Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 1 - Chương 35: Giọt mưa thứ mười sáu (2)




Lúc này trong tiền sảnh y hương tấn ảnh*, rất náo nhiệt. Mấy bàn rượu đằng trước uống rượu chơi đoán số, nhiều không kể xiết.

*Y hương tấn ảnh (衣香鬓影): Hình dung người con gái ăn vận vô cùng hoa lệ (nhiều trường hợp chỉ nhiều người). Ý chỉ con gái.

Vì trong lòng Tô Cảnh Cẩnh sốt ruột đâm ra chạy luôn, lúc này cô đứng sau tấm bình phong, mặc cho mồ hôi trên trán chảy xuống cũng không để ý, ánh mắt một mực tìm kiếm trong đám người.

Anh là người phong hoa trác tuyệt, cho tới bây giờ đều là hơn người. L(Q*Đ Lúc này anh ngồi tại bàn chủ nhân, ngón giữa và ngón cái giữ chân ly, ánh mắt dừng tại rượu đang lắc lư, ngoài miệng mang theo ý cười hời hợt. Người ngồi cùng bàn luôn kính rượu anh, anh cũng không ngần ngại, mội hơi uống cạn một ly, dốc ngược ly xuống.

Người một bàn đều vỗ tay, anh cũng chỉ cười nhạt nhẽo, trong mắt lộ ra thần sắc hiu quạnh.

Tô Cảnh Cảnh nhìn anh từ xa, trong lòng cảm thấy đau đớn không thể giải thích. Rõ ràng thân anh ở chốn phồn hoa lại có vẻ cô đơn và bi ai đến thế. Người ta nói nơi cao không chịu nổi lạnh, người đứng ở nơi cao có phải năng lực chống lạnh càng nên mạnh mẽ hay không?

Tô Cảnh Cảnh lăc lắc đầu, xoá tan suy nghĩ trong đầu, cô giơ tay lau mồ hôi đang trượt xuống từ trán chợt thấy một bóng dáng màu sen nước chậm rãi đi tới. l:Q'Đ Giọng nói này cách một khoảng cách như vậy, cách nhiều ồn ào như thế, ấy thế nhưng vẫn rõ ràng như vậy.

“Đã lâu không gặp, tam thiếu, tam thiếu cũng không nên bỏ qua mặt mũi của em.”

Đồng Hiên Tuấn thấy là Tào Nhã Lệ, ánh mắt phát sáng, anh cười nhợt nhạt giơ ly rượu lên, đầy tớ nam ở bên đã sớm rót đầy ly rượu của anh. Anh nhìn cũng không nhìn xem trong chén có bao nhiêu rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó cười cười nói: “Sao em lại tới đây?”

Tào Nhã Lệ cầm ly rượu, khoé môi tràn đầy ý cười.

Tô Cảnh Cảnh bước nhanh tới, gặp mặt Tào Nhã Lệ, trong lòng hiểu lẫn nhau mà không nói gì.

Tào Nhã Lệ tự nhiên thức thời tiêu sái, nhưng trên mặt Đồng Hiên Tuấn lại là vẻ không được tự nhiên.

“Sao em lại đến đây, không phải nói ở cùng cô dâu sao?” Đồng Hiên Tuấn kéo cô ngồi xuống chỗ cnạh mình, dặn dò gã đầy tớ lấy bộ bát đũa mới, biết xưa nay cô không thích uống rượu bèn tự mình múc một chén canh sâm biển thập cẩm cho cô.

Giai nhân một bàn đều biết Đồng tam thiếu, nhưng người đó chỉ biết anh ngang ngược, chưa từng thấy dáng vẻ ôn nhu săn sóc như này của anh. L>q/Đ Trông thấy anh có dáng vẻ này, khuôn mặt người một bàn đều lộ vẻ hoảng sợ, nhưng đương sự vẫn thản nhiên tự nhiên làm chuyện của mình, hoàn toàn không để ý ánh mắt người khác.

Tô Cảnh Cảnh ldường như không tiếp nhận tình cảm của anh, chỉ nhàn nhạt nói: “Cảm ơn, tôi không khát.”

Cô thản nhiên bỏ qua mặt mũi của anh, những người khác trên bàn đổ lạnh vì cô, khong ngờ Đồng Hiên Tuấn lại không cấu, ngược lại khẽ mỉm cười nói: “Em mệt mỏi rồi, chúng ta trở về đi.”

Tô Cảnh Cảnh nhìn anh một cái, có thể vì uống nhiều rượu mà trên khuôn mặt anh có màu đỏ nhàn nhạt, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện sắc mặt anh thật sự rất kém.

Trong lòng cô căng thẳng, nhìn lướt qua người trên bàn, thấy ánh mắt họ dừng trên người bọn họ chỉ cảm thấy những người này nhàm chán, bèn nhích người về chỗ anh, ghé vào tai anh nói thầm: “anh khoẻ không?”

Đồng Hiên Tuấn vừa nghe cô hỏi vậy, trên mặt hiện vui vẻ nở nụ cười. Anh không nói câu nào, chỉ kéo tay cô đứng dậy đi ra cửa.

Mọi người không kinh ngạc. Biết Đồng Hiên Tuấn làm việc bất kể lễ phép, việc xảy ra giữa chừng bực này sớm thấy nhưng không thể trách rồi. Tức thời cũng trở lại tiệc rượu.

Tào Nhã Lệ đã trở lại bàn rượu thấy Đồng Hiên Tuấn dắt Tô Cảnh Cảnh rời đi, trên khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng là ý cười như trước, người khác tới kính rượu cũng bình thản uống cạn, chỉ là nơi đáy mắt lộ ra cô đơn.

Cửa nhà họ Giang đông như trẩy hội, tràn ngập người tsi chúc mừng hôn lễ.

Đồng Hiên Tuấn không kìm được nói: “Nếu tôi lập gia đình cũng không cần nhiều người như vậy đến chúc mừng.” Nói xong ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô.

Tô Cảnh Cảnh nghe giọng điệu của anh là biết anh không thích những thứ tục lễ đó. Cô cũng không thích, việc này thật sự đều chỉ vì mặt mũi, chẳng có tác dụng thực chất gì cả.

Vì thế Tô Cảnh Cảnh tiếp lời anh: “Ví như những người kia không phản đối, ngược lại tôi chả thèm để ý làm chi.”

Đồng Hiên Tuấn nhẹ nhàng nở nụ cười, nghe lời này của Tô Cảnh Cảnh thật là tại vài vị trưởng bối trong nhà sắp xếp rồi. Anh quay đầu đi, thấy bên tóc mai của cô có một sợi bị sổ ra, hôm nay cô là phù dâu nên trang điểm tinh tế, sợi tóc này phất vào mặt khiến dung nhan bị tổn hại.

“Anh làm gì vậy?” Tô Cảnh Cảnh cả kinh, cho rằng anh định làm gì đó lại không ngờ anh chỉ vươn tay ra vén sợi tóc mai ra sau tai cô, cô không khỏi đỏ mặt, có phần nói năng lộn xộn: “Cửa này…”

“Cậu ba đúng là hăng hái thật!” Không đợi Tô Cảnh Cảnh nói xong, một giọng nói trong trẻo truyền đến. Tô Cảnh Cảnh quay đầu trông thấy đôi bích nhân đang chậm rãi đi đến.

Nam có dáng vẻ na ná Đồng Hiên Tuấn, nhưng thường ngày Đồng Hiên Tuấn tuấn tú hơn, dịu dàng hơn chút, mà người đàn ông này có khuôn mặt kiên nghị, góc cạnh rõ ràng.

Tô Cảnh Cảnh hơi suy ngẫm chốc lát thì nhớ ra, đây chẳng phải là Đồng Hiên Lân ư, cô từng gặp mặt anh ta một lần tại văn phòng Kiệt Khắc.

Nữ tất nhiên là vô cùng diễm lệ, trang điểm cẩn thận nhưng không che nổi thanh lệ của cô. Lúc này cô đang nghiêng đầu, một đôi mắt linh động cẩn thận quan sát Tô Cảnh Cảnh.

Tô Cảnh Cảnh bị cô nhìn rất không tự nhiên, ánh mắt này như lạnh như không, thật khiến người khác khó chịu.

Đồng Hiên Tuấn chậm rãi quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt dần dần chống lại Đồng Hiên Lân, sau đó cười dịu dàng: “Nào có, vẫn là anh cả hào hứng bừng bừng, bận rộn như vậy mà vẫn tới tham gia hôn lễ của Giang phó thứ trưởng.”

Đồng Hiên Lân cười lạnh lùng, mấy ngày nay anh trèo lên vị trí bí thư trưởng, việc làm rất nhiều. Mắt thấy Đồng Hiên Tuấn dương dương tự đắc, anh thật có phầm hâm mộ. Nhưng ngoài miệng lại nhất quyết không tha: “Nào có chứ, chỉ là chút chuyện tầm thường mà thôi. Hôn sự của Giang đại thiếu tất nhiên là muốn đến tham gia, bằng không người khác sẽ nói bí thư trưởng tôi đây không thông cảm cấp dưới.”

“Hả?” Đồng Hiên Tuấn mỉm cười: “Người khác sao dám nói chứ, anh cả đường đường là một bí thư trưởng, hoá ra đến vài cấp dưới cũng không áp chế được sao?” Chỉ một câu nói bình thường đã ném trả lại toàn bộ vấn để cho Đồng Hiên Lân.

“Ha!” Đồng Hiên Lân lạnh lùng nở nụ cười, cũng may bạn gái bên người anh biết tuỳ mặt gửi lời, túm tay áo Đồng Hiên Lân nói: “Đại thiếu, chúng ta nên vào thôi.” Chỉ một câu bình thản như vậy, lửa giận vốn bắt đầu dấy lên trên khuôn mặt Đồng Hiên Lân toàn bộ tiêu tán không thấy nữa.

Đồng Hiên LÂn đảo mắt qua cô gái kia, cô gái thản nhiên đón nhận, không có chút ý lùi bước nào.

Trong lòng Tô Cảnh Cảnh nghi hoặc nhưng không nói gì, ánh mắt chỉ dừng trên người cô gái kia.

Khoé môi cô gái kia mang theo ý cười kéo Đồng Hiên LÂn, một thân áo dài gấm Vân Cát màu hồng nhạt, bên ngoài là một chiếc áo khoác cộc tay một màu bó sát người, tóc theo mốt, trang điểm cũng là kiểu hợp thời, trên dưới káhp người lộ ra vài phần quyến rũ, rất khác biệt vsi Tào Nhã Lệ. Quyến cũ của cô chỉ là quyến rũ, mà quyến rũ của Tào Nhã Lệ lại ẩn ẩn lộ ra thanh lãnh cao quý.

Đồng Hiên Lân liếc Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh một cái, dắt tay cô gái kia vào Giang gia. Đồng Hiên Tuấn nhìn bóng lưng hai người nhưng lại bất giác cười nhẹ.

Tô Cảnh Cảnh lườm Đồng Hiên Tuấn một cái, không rõ ý gì nhưng vẫn không hỏi, trong lòng chỉ yên lặng than thở. Quân cờ à, rốt cuộc bản thân cũng chỉ là quân cờ của anh ta thôi.

Trở lại biệt thự Phượng Tê, Đồng Hiên Tuấn không nói một lời gọi Cố Trĩ Niên đến thư phòng.

Tô Cảnh Cảnh trở về phòng, cảm thấy không ổn nhưng không nói rõ có gì không ổn, lúc bấy giờ cũng không nghĩ nhiều nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.