(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mới đó mà đã đến cuối năm.
Nhà họ Trần rất chú trọng lễ tiết, đến cuối năm, Trần Đinh và Kiều Hòa mua quần áo mới cho Trần Tiểu Đậu và Trần Tửu, bảo họ thử từng bộ xem.
Tuy Trần Tửu mới học năm Nhất nhưng quay đi quay lại đã hăm sáu, sắp đầu ba đến nơi nên chẳng hứng thú gì với Tết nhất.
Nhưng Trần Đinh và Kiều Hòa thì lại cực kỳ hồ hởi, cô không tiện từ chối ý tốt của họ, đành ngoan ngoãn đóng vai quầy triển lãm nửa tiếng đồng hồ.
Hai vợ chồng rất hài lòng, cứ khen cô mặc nỉ đỏ đẹp.
Trần Tửu lại thất thần trong không khí ồn ã ấy.
Cô tự hỏi không biết Trần Quần đón Tết ra sao.
Không biết có ai mua quần áo mới cho anh không.
Đêm giao thừa, chiếu theo phong tục Tứ Phương, Trần Đinh và Kiều Hòa dẫn Tiểu Đậu sang nhà bố mẹ Kiều Hòa.
Trần Đinh không đành lòng để em gái ở nhà, cứ khăng khăng dẫn cô theo, nhưng bị Trần Tửu từ chối luôn.
Chờ họ đi, cô mới lén lút như ăn trộm móc điện thoại ra.
Không gọi điện mà nhắn tin trước.
[Ở đâu?]
Nghĩ một chút, lại hỏi một câu đậm chất Trung Quốc: [Ăn chưa?]
Trần Quần trả lời nhanh bất ngờ.
[Phòng làm việc.]
Chưa bảo ăn hay chưa, thế nghĩa là chưa.
Cô rất thông minh nên không hỏi anh sao không về nhà mà đắn đo một hồi rồi cầm ví tiền, điện thoại, và cả sủi cảo Kiều Hòa làm để trong tủ lạnh đi ra ngoài trong đêm.
Tới cửa, do dự một thoáng, rồi lại về cầm đồ ngủ theo.
Cứ thế xách lỉnh kỉnh mấy túi đứng ven đường bắt xe, xe taxi chịu chở khách vào đêm giao thừa ít đến đáng thương, lại hét giá trên trời, cô đợi mãi mới đón được xe.
Tầm một tiếng sau, cuối cùng cô cũng đến phòng làm việc của Trần Quần.
Bảo là phòng làm việc, song nó lại là một tòa cao ốc cực kỳ hoành tráng, hoành tráng đến độ không hề hợp với một phòng làm việc nho nhỏ.
Ông Trần nghe nói Trần Quần muốn gây dựng sự nghiệp ở Tứ Phương bèn mua luôn tòa cao ốc này cho anh, cao ba mươi chín tầng, phòng làm việc chỉ có mỗi tầng bảy, còn lại để trống không dùng đến.
Phòng làm việc nho nhỏ này cũng chỉ nhận mấy đơn hàng linh tinh như thiết kế logo, còn phụ thuộc vào tâm trạng của Trần Quần.
Trước khi lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, Trần Tửu nhìn điện thoại, đồng hồ hiển thị tám rưỡi tối.
Trăng mờ, gió cuốn.
Tốt lắm.
Lúc đi vào rất im ắng, trong phòng làm việc có mùi thuốc lá rất nhạt, Trần Tửu đặt đồ đạc lên bàn, quẹo vào phòng nghỉ, thấy bóng dáng đang đưa lưng về phía mình.
Trần Quần không hề phát hiện, Trần Tửu lại gần mới thấy anh đang đeo tai nghe chơi game.
Tốc độ tay rất nhanh, ánh mắt rất tập trung, nhưng mặt lại cứng đơ không cười, cũng không nói gì, thoạt trông hơi dữ.
Cô lặng lẽ đứng sau anh, nhìn anh chơi xong một ván mới đưa tay khẽ ôm lấy anh.
Anh rất ngầu, trời lạnh thế mà chỉ mặc một chiếc áo len đen, để lộ phần xương quai xanh tinh tế mê người hết sức đẹp đẽ.
Trần Quần khựng người, không dám tin quay đầu lại, khoảnh khắc trông thấy cô thì kích động kéo tai nghe xuống, đưa tay ôm cô vào lòng.
Trần Tửu bị anh siết muốn ngạt thở, vỗ mạnh mấy cái vào lưng anh, anh mới buông tay.
“Ăn tối chưa?”
Anh lắc đầu.
Quả nhiên, cô biết ngay mà.
Cô nói: “Chị mang chút đồ ăn cho em này.”
Trần Quần ừm một tiếng, tay vẫn quấn lấy eo cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Bấy giờ Trần Quần đem đến cảm giác khác hẳn ngày thường, vô cùng cô độc, đột ngột mà kinh người.
Trần Tửu hỏi: “Sao không ăn?”
Trần Quần l.iếm môi, nhìn cô với đôi mắt long lanh sáng trong, trong ấy viết rành rành “thích thế đấy”.
Cái người bình thường luôn kiềm chế và thích làm bộ làm tịch ấy thế mà lại vì không ai ở bên mà giận dỗi bỏ cơm, Trần Tửu câm nín, không chỉ về anh mà cả chính mình.
Nếu anh có thể nhìn thấu trái tim cô, nhất định sẽ phát hiện lần nào cô đối mặt với anh cũng mềm lòng đến không biết làm sao.
Trần Tửu kéo Trần Quần ra ngoài, cô không mở đèn trần, chỉ bật chiếc đèn cây màu vàng nhạt. Quầng sáng lờ mờ bao lấy họ, mang đến cho người ta cảm giác yên tâm.
Trần Quần hỏi bâng quơ: “Sao chị lại đến đây?”
“Chị lo cho em,” Trần Tửu không muốn giấu giếm Trần Quần, “Chị đoán em sẽ không về nhà.”
Động tác của Trần Quần bỗng cứng đờ, anh cúi đầu, im lắng nhìn chiếc túi trước mặt. Trần Tửu không thấy được mặt anh nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc của anh.
Trần Quần ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, “Không cần đâu, năm nào chẳng thế.”
“Không giống.” Trần Tửu lắc đầu, “Ít ra năm nay còn có chị.”
Bấy giờ sắc mặt Trần Quần mới tốt hơn.
“Anh trai chị đâu?”
“Sang nhà bố mẹ chị dâu.”
“… Thế mà muộn vậy chị mới tới.”
“…”
Cô buồn cười vuốt tóc anh, tóc Trần Quần khác hẳn con người anh, chất tóc mềm mượt, vuốt rất sướng tay.
“Nếu em muốn chị tới sao không chịu nói sớm?”
Trần Quần không đáp, lẩm bẩm gì đó, âm cuối bị kéo dài ra, khiến bầu không khí chợt đong đầy mờ ám.
Anh mở túi, thấy sủi cảo đông lạnh được gói ghém cẩn thận trong đó.
“Chị làm à?”
Trần Tửu nói thật: “Chị dâu làm, chị không biết nấu ăn.”
Ánh mắt Trần Quần dừng trên mặt cô một chốc, có vẻ một lời khó nói hết.
“Sao thế?”
“Em cũng không.” Anh nói.
Chuyện này Trần Tửu biết.
Cô nhìn chỗ sủi cảo kia, cắn môi dưới.
Em không biết, chị cũng không, làm sao đây?
Baidu vậy.
May mà độ khó của việc “Nấu chín sủi cảo” nằm trong phạm vi bình thường, hai người mỹ mãn ăn đám sủi cảo đã bung hết vỏ, ăn đến nỗi Trần Quần thấy hơi mệt.
Nhưng Trần Tửu không cho anh ngủ, bọn họ còn có chuyện quan trọng cần làm.
Xa xa ngoài cửa sổ là cao ốc thương mại, màn hình LED đang phát quảng cáo, Trần Tửu kéo Trần Quần lên sân thượng hóng gió.
Gió đêm lành lạnh mát mẻ, khiến người ta tỉnh táo hơn.
Nhưng Trần Tửu vừa mở cửa thông ra sân thượng đã bị mùi thuốc lá xộc vào mặt, cô không quen ngửi mùi thuốc lá, suýt thì bị sặc chảy nước mắt.
Trần Quần vừa vỗ lưng thuận khí cho cô vừa rời mắt.
Trần Tửu né khỏi tay anh, mở đèn sân thượng, ngồi xổm xuống đếm, một hai ba bốn năm sáu…
Sáu tàn thuốc lá.
Trần Tửu không biết ánh mắt mình đang biểu hiện gì, nhưng chắc không tính là hiền hòa. Tích tắc Trần Quần trông thấy ánh mắt đó của cô thì giơ tay đầu hàng ngay, “Em chỉ thỉnh thoảng mới hút, rất thỉnh thoảng.”
Trần Tửu dễ mềm lòng, nhưng nếu cáu lên thì không ai ngăn được.
Cô nhào tới túm lấy Trần Quần, Trần Quần bị động tác bất thình lình của cô dọa giật mình, vô thức né đi.
Nhưng Trần Tửu lẹ làng hơn, cứ thế nhảy luôn lên lưng anh.
Trần Quần đưa tay đỡ cô, không để cô ngã. Cô không nặng, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, nhảy một phát lên lưng Trần Quần khiến anh phải hít hà một hơi.
Hai chân Trần Tửu quấn lấy eo anh, nhất quyết không tha mà nhéo vai anh.
Trần Quần lắc lư mãi, cứ như muốn vứt cô xuống.
Trần Tửu vốn tức nghẹn, bị anh lắc thành ra nổi đóa.
Cô há miệng cắn một phát lên cổ anh.
Chỗ da cô cắn không quá non mềm, cô lại không dùng sức, lưỡi khẽ l.iếm qua khiến toàn thân anh cứng đờ.
Lúc cô buông anh ra, trên cổ anh để lại một vết đỏ nhạt.
Không giống dấu răng mà giống dấu hôn hơn.
Điên mất.
“Trần Tửu…”
Trần Quần mở miệng gọi tên cô, giọng nghẹn như bị lửa đốt.
Trần Tửu lắp bắp hỏi: “Sao, sao hả?”
Anh giơ tay xoa vết đỏ kia, bình tĩnh nói: “Chị cắn em.”
Trần Tửu hít sâu, làm bộ bình tĩnh: “Thì, thì sao?”
Bàn tay Trần Quần đặt trên vai cô thốt nhiên dùng sức kéo cô vào ngực anh.
Ngay sau đó, Trần Tửu cảm thấy cổ mình âm ấm.
“Phải để em cắn lại.”
Trần Tửu muốn phát điên, nhưng không đẩy ra được, thuận theo thì lại thẹn, cô chợt do dự thì Trần Quần lại nắm tay cô, để cô ôm lấy lưng mình.
Hơi thở của anh phả bên tai cô, bảo là cắn, song rõ ràng là gặm nhấm.
Đầu lưỡi vòng ra sau tai, ngậm lấy vành tai cô, cô có thể cảm nhận được Trần Quần đặt một nụ hôn lên đó, hôn đến nỗi cô tê hết người…
Luồng điện lan từ tai ra khắp toàn thân.
“Ưm…” Cô bất giác bật ra tiếng r.ên rỉ.
Nhưng đúng lúc này, Trần Quần lại rời đi.
Anh ôm eo cô, trói cô càng chặt, đầu tiên hà ba hơi thở trên cổ cô, như con thú hoang ngửi món ăn sắp lấp đầy bụng mình, đến khi Trần Tửu đã nhũn chân đứng không nổi mới cắn xuống.
“Á…”
Là cắn thật, cũng đau thật.
“Đau, đau, đau quá…” Trần Tửu kêu lên xin tha, nhưng giọng lại yếu như sên.
Trần Quần tốt bụng ngơi miệng, đau như thế, Trần Tửu hoài nghi đã trầy da.
“Sao em lại cắn thật…”
Cô còn chưa dứt lời, giây kế tiếp, đúng chỗ đó, lại có thứ mềm mại dán lên.
Trần Tửu sắp khóc òa: “Đừng, chị đau thật đó.”
Nhưng lúc này anh không cắn mà lè lưỡi cẩn thận và thong thả l.iếm láp vết thương vừa bị anh cắn.
Lại là cảm giác điện giật.
So với lần trước còn mãnh liệt hơn.
Trần Tửu dở khóc dở cười, chuyện này là sao, tát một cái rồi đút cho viên kẹo à?
“Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Trần Quần khẽ nói: “Đừng ở trong ngực đàn ông kêu đau với giọng điệu đó.”
“…”
Trần Tửu nửa dựa vào người anh, người nhũn ra như nước, trong lòng lại âm thầm nhớ lại những lời chuyên viên tư vấn tâm lý nói với mình lúc trước.
Phải làm thế nào?
Chấp nhận cậu, nói cho chính mình đó không phải lão già kia, cậu ấy yêu mình…
Không nghĩ ra, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, một tâm trạng.
Trần Quần uyển chuyển mà mơ hồ tỏ ý rằng anh muốn ngủ với cô.
Không phải ngủ đơn thuần, mà là cái loại ngủ cần vận động thể lực giữa nam nữ với nhau.
Thoáng hưng phấn, cũng thoáng sợ hãi.
Chỉ là…
Trần Tửu rời mắt, khóe mắt liếc thấy màn hình ở tòa cao ốc đối diện.
Cô đột nhiên đứng thẳng khỏi ngực Trần Quần, nghiêm túc nói: “Chờ một lát đã.”
Trần Quần nhướng mày, rõ ràng anh không muốn chờ.
Trần Tửu nuốt nước miếng, chỉ sang tòa cao ốc đối diện, nói: “Sang đấy một chuyến đã.”
Trần Tửu phấn khích lôi ví tiền ra, rút thẻ tích điểm và thẻ giảm giá Kiều Hòa cho mình đưa Trần Quần xem.
Sau đó, trong ánh mắt thắc mắc và khó hiểu của anh, cô cười tủm tỉm nói: “Đi mua đồ Tết cho em đã.”
“…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");