên nhẫn mà nói: “Không phải cô muốn biết vì sao tôi rất ghét Thiệu Binh sao? Tôi sẽ dẫn cô đi gặp người mà cô luôn cho là ‘Đạo đức tốt’ bác sĩ Thiệu!”
Khi nói ra ba chữ “Đạo đức tốt” anh liền nghiến răng nghiến lợi giọng nói lúc cao lúc thấp.
Bỗng nhiên Dư Điền Điền không chống cự lại nữa.