CHƯƠNG 90: QUÉT DỌN VĂN PHÒNG
CHƯƠNG 90: QUÉT DỌN VĂN PHÒNG
Đan Diễn Vy nhìn ánh mắt Lục Trình Thiên suýt chút nữa cho là nguyên nhân trong miệng anh là bởi vì chính mình.
Nghĩ đến kết luận cực kỳ ngu xuẩn này, Đan Diễn Vy hận không thể đánh chính mình hai cái, tay giấu ở trong quần áo vội vàng bấm vào trong lòng bàn tay một cái, không muốn lại bị người đàn ông bụng dạ đen tối này lấy mất sự tỉnh táo.
"Luật sư Lục ngài vẫn còn ở văn phòng, một lát nữa tôi lại đến."
"Không cần, cô cứ tiếp tục làm chuyện của em đi." Lục Trình Thiên thu hồi ánh mắt không nhìn Đan Diễn Vy nữa, làm bộ đang xử lý công việc.
Đan Diễn Vy bĩu môi bất đắc dĩ bắt đầu quét dọn văn phòng, giống như Lân Hoàng nói, văn phòng củaLục Trình Thiên rất sạch sẽ khiến cho người ta giận sôi.
Mặt bàn pha lê ở trước sô pha không có một hạt bụi có thể soi gương được, thật sự cô không cần phải don dẹp cái gì, nhưng vẫn là muốn giả vờ làm việc, bày ngay ngắn lại cái gạt tàn thuốc lá, thay nước sạch cho hoa tươi trên bàn.
Hoa tươi? Đầu ngón tay Đan Diễn Vy dừng lại một chút.
Cô không nhớ rõ lần trước tới có hoa tươi hay không, hương hoa uất kim hương nhập khẩu màu trắng vẫn đang tỏa ra ngào ngạt.
Thích hoa này, lại có tình cảm với anh, cô quen biết chỉ có một người, đó chính là Vũ Thư bạn tốt khuê mật của cô.
Đan Diễn Vy nhìn hoa tươi trong tay, trong mắt có một trận chua xót phức tạp, chắc là mỗi ngày Vũ Thư đều sẽ mang hoa tươi tới, thay hoa ở văn phòng anh xong mới đi.
Hoa thật sự rất đẹp, Vũ Thư đối với Lục Trình Thiên thật sự rất có lòng, có lòng đến mức khiến cô cảm thấy mặc cảm.
Mặc dù Lục Trình Thiên đang bận rộn làm việc, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn để ý hoạt động của Đan Diễn Vy, thấy cô nhìn rất lâu hoa uất kim hương trên bàn, không khỏi lên tiếng nói.
"Em thích uất kim hương?"
"Nó rất đẹp." Đan Diễn Vy hỏi một đằng trả lời một nẻo nói một câu, thật ra là cô không thích uất kim hương chút nào, cũng không thích hoa hồng, cô chỉ đơn giản ưa thích sao trên trời.
Giọng nói của Lục Trình Thiên tùy ý giống như nói về thời tiết hôm nay: "Thích thì mang về đi."
Đan Diễn Vy vì câu nói của anh sửng sốt một giây: "Đây không phải là người khác tặng cho anh à?"
Đưa cho người khác dễ dàng như vậy, có phải cũng quá tổn thương người khác hay không.
Hoặc là ở trong mắt Lục Trình Thiên không hề khác nhau cái gì quan trọng hay không quan trọng, mà là căn bản anh không để ở trong lòng.
Đối với anh có thể chỉ là một bó hoa nhưng đối một cô gái lại đại diện cho toàn bộ yêu thương.
Chỉ là một bó hoa thôi mà, vì sao Đan Diễn Vy lại biểu lộ ra cảm xúc bi thương như vậy, lông mày Lục Trình Thiên hơi nhíu lại: "Vậy thì sao."
"Tôi không thích, anh cứ giữ đi." Giọng điệu của Đan Diễn Vy bỗng nhiên lạnh xuống, bắt đầu lại từ đầu công việc quét dọn của mình.
Sắc mặt Lục Trình Thiên cũng trầm xuống theo, không nói thêm gì nữa.
Nhất thời không gian yên tĩnh làm cho không khí trở nên ngột ngạt.
Đan Diễn Vy cố ý ở ghế sô pha tiếp khách dừng lại rất lâu, thế nhưng người đàn ông ngồi ở ghế xoay bằng da vẫn không có ý định rời đi.
Cô nhìn thoáng qua kim đồng hồ trên tường, thêm mười phút nữa là sẽ tan ca, hôm nay cô còn đồng ý với Du Du đi đón thằng bé tan học.
Đan Diễn Vy có chút khó xử nhìn về phía cái bàn ngăn nắp anh đang ngồi, nếu không chờ sáng sớm ngày mai tới sớm thu dọn?
Cửa văn phòng lần nữa bị người đẩy r:, "Vy Vy em quét dọn xong chưa, có cần anh giúp không..."
Lân Hoàng nhìn thấy thân ảnh ngồi phía sau bàn làm việc, không tự chủ nuốt xuống một chút nước miếng, lúng túng mở miệng nói: "Luật sư Lục, sao ngài vẫn còn ở đây."
"Lúc nào thư ký của tôi lại bắt đầu nhàn nhã như thế."
Lục Trình Thiên nhẹ nhàng nói một câu, thiếu chút khiến Lân Hoàng quỳ xuống, trước kia anh ta cũng có không ít 'thời gian nhàn nhã' sao không thấy ông chủ quan tâm, anh ta luôn cảm giác mình giống như là đâm vào trên họng súng.
"Tôi, tôi lập tức ra ngoài làm việc." Lân Hoàng cũng không lo lắng được Đan Diễn Vy, vội vàng mở cửa ra ngoài.
Đan Diễn Vy khẽ nhếch miệng cuối cùng vẫn im lặng, mặt không thay đổi vắt khô khăn lau, tới gần người đàn ông tỏa ra hơi lạnh kia.
Lòng cô nhất định phải yên tĩnh như nước, coi Lục Trình Thiên chỉ như là một bực tượng đẹp đẽ, đúng, chính là một bức tượng đá.
Đan Diễn Vy cẩn thận đem các góc cạnh của bàn làm việc lau sạch sẽ, vị trí trước mặt Lục Trình Thiên lại tránh không được.
Dứt khoát cắn răng một cái, cô cũng học giọng điệu lúc nãy của Lục Trình Thiên, giải quyết công việc nói: "Phiền luật sư Lục dời ghế một chút."
Lục Trình Thiên liếc cô một cái, đẩy ra ghế xoay, tránh vị trí giữa ra.
Đan Diễn Vy không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, cô còn tưởng rằng ít nhất cũng sẽ bị châm chọc khiêu khích một phen, tranh thủ thời gian cầm khăn lau ở trước mặt Lục Trình Thiên lung tung chà xát hai lần, liền muốn đi.
Người đàn ông không cách nào coi nhẹ ở phía sau kia, dùng giọng nói lạnh lùng không nhanh không chậm nói: "Nhớ là bàn phím và miếng lót chuột cũng phải lau."
"Vâng, luật sư Lục." Đan Diễn Vy cắn răng, cô nhìn bàn phím và miếng lót chuột trước mặt, sạch sẽ không còn chỗ nào còn cần phải lau.
Nhưng vì đối phó bệnh thích sạch sẽ tới mức biến thái của anh, cô vẫn là vâng lời đi lau chùi.
Nhiều lần Đan Diễn Vy cảm giác mình chạm phải bộ phận nào đó ở phần eo của đàn ông, vẻ mặt bình tĩnh của cô suýt chút nữa không duy trì được, không phải đã tránh ra à, vì sao lại để vị trí chỉ đủ cho cô đứng.
Lục Trình Thiên ngồi ở phía sau, nhìn cặp mông không ngừng lắc lư ngạo nghễ ưỡn lên mê người trước mặt mình, ý nghĩ sâu xa trong mắt càng nhiều thêm.
"Luật sư Lục, tôi đã thu dọn xong." Đan Diễn Vy chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua khó khăn như vậy, quay người lại không hề phòng bị đụng phải cánh môi mềm mại ấm áp của đàn ông.
Anh đứng lên lúc nào, vì sao cô lại không biết! !
Đan Diễn Vy hơi tránh ra, đưa một tay chỉ chỉ vào anh, lại chỉ bờ môi chính mình một cái, nói năng lộn xộn không nên lời.
"Lục Trình Thiên, anh, tôi, anh, vì sao anh lại không lên tiếng."
Lục Trình Thiên thu lại cảm xúc nồng đậm trong mắt, giọng nói bình thản: "Anh làm gì còn phải báo cáo với em?"
Đan Diễn Vy nhìn vẻ mặt bị thua thiệt của Lục Trình Thiên, tức giận đến mức tay cũng bắt đầu run rẩy, người này còn biết xấu hổ hay không người chịu thiệt là cô có được hay không.
Không muốn thể hiện ra vẻ mặt bị xâm phạm, có được hay không.
Cửa bỗng nhiên bị ai đó gõ, người mới tới nhìn thấy hai người trước mặt đang giằng co, bầu không khí vô cùng quái dị.
Ngơ ngác một chút rồi giả vờ lơ đãng hỏi: "Vy Vy, anh Thiên, hay người đây là đang làm gì vậy."
Nghe được giọng nói của Vũ Thư, trong lòng Đan Diễn Vy trầm xuống, may mắn là cô là đưa lưng về phía Vũ Thư, cho nên bối rối trên mặt chỉ có Lục Trình Thiên nhìn thấy.
Cô lập tức quay người lại, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Vũ Thư cậu quên à, hiện tại mình là trợ lý của ngài Lục, vừa quét dọn xong văn phòng đang chuẩn bị ra ngoài đây."
"À, chẳng trách mình vừa mới tới bàn làm việc tìm cậu, cũng không thấy ai." Trong mắt Vũ Thư vẫn còn có chút nghi ngờ.
"Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước." Đan Diễn Vy bưng chậu nước lên chuẩn bị rời đi.
Vũ Thư nhìn thoáng qua Lục Trình Thiên không có biểu lộ gì, tốt bụng hỏi: "Vy Vy, cậu có muốn cùng đi ăn cơm với bọn mình không, mình nghĩ anh Thiên sẽ không ngại đâu."
"Vũ Thư không cần đâu, mình hôm nay có hẹn với Tư Tư, hai người các cậu đi ăn đi." Bước chân Đan Diễn Vy không ngừng lại đi ra ngoài, đi thẳng vào toilet, mới dám buông lỏng tinh thần.
Sau này cô nhất định phải chú ý giữ khoảng cách an toàn với Lục Trình Thiên một chút, không phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy không bị phát hiện.