Cuối cùng Dư Điền Điền cũng không gặp được Trần Thước.
Khi cô chạy ra khỏi hội trường đến khoa ngoại thì cũng vừa lúc kết thúc cuộc họp toàn viện đầu tuần, nhưng Trần Thước vẫn đang trong phòng phẫu thuật.
Lục Tuệ Mẫn vẻ mặt kinh ngạc đi tới, “Tui còn tưởng bà bỗng nhiên chạy khỏi hội trường là có việc gì gấp chứ… bà ở đây làm gì?”
Dư Điền Điền mở miệng nhưng không nói được gì, trong lòng có chút chột dạ.
Lục Tuệ Mẫn nheo mắt nhìn ánh đèn màu đỏ vẫn sáng phòng giải phẫu, thì chớp mắt hỏi “Đang chờ bác sĩ Trần?”
Dư Điền Điền nhanh chóng chột dạ mà cúi đầu đếm kiến, sau đó xoạt một tiếng cô nhảy dựng lên, “Thôi, giải tán giải tán, phải trở về làm việc thôi!”
Trông cô thật giống con thỏ vội vàng bỏ chạy.
Đến trưa, khi cô ra khỏi cangteen thì lại đi thêm một vòng nữa, rồi mới chậm chạp đến gần khoa ngoại.
Nhưng trong phòng phẫu thuật đèn vẫn sáng, văn phòng bác sĩ Trần cũng không có ai.
Cô liền kéo một y tá đi ngang qua hỏi: “Xin hỏi cô có biết bác sĩ Trần đang ở đâu không?”
Câu trả lời vẫn là: “Bác sĩ Trần chắc đang trong phòng phẫu thuật.”
Dư Điền Điền đợi rồi lại đợi, nhưng đến khi đồng hồ điểm hai giờ cô lại phải lên phòng làm việc nên không thể đợi đến khi Trần Thước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Suốt buổi chiều làm việc, trong lòng Dư Điền Điền vẫn bận tâm về Trần Thước.
Thật vất vả mới đợi đến lúc tan tầm, cô vừa cầm di động lên liền nhắn một tin cho Trần Thước: “Bác sĩ Trần, anh đã phẫu thuật xong chưa?”
Lần này, chỉ năm phút sau cô cũng nhận được tin nhắn của Trần Thước: “Xong rồi, vừa ra khỏi phòng phẫu thuật đã nghe mọi người nói, cô đi khắp nơi tìm tôi suốt, sao thế, nghĩ kỹ rồi nên quyết định muốn nhờ tôi giải phẫu não hộ à?”
Đầu dây bên này, Dư Điền Điền cười ha ha đáp lại, cô tắt điện thoại cất vào trong túi, vô cùng vui vẻ đi xuống tầng hai.
Nhưng tới đó Trần Thước cũng không ở tầng hai, y tá nói lúc tan làm anh đã đi trước rồi, Dư Điền Điền gọi điện thoại qua hỏi, Trần Thước liền nói anh đang trên sân thượng.
Dư Điền Điền đành phải lên sân thượng tìm anh, trước khi đi cô y tá kia lo lắng kéo kéo ống tay áo cô, “À này, tôi cảm thấy hôm nay tốt nhất cô đừng chọc ghẹo bác sĩ Trần.”
Dư Điền Điền ngơ ngàng hỏi “Có chuyện gì à?”
“Hôm nay, bệnh nhân của anh ấy… đã không thể tiếp tục phẫu thuật trên bàn mổ.”
Dư Điền Điền lúc này mới mơ màng nhận ra, vừa rồi trong điện thoại giọng anh có chút mệt mỏi.
Tâm trạng anh không tốt sao?
Cô y tá nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Trần thường không muốn chấp nhận sự thật là bệnh nhân đã qua đời, mỗi lần gặp chuyện này, tâm trạng anh ấy sẽ không tốt. Cô đừng trêu chọc anh ấy, bình thường anh ấy cũng đã rất khó tính…”
Câu nói sau đó dừng lại ở đây.
Dư Điền Điền gật gật đầu, khi cô bước vào thang máy, tay vẫn theo bản năng không chùn bước mà nhấn số mười hai.
Trần Thước đang đứng hút thuốc trên sân thượng.
Dư Điền Điền chưa từng thấy anh hút thuốc bao giờ nên đây là lần đầu tiên.
Cô đi đến bên cạnh anh, nhìn thấy anh vẫn đang mặc áo blouse trắng, nhỏ giọng gọi anh: “Bác sĩ Trần.”
Trần Thước không quay đầu, nhẹ giọng ừm một tiếng.
Dư Điền Điền vốn đang ngập tràn vui sướng muốn chia sẻ cùng anh, cô muốn nói cho anh biết cô đã giành thắng lợi trong chiến dịch cuối cùng với Trương Giai Tuệ, nhưng thấy tâm trạng Trần Thước buồn bã như vậy, niềm vui của cô cũng bỗng chốc biến mất .
Nghĩ ngợi một chút, cô an ủi anh: “Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình ở đời. Anh đã cố gắng hết sức rồi, đừng quá nghiêm khắc với bản thân mình, đây cũng không phải là lỗi của anh.”
Trần Thước hít một hơi dài, thả ra khói thuốc, còn mang theo hơi thở của anh.
Khung cảnh có chút mờ ảo nhưng lại nhìn rất đẹp.
Dư Điền Điền lại nói: “Anh là bác sĩ khoa ngoại, chuyện này ắt hẳn phải trải qua rất nhiều, cũng buồn nhiều lần rồi. Nhưng nếu mỗi lúc có bệnh nhân qua đời, anh đều đau lòng như vậy, sao có thể có tâm trạng tốt tiếp tục phẫu thuật cho những người khác nữa?”
Cô nói liên tục, cằn nhằn xong lại nói vài chuyện lung tung khác nhưng từng câu từng chữ đều thể hiện rằng cô đang quan tâm anh.
Khi cô dừng lại một chút, Trần Thước rốt cuộc cũng mở miệng.
Anh nói: “Mẹ tôi.”
Dư Điền Điền dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
“Mẹ tôi cũng vì xuất huyết quá nhiều trên bàn phẫu thuật nên đã không thể tiếp tục phẫu thuật mà qua đời.”
Đó là năm Trần Thước mười bảy tuổi, ba mẹ anh đã cãi nhau nhiều năm qua, cuối cùng trong mùa xuân năm ấy, sau khi cãi nhau một trận to với ba thì mẹ anh khóc lớn rồi bỏ nhà đi.
Hôm đó, Trần Thước và Trần Hi trốn trong thư phòng không dám ra ngoài, khi ấy cậu thanh niên Trần Thước còn đang trong thời kỳ phản nghịch nên đeo tai nghe tỏ ra không quan tâm, còn Trần Hi gục đầu vào đầu gối ngồi dưới đất, tâm tình buồn bực nghe tiếng cãi nhau bên ngoài kia.
Khi nghe thấy tiếng mẹ xô cửa mà bỏ đi thì Trần Hi bắt đầu sốt ruột, cô bé liền kéo tai nghe Trần Thước xuống rồi nói: “Anh hai, mẹ bỏ đi rồi!”
…
Trần Thước cũng chỉ kể đến đây.
Đột nhiên anh dừng câu chuyện, hít một hơi thuốc thật dài, anh im lặng nhìn về phía xa xa.
Dư Điền Điền muốn hỏi sau đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao mẹ anh lại qua đời.
Bỗng Trần Thước quay đầu qua nhìn cô, anh chỉ nhìn cô mà thôi nhưng một chữ cô cũng không nói được thành lời.
Trong mắt anh giống như mặt biển thật yên lặng, không có bất kỳ cơn gió nào thổi qua.
Bởi vì có quá nhiều cảm xúc đều đã bị đè nén dưới đáy biển kia.
Nỗi đau của người đàn ông này là kìm nén mà âm thầm chịu đựng.
Cô chỉ có thể mấp máy môi, cuối cùng ngập ngừng nói ra một câu: “Không sao hết, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Nhưng ngay cả những lời nói này chẳng qua cũng chỉ là những lời an ủi cứng nhắc bất lực.
Cô đoán mẹ anh đã gặp tai nạn giao thông hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà anh chưa từng trải lòng về chuyện ba mẹ mình với bất cứ ai —— vì mẹ qua đời mà đau lòng còn ba chính là mồi lửa dẫn đến sự oán hận trong lòng mình.
Nhưng còn Trần Lộ Dao thì sao?
Chuyện về Trần Lộ Dao là thế nào?
Dư Điền Điền cũng không dám hỏi nữa.
Trần Thước dẫm hết tàn tro dưới chân rồi nói với cô: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
Dư Điền Điền đi theo phía sau anh, nhìn thấy bóng lưng anh gầy gầy xương xương, tự dưng cô nhớ tới một đêm khi anh đưa cô về nhà. Khi cô đứng trong cửa nhà nhìn ra ngoài thì chỉ thấy dáng vẻ cô đơn của anh khi ngồi trong xe mà ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Bầu trời đầy sao, dưới bóng cây có rất nhiều đôi tình nhân.
Nhưng trong xe chỉ có một mình anh.
Một mình anh lẻ loi ngồi đó, thật giống như đang ẩn mình vào bóng đêm dịu dàng ấy.
Đột nhiên cô không nhịn được chạy thêm hai bước nữa mà sóng vai đi bên anh
Bỗng nhiên trên mặt đất phản chiếu thêm cái bóng của cô. Bây giờ thì tốt rồi, anh sẽ không còn cô đơn nữa.
Cô cúi đầu chợt nhìn thấy đôi tay bên cạnh đang thả lỏng dưới chiếc áo blouse trắng kia, đó là một bàn tay thon dài, từng ngón tay thật dài thật sạch sẽ.
Bỗng nhiên cô không nhịn được mà muốn nắm lấy bàn tay ấy.
Cô giật giật ngón tay nhưng cuối cùng cũng không dám vươn tay tới.
Cô chỉ có thể vụng về móc trong túi xách ra một đôi găng tay gấu bông lông xù, nhét vào tay anh mà nói: “Sân thượng rất lạnh, anh lại đứng lâu như vậy mau đeo vào đi.”
Trần Thước im lặng nhấc tay lên, đem hai chiếc găng tay nho nhỏ đến gần trước mặt nhìn qua, sau đó anh chọn một cái rồi đọ thử với bàn tay mình.
Găng tay này nhỏ quá mà chiều dài ngón tay anh thì dài hơn một phần ba cái găng tay.
Dư Điền Điền mặt đỏ bừng, nhanh chóng lúng túng muốn duỗi tay lấy về.
Nhưng Trần Thước đột nhiên lại bỏ đôi găng tay kia vào túi áo blouse trắng.
Dư Điền Điền: “…”
Anh bình tĩnh nói: “Quà đã tặng người ta, tất nhiên không có lý do gì để lấy lại.”
“Nhưng anh làm sao dùng được…”
“Cô không phải tôi sao biết tôi không dùng được?”
Thấy anh chơi xấu, Dư Điền Điền liền không nhịn được nghẹn họng: “Vậy anh nói xem anh dùng nó làm gì?”
“Thấy vật nhớ người.”
Bốn chữ, anh nói rất ngắn gọn rõ ràng lại ra vẻ rất đúng tình hợp lý.
Dư Điền Điền ngây người.
Một giây, hai giây, bầu không khí trong thang máy bỗng nhiên ngưng lại.
Cho đến khi Trần Thước vươn tay cốc cốc vào trán Dư Điền Điền, “Ngốc, muốn đùa cô chút thôi, trông mặt của cô kìa, ngơ ngác như vừa ăn phải phân ấy.” =.=
Dư Điền Điền rốt cuộc cũng tỉnh lại, tức giận đập một cái thật mạnh vào sau gáy anh, “Bệnh thần kinh!”
Cửa thang máy vừa mở, cô cũng không thèm quay đầu nhìn anh mà đi ra thẳng.
Trần Thước ở phía sau gọi to: “Này, Dư Điền Điền! Cô chạy đi đâu đấy? Còn muốn ngồi nhờ xe tôi không?”
Dư Điền Điền vừa chạy vừa hung hăng mắng: “Ngồi ngồi ngồi cái đầu nhà anh ấy! Đồ đáng ghét! Bệnh thần kinh…”
Mắng một câu, cô bỗng nhiên bớt giận.
Nhớ lại lúc vừa nãy, khi anh nói thấy vật nhớ người, trái tim cô bỗng nhiên lỗi nhịp một cái, sau đó càng đập càng nhanh, càng đập càng hỗn loạn.
Rồi khi anh nói anh chỉ đang đùa cô thôi, trái tim cô lại đột nhiên hụt hẫng như lao xuống vực sâu.
Cô xoa xoa trái tim đau lòng.
Xong rồi xong rồi, cô bị làm sao vậy…
Trần Thước trơ mắt nhìn Dư Điền Điền bỏ đi, lúc này mới nhớ chính mình còn chưa thay áo blouse trắng nên đành trở lại văn phòng tầng hai thay áo.
Một mình anh đi giữa hành lang khoa ngoại trống vắng, trên đầu là từng chiếc từng chiếc đèn leon đang sáng rực.
Nơi này vắng ngắt lại tràn đầy mùi nước Javel [1].
[1] Nước Javen: công thức hóa học NaClO, được dùng để sát trùng trong bệnh viện.
Anh đứng trước cửa văn phòng, nhìn ánh đèn đã tắt trong phòng phẫu thuật, đứng lặng hồi lâu.
Năm đó sau khi mẹ anh qua đời, chưa tới nửa năm ba anh liền cưới bà vợ khác.
Vì thế Trần Thước rốt cuộc cũng loáng thoáng chắp vá được nguyên nhân câu chuyện khiến bọn họ không ngừng cãi nhau mấy năm nay.
Trước là ba ngoại tình, sau là mẹ qua đời.
Anh nhớ khi ấy, mẹ đang nằm trên bàn phẫu thuật còn anh thì đứng ngoài canh giữ, mắt nhìn ánh đèn màu đỏ trong đó mà đau khổ cỡ nào.
Khi ngồi trên ghế băng ngoài phòng chờ, anh đã nghĩ nếu mẹ rời bỏ hai anh em mình thì anh thật sự vô cùng hối hận.
Anh hối hận vì mấy năm qua anh phản nghịch chống đối ba mẹ, cho nên đã nhiều lần bỏ nhà ra đi.
Anh hối hận vì khi mẹ muốn tâm sự với anh thì anh luôn không chịu lắng nghe mà tỏ thái độ không kiên nhẫn khi nghe bà kể chuyện.
Anh hối hận vì không thể ngăn cản mẹ mình, không thể ngăn cản Trần Hi đuổi theo mẹ.
Năm ấy, cậu thiếu niên mười bảy tuổi vẻ mặt hoảng sợ ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, không ngừng cầu xin ông trời có thể nhân từ một chút mà buông tha cho hai người mình yêu thương nhất.
Nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình ở đời.
Ai cũng không thoát được khi vận mệnh đã an bài.
Một mình anh chờ đó rồi nhận đả kích thật nặng nề.
Mà ngày đó, cho đến giây phút cuối cùng khi mẹ ngừng thở, ba anh cũng đang kẹt xe mà không thể tới kịp bệnh viện.
Trên hành lang ngoại khoa, Trần Thước từ từ giơ tay lên lau lau nước mắt nơi khóe mắt.
Anh đi vào văn phòng, lúc thay xong áo khoác thì cúi đầu nhìn thấy túi áo blouse trắng căng phồng, hai chiếc găng tay gấu nhỏ đang bình yên mà nằm trong đó, ngây ngốc nhìn anh cười rạng rỡ.
Anh lôi chúng ra, nắm thật chặt trong tay.
Khi anh nhớ tới cô ngố vô tư lạc quan kia thì thở phào nhẹ nhõm.
Cũng chỉ khi nhớ tới cô ngố ấy, anh mới nhận ra bản thân cũng vô lo vô nghĩ như cô, rốt cuộc tảng đá trong lòng cũng bớt nặng hơn đôi chút.