CHƯƠNG 83 : BẤT ĐẮC DĨ
CHƯƠNG 83 : BẤT ĐẮC DĨ
Trên bàn cơm Vũ Thư liên tục nháy mắt với Đan Diễn Vy, ý bảo cô mau hỏi.
Đan Diễn Vy chần chừ, không biết mở miệng như thế nào. Hương vị duy nhất ở trong miệng chỉ còn vị đắng chát, nuốt thức ăn xuống bụng cũng cảm thấy khổ sở.
"Vũ Thư, mắt cô có vấn đề gì hả? Sao cứ nháy liên tục vậy?" Tư Tư ngồi bên cạnh nhìn thấy rõ, không biết người phụ nữ này lại muốn ép Diễn Vy làm cái gì?
Vũ Thư nghe thấy câu này sắc mặt liền không tốt. Nhưng nhân cơ hội Tư Tư mở miệng, cô làm bộ lơ đãng nói: "Không có. Tớ chỉ bảo Diễn Vy nói ra suy nghĩ của mình thôi. Diễn Vy, cậu nói xem có phải không?"
Đan Diễn Vy biết rõ tránh cũng không được, dứt khoát buông đũa xuống, nhìn mọi người cười cười nói: "Đúng vậy. Tôi có chút chuyện tò mò muốn hỏi anh Lục."
Vũ Thư nghe Đan Diễn Vy nhắc tới vấn đề kia hài lòng mỉm cười, đắc ý liếc Tư Tư. Xem đi, không phải cô có vấn đề mà Diễn Vy thật sự có lời muốn nói.
Tư Tư không cần nghĩ cũng biết Vũ Thư đang làm trò quỷ gì. Chắc chắn là lúc trước một mình cô ta lôi Diễn Vy đi vệ sinh thật ra là cố tình muốn nói chuyện.
Cô dùng sức kéo góc áo của Đan Diễn Vy, ý bảo cô không cần vì người phụ nữ đó mà khiến mình khó xử.
Trong lòng Đan Diễn Vy cảm thấy đau nhói, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười với người đàn ông bên cạnh.
Lục Trình Thiên nhẹ nhàng buông đũa xuống, không nhanh không chậm rút khăn tay ra lau miệng. Chỉ mấy động tác đơn giản cũng thấy được vẻ ưu nhã, kiêu ngạo của anh.
Đôi mắt đen như mực quét về phía cô, đôi môi mỏng khẽ mở: "Không biết cô Đan muốn biết chuyện gì?"
Đầu ngón tay đặt trên đùi của Đan Diễn Vy không tự chủ được mà có chút run rẩy, bàn tay bỗng dưng nắm chặt, dường như đang động viên chính bản thân mình.
Ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh nói: "Lần trước nghe nói anh Lục muốn đính hôn với Vũ Thư, không biết khi nào thì chúng tôi có vinh hạnh được tham gia."
Cô tự nói với chính mình không nên để ý, nhất định không được tỏ ra sợ sệt trước mặt anh.
Nụ cười trên khóe miệng Lục Trình Thiên càng tươi hơn: "Cô Đan để ý như vậy, người không biết còn tưởng cô Đan đang ghen."
"Mong anh Lục không nên tùy ý nói đùa như vậy." Trên mặt Đan Diễn Vy hiện lên một chút hoảng sợ, nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Lục Trình Thiên xấu xa không phải chuyện ngày một ngày hai, chắc chắn anh ta đang cố ý quấy rối suy nghĩ của cô.
"Cô Đan quan tâm đến chuyện của chúng tôi như vậy không phải vì ý này ư?" Lục Trình Thiên giả vờ giật mình hỏi.
Khốn kiếp, rõ ràng anh ta biết cô đang hỏi cái gì, nhưng hết lần này tới lần khác lại cố ý nói sang chuyện khác, xuyên tạc ý của cô. Đan Diễn Vy hít sâu một hơi để cho mình tỉnh táo lại.
"Vì sao anh Lục không trực tiếp trả lời vấn đề này của tôi? Chẳng lẽ anh thật sự giống như lời đồn bên ngoài, còn thân mật với người phụ nữ khác?"
Nếu như không phải cố gắng mạnh mẽ để chống đỡ hơi thở kia thì chân Đan Diễn Vy sớm đã nhũn ra đứng không vững rồi. Vũ Thư liên tục ép cô, cô lại không có cách nào để từ chối.
Quả nhiên giống như Tư Tư nói: tự làm tự chịu.
Thoáng cái bầu không khí trở nên ngột ngạt, Hà Cảnh Quân ngồi cách mấy chỗ có chút lo lắng nhìn Đan Diễn Vy. Trực giác nói cho anh ta biết, hôm nay có chút không bình thường.
Cụ thể chỗ nào không bình thường, anh cũng không phát hiện ra.
Thậm chí Tư Tư còn che mặt không muốn nghe, trong lòng không ngừng mắng chửi người phụ nữ Vũ Thư kia. Thật là không biết xấu hổ. Chính mình muốn gả đi lại còn lôi kéo Diễn Vy vào.
Nếu Diễn Vy không có quan hệ kia với Lục Trình Thiên thì thôi đi, đằng này, kết quả bây giờ thật sự là không tốt.
Vũ Thư ở một bên siết chặt lòng bàn tay, khẩn trương chờ Lục Trình Thiên trả lời.
Lục Trình Thiên bỗng nhiên đứng dậy, ngón tay thon dài đẩy ghế ra, cơ thể mạnh mẽ, rắn chắc bước tới làm khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.
Trong ánh mắt sững sờ của Đan Diễn Vy, anh dừng lại vài giây. Đôi mắt kia dường như có thể phá hủy mọi thứ ở phía trước, giống như một con sói đơn độc, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo mờ nhạt. Những lời anh nói ra rất nhẹ, chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy.
"Tôi có người phụ nữ nào ở bên ngoài hay không? Đan Diễn Vy, không phải cô biết rõ sao?"
Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của mọi người, trực tiếp kéo cửa phòng đi ra ngoài.
"Diễn Vy, cậu làm gì vậy? Sao đột nhiên Thiên lại tức giận bỏ đi?" Vũ Thư khẩn trương dậm chân, vừa muốn đi tìm Lục Trình Thiên, vừa muốn biết Lục Trình Thiên đã nói gì với Đan Diễn Vy.
"Tớ..." Đan Diễn Vy khẽ mở miệng không biết nói cái gì, tay chân sớm đã lạnh buốt. Anh tức giận, tức giận với cô, hơn nữa còn thể hiện rõ như vậy, không hề giả vờ.
Tư Tư kéo cơ thể đờ đẫn của Đan Diễn Vy, hùng hổ hỏi: "Vũ Thư, tôi cũng muốn hỏi cô đã nói gì với Diễn Vy để cậu ấy tham gia vào chuyện xấu xa của hai người. Người đàn ông của mình còn không quản được, đừng giành lấy những thứ không thuộc về mình."
"Tư Tư, cậu thật quá đáng." Vũ Thư cũng biết Diễn Vy cố gắng hỏi giúp mình, nhưng lời nói kia của Tư Tư có ý gì?
Cái gì mà không nên giành những thứ không thuộc về mình, Thiên vốn là bạn trai của cô, sao lại không thuộc về cô?
"Tôi quá đáng? Cô nghĩ lại những thứ cô đã làm đi." Vy vy lòng mềm, nhưng cô cũng không dễ dàng bị lừa như vậy.
"Tớ không biết cậu đang nói cái gì. Hừ. Diễn Vy, lần sau tớ sẽ tới tìm cậu, tớ đi xem Thiên bị làm sao." Vũ Thư chỉ có thể tự tìm lối thoát cho chính mình, nói xong liền đi qua các cô đuổi theo Lục Trình Thiên.
Tư Tư không đồng ý đưa tay chặn đường đi của cô ta, ánh mắt cảnh cáo nhìn cô ta.
"Vũ Thư, tôi không quan tâm chuyện giữa cô với Lục Trình Thiên, tôi chỉ quan tâm tới chuyện của Diễn Vy. Cho nên, cô hãy suy nghĩ về bản thân mình một chút, đừng nghĩ mình là bóng đèn, không phải ai cũng muốn vây quanh cô."
"Tư Tư, đừng như vậy. Là do tớ sai." Đan Diễn Vy kéo tay Tư Tư, nhìn cô ấy lắc đầu. Cô không muốn vì mình mà khiến hai người trở mặt cãi nhau.
Nói sao thì hai nhà bọn họ cũng đang hợp tác kinh doanh. Nếu như vì cô mà họ trở mặt cãi nhau thì trong lòng cô càng thêm áy náy.
Tư Tư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt với Đan Diễn Vy, nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt cô ấy, cô bất đắc dĩ thở dài buông tay xuống.
Cả người Vũ Thư tức giận đến phát run, một mình cô lẻ loi không thể phản kháng, chỉ có thể tức giận trừng mắt với Tư Tư rồi đuổi theo hướng Lục Trình Thiên bỏ đi.
"Xem ra bữa cơm này không tiêu hóa được rồi." Dáng vẻ cao lớn của Đường Kỳ Dũng nhàn nhã tựa vào ghế, anh không bị ảnh hưởng chút nào bởi trò hề này.
"Anh có thể câm miệng cho tôi được không?" Tư Tư quát anh ta.
Đường Kỳ Dũng thò tay ra khoa tay múa chân giả bộ tự vả vào miệng mình, làm động tác kéo khóa. Chà, nữ vương tức giận rồi.
"Diễn Vy, em không sao chứ?" Hà Cảnh Quân quan tâm hỏi.
Đan Diễn Vy hơi áy náy nói: "Em không sao. Xin lỗi, để anh chê cười rồi."
"Không có gì. Anh đưa em về nghỉ ngơi trước." Hà Cảnh Quân nhìn bộ dạng mệt mỏi của Đan Diễn Vy.
"Vâng. Làm phiền anh rồi." Đan Diễn Vy cũng muốn về nhà nghỉ ngơi thật tốt, cô bất lực nghĩ.