CHƯƠNG 86: ĐI LÀM
CHƯƠNG 86: ĐI LÀM
Đan Diễn Vy cũng cảm thấy cách giải thích của cô bạn thân này rất hợp lý, nhưng trong lòng cũng có một chút buồn bã.
Thật sự chỉ có một chút.
"Tư Tư, không cần, tớ đã đồng ý với anh ta, hơn nữa cậu nhất định nghĩ sai rồi, anh ta chỉ muốn tớ đi làm mà thôi."
"Vy Vy đầu cậu có vấn đề à? Tớ không đồng ý, đến lúc đó người phụ nữ Vũ Thư đó nhất định sẽ gây khó dễ, hãm hại cậu." Vu Tư Tư gấp đến độ sắp vò đầu bứt tai.
Vy Vy rõ ràng là một người phụ nữ thông minh, làm sao từ sau khi cô ấy trở lại, đầu óc giống như bị zombie ăn mất?
"Không sao đâu, tớ biết chừng mực, hơn nữa tớ và Lục Trình Thiên cũng có ba điều quy ước, ở văn phòng luật, tớ chỉ là cấp dưới của anh ta, anh ta chẳng qua cũng chỉ là cấp trên của tớ mà thôi."
Giọng nói dịu dàng của Đan Diễn Vy lộ ra một chút cứng rắn không thể diễn tả được.
"Cái con người ương bướng này tại sao lại nói mãi không hiểu vậy chứ." Vu Tư Tư có chút bất lực nói, nghe giọng nói của Đan Diễn Vy, cô ấy biết dù có nói gì thêm nữa, cũng không thể kéo Vy Vy trở lại.
"Lục Trình Thiên rốt cuộc cho cậu ăn cái gì, khiến cậu nghe lời anh ta như vậy, anh ta uy hiếp cậu đúng không?"
"Không có, tớ làm sao dễ dàng bị anh ta uy hiếp như vậy." Đan Diễn Vy cắn cắn môi, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Tư Tư, thật ra thì tớ đi làm cũng không có gì thiệt thòi, anh ta nói tiền lương cao hơn so với chỗ làm cũ."
"Cậu a~, thật sự rất cứng đầu, nếu đã quyết định chuyện gì thì đến mười con trâu cũng kéo trở lại không nổi. Coi như tớ sợ cậu, như vậy đi, tớ cũng đi xin việc." Ai bảo cô ấy trọng nghĩa khí như vậy.
Đan Diễn Vy kinh ngạc hỏi: "Cậu cũng muốn đến văn phòng luật của Lục Trình Thiên làm?"
"Xí, làm sao có thể, tớ chỉ muốn đi tới tầng trên của anh ta, đi làm ở tòa soạn báo Thần Tịch." Đan Diễn Vy giọng điệu lạnh lùng nói: "Chẳng phải cậu vẫn nói mình thích hợp với công việc phóng viên hay sao, phóng viên của tòa soạn báo cũng không tệ."
"Tòa soạn báo Thần Tịch hình như tuyển người rất nghiêm khắc." Làm thế nào có thể có một vị trí nhất định trên tầng ba mươi hai của Elite, đương nhiên không phải là tòa soạn báo nhỏ, Đan Diễn Vy lo lắng người bạn thân này không đủ kiên nhẫn, đợi không nổi mấy ngày.
"Yên tâm rồi, khi tớ trở về nước, người ở bộ phận nhân sự đã gửi cho tớ tám mươi thư. Tớ đến chỗ cô ấy làm việc, đó là góp một phần nhỏ công sức cho tòa soạn báo của họ, cậu cho rằng tớ giống như cậu làm trợ lý nhỏ bé rót nước bưng trà cho người ta hay sao."
Nói thế nào cô ấy cũng tốt nghiệp khoa tin tức, đừng nói phóng viên của một tòa soạn báo, chức vụ tổng biên tập cũng không làm khó được cô ấy. Chẳng qua là cô ấy không thích sự quy củ nghiêm túc của văn phòng làm việc, tình nguyện chạy nhảy ở bên ngoài còn hơn.
"Còn nữa, công việc của tớ cũng không làm lỡ việc tự do chăm sóc trái tim nhỏ bé của tớ, cho nên không có vấn đề gì cả."
"Được rồi, cậu vui vẻ là được." Dựa vào năng lực, Đan Diễn Vy vẫn rất tin tưởng bạn thân, đừng xem cô ấy cả ngày không có công việc chính đáng, cô ấy làm việc vẫn rất nghiêm túc.
"Ưm, vậy như thế đã, trưa mai gặp nhé." Vu Tư Tư nói xong cúp điện thoại.
Cả người Đan Diễn Vy trống rỗng, ngã xuống ghế sofa, trong lòng có chút phiền não, còn có chút thấp thỏm không nói ra được.
Nếu Vũ Thư biết, sẽ có biểu cảm như thế nào đây?
Suy nghỉ suốt một đêm, Đan Diễn Vy cả đêm đều mơ về chuyện này, buổi sáng thức dậy với đầu óc không tỉnh táo.
Đưa tay tìm điện thoại di động dưới gối, cầm lên nhìn một cái, phát hiện phía trên đã lưu lại một tin nhắn.
"Tám rưỡi, bộ phận nhân sự báo cáo."
"Chết tiệt." Đan Diễn Vy mở mắt nhìn thời gian một chút, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, cô vội vàng từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ quần áo để thay.
Lại nhanh chóng vọt vào phòng tắm rửa sạch, nếu không phải là tên khốn Lục Trình Thiên kia, cô cũng không đến nỗi một buổi tối đều nằm mơ cá lớn nuốt cá bé.
Cá là cá thật, nhưng đầu cá thì biến đổi rồi, cá lớn biến thành khuôn mặt tà ác của Lục Trình Thiên, còn cô chính là cá nhỏ chạy như thế nào cũng không thoát nổi.
Lại suy nghĩ một chút hình ảnh nhức mắt đó, cơ thể Đan Diễn Vy không nhịn được run lên một cái.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất, sửa soạn quần áo ngay ngắn, đi xong giày, còn muốn ngồi xe bus đi thẳng tới, nhưng bây giờ chỉ có thể nhức nhối đi bắt xe.
Cuối cùng, với những nỗ lực không ngừng nghỉ của Đan Diễn Vy, chỉ mất hai mươi năm phút là đến bộ phận nhân sự.
Một người phụ nữ trung niên của bộ phân nhân sự đẩy gọng kính màu đen trên sống mũi, chăm chú quan sát Đan Diễn Vy trước mặt, không lạnh không nhạt mở miệng hỏi: "Đan Diễn Vy đúng không?"
"Vâng." Đan Diễn Vy lễ phép gật đầu.
"Đi với tôi, tôi là tổ trưởng bộ phận nhân sự Hồ Ngọc Mai, sau này cô cứ gọi tôi là chị Mai được rồi, trước tiên tôi sẽ dẫn cô đi tham quan một vòng phòng làm việc, chi tiết thì đợi lúc nữa tôi sẽ nói với cô sau." Hồ Ngọc Mai vừa nói, vừa đi về phía trước.
"Vâng ạ, chị Mai."
Mặc dù Đan Diễn Vy không biết Lục Trình Thiên nói với chị Mai như thế nào về nguyên nhân mình đi làm, nhưng chỉ riêng từ biểu hiện rất bình tĩnh của chị Mai, cũng hiểu người có thể được làm việc dưới quyền Lục Trình Thiên có mấy phần bản lĩnh.
Hồ Ngọc Mai coi như hài lòng đối với thái độ khiêm tốn, lễ phép của Đan Diễn Vy, chủ yếu nhất là Đan Diễn Vy không giống như những thực tập sinh kia, giờ làm việc còn ăn mặc trang điểm lộng lẫy, người không biết còn cho rằng họ đang tuyển chọn người đẹp.
Người sáng suốt cũng biết họ đều nhắm vào luật sư Lục, thật là một đám phụ nữ không có đầu óc.
"Tầng mười chín là văn phòng làm việc của bộ phận hậu cần và bộ phận nhân sự chúng ta, chủ yếu là tiếp nhận một vài tranh chấp vặt vãnh, đơn giản, cô là trợ lý thư ký, những chuyện này cô hiểu một chút là được."
Hồ Ngọc Mai đưa Đan Diễn Vy đi một vòng tầng mười chín, rồi đi lên tầng trên: "Tầng hai mươi là văn phòng làm việc của luật sư, văn phòng luật của chúng ta có tổng cộng hơn sáu mươi luật sư, không tính luật sư trên danh nghĩa, đi vào bên trong một chút chính là phòng nghỉ ngơi và phòng họp."
Đan Diễn Vy răm rắp đi theo sau lưng cô ta, tỉ mỉ ghi nhớ phạm vi, kết cấu phòng làm việc.
Hồ Ngọc Mai bỗng nhiên xoay người nói: "Căn phòng cuối cùng phía sau khu cách ly, chính là phòng làm việc của luật sư Lục, cô tốt hơn hết là nên nắm rõ."
"Vâng, em nhớ cũng tương đối rồi." Đan Diễn Vy cũng dừng bước lại.
Trong phòng làm việc, người đi qua đi lại không hề vì một người mới đến mà dừng công việc, tất cả mọi người đều vùi đầu công việc, trong bầu không khí nghiêm túc như vậy, Đan Diễn Vy vẫn bị chấn động nhẹ.
Sự thành công của Lục Trình Thiên không phải là không có lý.
"Luật sư Lục thông thường chỉ buổi sáng mới đến sắp xếp một chút văn kiện, rất ít khi cả ngày đều ở phòng làm việc." Hồ Ngọc Mai bỗng nhiên nói một câu không quan trọng.
Đan Diễn Vy sửng sốt mấy giây, rất nhanh hiểu rõ Hồ Ngọc Mai là đang nhắc nhở cô ấy, không được có suy nghĩ không an phận, cô ấy ngược lại không có suy nghĩ nào khác, gật đầu nói: "Chị Mai, em biết rồi ạ."
"Ừm, công việc của cô tuy đơn giản nhưng cũng rất khó, có thể giữ đúng thân phận, đương nhiên có thể yên tâm tiếp tục làm việc ở đây."
Hồ Ngọc Mai khẽ thở dài một hơi nói: "Không phải chị Mai nói chuyện khó nghe, mà là trợ lý trước vì không an phận nên đã bị đuổi việc."
"Em hiểu rồi chị Mai." Đan Diễn Vy có thể tưởng tượng, trợ lý trước là vì nhìn trộm con cáo đen ấy nên mới bị đuổi việc, yên tâm, cô tuyệt đối sẽ không ngốc như vậy đâu.
"Ừm, bây giờ trước tiên nói một chút về nội dung công việc em phải làm." Hồ Ngọc Mai nhìn Đan Diễn Vy cũng thuận mắt hơn một chút, nói chuyện không còn cứng nhắc như trước nữa.