Chẳng biết vì sao đã qua mười một giờ mà Ích Phong Lâu vẫn mở cửa. Ánh trăng rọi vào bảng hiệu gỗ đen chữ vàng treo trên cao, từng tia sáng nhỏ màu vàng chiếu sáng cửa, tựa như đang phô trương danh tiếng tiệm cổ trăm năm.
Giờ này mà tiểu nhị trong quán vẫn vô cùng ân cần, không chờ Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh vào cửa đã ra đón.
Tô Cảnh Cảnh dò xét đồng Hiên Tuấn bằng khoé mắt, thấy khoé môi anh mỉm cười trong lòng liền sáng tỏ. l=q_đ Theo tính cách của anh, thực ra đã sắp đặt xong hết rồi.
Tiểu nhị dẫn họ đến một căn phòng trang nhã trên lầu rồi đưa lên một bình trà hoa. Không bao lâu sau ông chủ Ích Phong Lâu cũng vào phòng, vô cùng cung kính nói với Đồng Hiên Tuấn: “Tâm thiếu dặn dò đều đã làm xong, xin Tam thiếu yên tâm.”
Đồng Hiên Tuấn cười nói: “Tất nhiên là yên tâm rồi, cua càng tím chính là món ăn sát chủ bài ở nơi này của ông.”
Khoé mắt Tô Cảnh Cảnh liếc qua ông chủ Ích Phong Lâu, khuôn mặt người này toàn thịt béo, cũng là dáng vẻ tiêu chuẩn trong các tiệm ăn, lại không biết vì sao cô nhìn ông chủ này thế nào cũng không thấy vừa mắt. Nghĩ chắc mình nghĩ nhiều nên cô không để bụng nữa, chỉ nói với đồng Hiên Tuấn: “Em còn tưởng anh chỉ thuận miệng, không ngờ…”
Đồng Hiên Tuấn cầm ly trà bằng sứ lên, hớp ngụm trà, nói: “Em nói xem mấy cái danh tiếng kia sao mà có được, sống phóng túng chính là điểm mạnh của tôi.”
Nghe anh nói vậy, tuy giọng điệu bình thường nhưng bên trong mang theo mùi vị không bằng lòng. l/q''đ Tô Cảnh Cảnh mấp máy môi, không lên tiếng, lại nghe anh vừa cười vừa đặt ly trà xuống: “Nghe nói trước đây Minh Soái rất thích ăn cua càng tím, thích đến trình độ không cua không vui.” Nói xong, nụ cười trên khuôn mặt anh dừng lại, nước trà màu nâu trong chén trước mặt anh khẽ xao động.
Tô Cảnh Cảnh rũ mắt quan sát, mi mắt cong cong như cánh bướm đang vỗ.
“Nhân thế luôn thay đổi vô thường.” Đồng Hiên Tuấn than thở, anh không hay an ủi người khác. Tô Cảnh Cảnh khẽ ngẩng đầu lên, cười nhạt với nah.
Cua càng tím được đặt tên như vậy là bởi vỏ cua hơi tím, nhưng sau khi luộc lên lại biến thành màu hồng.
Nhìn những con cua co lại mới đưa lên, Tô Cảnh Cảnh hơi khó xử. l.q/đ Tuy cô là người Duyên Bình, lúc nhỏ cũng ở Duyên Bình nhưng vì bóc cua quá phiền phức nên cô không hay ăn. Lúc này trước mặt Đồng Hiên Tuấn cô không thể nói mình không biết ăn được.
Đồng Hiên Tuấn thấy cô chậm chạp không ăn, khoé môi lại càng vui vẻ.
Ăn cua tất nhiên là có dụng cụ, Tô Cảnh Cảnh nhìn Đồng Hiên Tuấn lưu loát cầm cái kẹp cua nhỏ màu bạc cắt chân cua ra, sau đó ngon tay thon dài bóc vỏ cua, cua càng tím vào tháng năm, tháng sáu không có gạch nhưng đến tháng mười lại có gạch cua mỹ vị.
Nhìn Đồng Hiên Tuấn ăn đến quên trời quên đất, Tô Cảnh Cảnh cầm cái kẹp bạc trong tay thò về phía cua càng tím ngon miệng nhưng không lại cách nào gỡ cua.
Đồng Hiên Tuấn phỏng chừng cũng nhìn ra sự bất đắc dĩ của cô, anh khẽ mỉm cười, lại cầm một con, dùng chiếc muỗng bạc nhỏ bên cnạh múc gạch mua ra, bỏ vào cái bát sứ trước mặt cô.
Tô Cảnh Cảnh hơi ngạc nhiên, Đồng Hiên Tuấn lại thản nhiên nói: “May mà em không hay ăn, nếu hay ăn thì em đừng trông mong tôi sẽ giúp.”
Tuy anh nói vậy nhưng Tô Cảnh Cảnh lại cười.
Nhìn gạch cua trước mắt bỗng dưng cô thấy hoảng hốt.
Khi còn bé ông ngoại rất thích ăn cua, cô lại ngại phiền, thời gian đầu còn có âhù gái phục vụ, sau này mẹ thấy dáng vẻ vô tích sự kia của cô liền cho những hầu gái đó ra ngoài.
Có đoạn thời gian cô chỉ có thể nhìn những mỹ vị kia, lặng lẽ bới cơm trắng trong bát.
Có lần trở về Thi Gia Liệt không hề nhìn liền gỡ cua giúp cô, đặt xuống trước mặt cô.
“Sao vậy?” Thấy Tô Cảnh Cảnh thất thần, Đồng Hiên Tuấn loay hoay sườn cua hỏi. Tô Cảnh Cảnh cười hì hì với anh, nụ cười này có chút khô khan, may mà Đồng Hiên Tuấn đnag cúi đầu chuyên tâm ăn cua.
“Tông Hi, cám ơn anh.”
“Hả?” Đồng Hiên Tuấn ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cô, thấy tròng mắt cô hơi u ám: “Sao tự nhiên lại nói vậy?”
Tô Cảnh Cảnh cười nhạt, cầm đũa bạc định ăn gạch cua trong bát thì thấy một bóng dnág màu xám tro nhanh chóng đi vào.
Người kia ghé vào tai Đồng Hiên Tuấn nói mấy câu, Đồng Hiên Tuấn chau mày lại, trên mặt hiện rõ vẻ không vui. Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy trái tim như bị cái gì đó kéo, như muốn bung ra.
Sau khi người kia nói xong lập tức lui ra ngoài, mà vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn lại ngưng trọng lại, dẫu cho có cua càng tím ngon miệng trước mắt cũng không thể đả động đến anh.
“Sao vậy?” Tô Cảnh Cảnh mềm giọng, cẩn thận hỏi nah. Đồng Hiên Tuấn lắc đầu một cái, môi hơi động đậy nhưng không nói gì, chân mày nhíu lại thật chặt không hề giãn ra.
Tô Cảnh Cảnh đoán chắc xảy ra chuyện lớn gì, cũng không biết là chuyện ở đâu. Nếu là bên thành Cù An thì còn may, dù sao cũng cách quá xa, ngược lại lời nhắn có thể có sai xót, nhưng nếu là Duyên Bình.
Đồng Hiên Tuấn xoa nhẹ mi tâm, dùng sức gõ bàn hai cái. Tiểu nhị chờ bên ngoài lập tức vào hỏi: “Tam thiếu có gì dặn dò?”
Đồng Hiên Tuấn lại không nói gì, tiểu nhị cũng không dám lui xuống, đành khom lưng đứng đó, đứng được một lúc thì mồ hôi lạnh trên trán cậu ta thi nhau chảy xuống.
Tô Cảnh Cảnh nhìn hành động ấy của Đồng Hiên Tuấn cũng bắt đầu khẩn trương, nhưng nhfin vẻ mặt anh lại không dám hỏi, chỉ có thể ngồi ngây ngẩn.
Tô Cảnh Cảnh ngắm mi tâm nhan chặt vào nhau của anh, trong mắt chứa đầy lo lắng. Một lúc lâu sau Đồng Hiên Tuấn cười với cô, nói: “Còn chưa ăn xong bữa cơm thì gặp chuyện, thật phiền phức.”
“Sao vậy?” Tô Cảnh Cảnh hỏi lại, cuối cùng lần này anh cũng trả lời cô: “Thật ra thì cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng em nên biết.”
Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên, trong mắt theo dõi khuôn mặt xem ra đã khôi phục lại vẻ bình thản vốn có.
Anh nói: “Thi Gia Liệt và Hà Tuấn Kiệt, cuối cùng…”
Anh nói tới đây thì dừng lại, Tô Cảnh Cảnh không phải kẻ ngu dốt, chỉ mấy chữ ngắn ngủi cô đã biết được tình hình khẩn cấp của sự việc. Cô cắn môi nhìn anh, anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào con đường trong trẻo, lạnh lẽo.
Chưa tới một giờ, bầu trời bên ngoài đã tối om, nhưng ánh trăng lại rất sáng, trong trẻo tựa dòng nước đưa tình trên con đường nhỏ lát đá xanh. Đèn hai bên đường toả ra ánh sáng màu vàng nhạt, làm nổi bật khu phố em lặng như bãi tha ma.
Tô Cảnh Cảnh lưỡng lự trong chốc lát, trong căn phòng nhỏ trang nhã tràn đầy vị cua nhưng cô không thấy đó là mùi thơm làm người khác thèm ăn, mà chỉ cảm thấy mùi vị đó làm cô khổ sở.
“Bây giờ chúng ta trở về Thịnh gia hay sao?”
Ánh mắt Đồng Hiên Tuấn khẽ chuyển, dừng lại tiểu nhị vừa bị anh gọi vào: “Biết chuyện gì rồi chứ.”
Tiểu nhị gật đầu một cái, ngậm chặt miệng, đối với chuyện của nâhn vật lớn này, anh ta biết càng nhiều càng dễ rước lấy hoạ sát thân. Cậu ta chưa tới hai mươi tuổi, trong nhà còn có già trẻ trên dưới, không thể không có cái mạng này của cậu ta.
Đồng Hiên Tuấn cong khoé môi, vô cùng hài lòng với phản ứng của tiểu nhị. Vì vậy anh chậm rãi cầm khăn lụa bên cnạh lên, nhẹ nàhng lau gạch cua trên ngón tay giữa.
“Nói ông chủ các cậu truyền tin tức đi đi.” Dứt lời anh ném khăn qua bên cnạh, liếc Tô Cảnh Cảnh nói: “Nên về xem xem, tình cảnh náo nhiệt như vậy sao chúng ta có thể không tới xem chứ!”
Sắc mặt Tô Cảnh Cảnh không tốt lắm, cô ngẩng đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, anh đứng dậy vươn tay về phái cô, mà cô hơi chần chừ.
Anh thấy cô ngâng ngừng, khuôn mặt liền hiện vẻ không vui, ngoắc ngoắc ngón tay, cô đành vươn tay ra đặt lên tay anh.