CHƯƠNG 91:
Trong phòng làm việc, Vũ Thư ôm lấy cánh tay của Lục Trình Thiên vô cùng thân thiết, hỏi bóng hỏi gió bằng cái giọng nũng nịu, nghe nhừa nhựa: "Thiên, anh định thế nào với Vy Vy đây, Vy Vy dù sao cũng là bạn thân của em, anh không thể ức hiếp cô ấy được.”
Lục Trình Thiên lãnh đạm nhìn cô ta rồi hỏi lại một câu khó hiểu: "Bạn?" rồi nhấc tay cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài.
Vũ Thư bỗng nhiên giật mình, Thiên hỏi vậy là sao, là muốn hỏi cô có thật sự coi Vy Vy là bạn thân không?
Không hiểu sao, trong lòng cô ta thấy hơi bất an, Thiên làm sao nhận ra được, cô ta che giấu tốt như vậy mà, ngay cả...
Vũ Thư sực tỉnh, Lục Trình Thiên đã sắp đi ra tới cửa rồi, nên cô ta vội vàng đuổi theo, nhưng không dám tự tiện hỏi lại.
Bên ngoài, hai tiếng còi xe vang lên ‘Ting ting.’
Tư Tư nhoài đầu ra ngoài, gọi cô gái đang thất thần: “Vy Vy, cậu đi đâu vậy?"
"Không, có đi đâu đâu." Đan Diễn Vy khẽ ngẩng đầu nhận ra mình đã đi qua đầu xe nên buồn rầu vòng lại, mở cửa xe ngồi vào.
Tư Tư thấy Đan Diễn Vy là lạ: “Sao cậu như bị mộng du vậy?"
Nhưng rồi cô lại nghiêm túc lại ngay, hỏi: “Có phải đôi trai gái chó má đó lại làm khó cậu không?"
Lúc cô lái xe ra hình như có thấy Lục Trình Thiên và Vũ Thư đang nối đuôi nhau đi ra.
"Không đâu, không còn sớm nữa, chúng ta đi đón Du Du trước đi." Đan Diễn Vy không muốn Tư Tư lo lắng nên đổi đề tài.
"Hừm, cậu cứ rộng lượng như thế đi." Tư Tư hừ một tiếng rồi khởi động xe rời đi.
Du Du đang đi nhà trẻ nên vẫn cần giáo viên xác nhận thân phận của phụ huynh mới có thể đón được.
Từ xa đã nhìn thấy một gương mặt tròn trịa bầu bĩnh, trắng nõn lấp ló sau cửa cứ nhìn ra ngoài suốt, vừa thấy Đan Diễn Vy, cậu bé liền vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé nói: “Mẹ, con ở đây."
"Du Du, mẹ và dì tới đón con tan học nè." Tâm trạng vốn nặng nề của Đan Diễn Vy liền được thả lỏng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Du Du.
Sau khi làm xong thủ tục đón con, Đan Diễn Vy dắt tay Du Du: “Du Du tạm biệt cô đi con."
"Con chào cô Mộc Mộc!" Du Du cất lên chất giọng trẻ con non nớt của mình.
Cô giáo tên Mộc Mộc nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhưng nghiêm trang của Du Du, không thể nhịn cười được: “Tạm biệt Du Du."
Đan Diễn Vy cũng tạm biệt cô giáo rồi mới rời đi.
"Cục cưng đi nhà trẻ có vui không?" Tư Tư nắm cánh tay còn lại của cậu nhóc hỏi.
Du Du chu cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn nói bằng giọng nũng nịu của trẻ con: “Chơi không vui.”
"Vì sao?" Đan Diễn Vy khó hiểu hỏi.
"Các bạn trẻ con lắm, rất phiền phức." Du Du cau mày nói.
"Ha ha, Du Du đúng là đáng yêu quá mà." Tư Tư đã không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
Đan Diễn Vy nghĩ tới cảnh tượng đó cũng thấy buồn cười, nhưng ráng nhịn, nói: “Du Du ngoan, các bạn ở đây ai cũng rất thích tính cách của Du Du, Du Du không nên phụ sự yêu mến của các bạn."
Du Du trầm mặc vài giây rồi trả lời vẻ rất miễn cưỡng: “Con biết rồi mẹ."
Đan Diễn Vy bị bộ dạng cay đắng như thể mang trên mình một mối thù to lớn của cậu nhóc chọc cười, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa nhóc nhưng hết lần này tới lần khác cứ thích giả làm người lớn, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
"Đi thôi, đưa ông cụ non Du Du của chúng ta cùng đi nào." Tư Tư làm điệu bộ xuất phát lên đường.
"Về nhà thôi." Du Du cũng vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé của mình rồi vui sướng nói.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn vô ưu vô lo của Du Du, Đan Diễn Vy tự nói với mình, hết thảy những gì cô kiên trì chịu đựng đều đáng giá.
Bởi vì là người quen của Du Du nên Tư Tư cũng được thơm lây, lúc này cơm tối đã có người làm sẵn, chỉ cần chờ ăn là được.
"Du Du, con có từng nghĩ sẽ lấy một người phụ nữ không biết nấu cơm làm vợ không?"
"Không đâu ạ." Du Du gác cái đầu nhỏ của mình lên cạnh ghế sofa rồi nhìn vào nhà bếp, khi trả lời cũng chẳng quay đầu lại.
Tư Tư chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Vậy nếu là một cô gái xinh đẹp nhưng không biết nấu cơm thì con thấy thế nào?"
Du Du quay lại nhìn thoáng qua vẻ mặt chờ mong của Tư Tư rồi nghiêm túc trả lời một cách chậm rãi: “Không bao giờ."
Tư Tư cảm giác như mình bị tổn thương trầm trọng, cô biết là không nên đôi co với một đứa bé, thế nhưng vẫn không nhịn được phải hỏi: “Vì sao?"
"Dì, dì không cảm thấy khi về đến nhà đã có người nấu sẵn cơm chờ mình rất hạnh phúc sao?" Du Du trả lời rất thẳng thắn.
Tư Tư không biết phải nói gì, tan làm về nhà đã có người nấu sẵn cơm đợi mình, đúng là một cảm giác rất thoải mái, nhưng cô không biết nấu cơm, tuy nhiên cô cũng nhanh chóng tìm ra lý do để tự an ủi chính mình.
"Du Du này, thật ra con gái xinh đẹp là được, còn chuyện cơm nước nặng nhọc thì cứ để cho người khác làm là xong.”
Du Du mở to đôi mắt to tròn đen láy như quả nho nhìn cô không hề chớp mắt: “Dì ơi, dì đang kiếm cớ cho mình sao?"
Gương mặt xinh đẹp của Tư Tư nóng bừng lên vì bị một đứa nhóc bốn tuổi nói trúng tim đen: “Du Du này, con còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu được chuyện đời đâu."
Du Du ngước mắt nhìn, ra chiều suy tư rồi nói: “Dì ơi, con cảm thấy con hiểu được kha khá đó."
"Con hiểu được gì nói cho dì nghe nào." Tư Tư không muốn đả kích một đứa bé chưa hiểu chuyện, cho nên cô cảm thấy vẫn nên lắng nghe những tâm tư trong lòng một đứa trẻ thì hơn.
"Con biết, là con khá giống người ba xấu xa đó, con còn biết mẹ vì con mà đã phải chịu rất nhiều khổ cực, thật ra con không hề ngại nếu mẹ muốn tìm một người bạn trai đâu."