CHƯƠNG 80: VY VY, ANH CỦA TÔI ĐÂU?
CHƯƠNG 80: VY VY, ANH CỦA TÔI ĐÂU?
"Ui trời tớ không cho phép cậu đi cửa sau. Công ty anh tớ không thông báo tuyển dụng, cậu đem hồ sơ đến là được, anh tớ không quan tâm chuyện này, bộ phận nhân sự sẽ quyết định." Tư Tư vẫn rất tin tưởng Đan Diễn Vy.
"Để tớ xem xét." Đan Diễn Vy không trực tiếp nhận lời, thành công không cần qua lời mời của anh Hào, cũng chẳng có gì.
"Ừ ừ, cậu tự quyết định đi." Tư Tư không dám thể hiện suy nghĩ của mình quá rõ ràng, trở về ghế sô pha.
Cả buổi sáng, Đan Diễn Vy chỉ nộp đơn xin việc, đợi cô làm xong những thứ này đã đến giờ cơm trưa.
"Vy Vy điện thoại của cậu vang lên cả buổi rồi. Cậu không nghe thấy à?" Tư Tư đang xem đến phần đặc sắc, nghe được tiếng điện thoại vang lên khắp phòng, cô gái bên cạnh thì không có phản ứng, đành phải lên tiếng nhắc nhở.
"Điện thoại?" Đan Diễn Vy ngơ ngác một lúc, lắng nghe kĩ, thật đúng là là tiếng chuông điện thoại của mình, đành phải buông đồ trong tay xuống, đứng dậy đi lấy điện thoại.
"Tớ bảo này Vy Vy, cậu đặt một bài hát hay hay hoặc để nhạc chuông mặc định được không. Cậu để chuông cũ cũ, mình vừa nghe đã không chịu nổi." Bây giờ còn có người dùng nhạc chuông cổ, quả thực quá kinh khủng.
Cái gì gọi là tiếng chuông điện thoại cổ, chính là lúc điện thoại ‘cục gạch’ có đèn led xung quanh còn đang là trào lưu, chỉ có một đoạn âm thanh đơn giản… tích tinh tinh.
Đan Diễn Vy cười cười không để trong lòng, cô cảm thấy rất ổn, hơn nữa cũng là thói quen.
Cầm điện thoại trên bàn, Đan Diễn Vy vừa đi ra ngoài, nhìn qua hai dãy số, đều là số của Cảnh Quân.
"Điện thoại của ai thế, sao trông khó xử thế." Tư Tư nằm trên ghế sofa đều ngửi thấy mùi có chuyện để bàn tán, nói thật cô không đi làm phóng viên hoặc người dẫn radio đúng là đáng tiếc.
"Một người bạn, tớ nghe đã." Đan Diễn Vy trả lời bừa, đi đến gần cửa sổ mới ấn mở điện thoại gọi lại cho Cảnh Quân.
Đầu bên kia giống như có người ngồi chờ, vừa mới kết nối, bên kia Cảnh Quân đã nhận điện thoại.
"Vy Vy, giữa trưa có rảnh không?"
"Có, Cảnh Quân sao vậy." Đan Diễn Vy liếc mắt nhìn người đang đến ghế sofa, bạn tốt đang ngó đầu ra hóng, hạ thấp giọng hỏi.
Hà Cảnh Quân nghe được giọng Đan Diễn Vy bỗng nhiên nhỏ đi rất nhiều: "Vy Vy bây giờ em không tiện sao?"
"Không, không. Chắc tại sân thượng chỗ em gió hơi to." Đan Diễn Vy đành phải nói như trước.
Hà Cảnh Quân không hỏi nữa, chuyển chủ đề: "Ừ, Vy Vy, em có muốn ra ngoài ăn cùng nhau không."
"Ừ, được, hẹn ở đâu?" Đan Diễn Vy suy nghĩ một chút đồng ý, đã mấy lần để Cảnh Quân leo cây rồi, bây giờ không thể như thế.
"Anh đến đón em." Hà Cảnh Quân cẩn thận nói.
"Không cần, không cần, để em tự đi là được." Đùa chứ, hiện tại cô đang ở nhà Tư Tư, sao có thể để Cảnh Quân tới đón cô được.
"Được rồi, anh đợi em ở quán đồ ăn Tứ Xuyên lần trước."
"Ừ, em tới ngay đây." Đan Diễn Vy nói xong, vội vàng cúp điện thoại.
"Ai thế, thần thần bí bí còn không để tớ nghe." Tư Tư từ trên ghế salon đứng lên, tò mò hỏi.
Đan Diễn Vy từ chối trả lời vấn đề của cô ấy: "Không thèm nghe cậu nói nữa, tớ sắp đi ra ngoài, cơm trưa cậu tự giải quyết đi."
"Để tớ đoán xem." Tư Tư nhìn gõ gõ mũi chân, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, ánh mắt không có ý tốt nhìn cô: "Tớ biết rồi, nhất định là đi với người cầu hôn cậu, không được, cậu phải mang tớ đi."
"Đừng quên cậu còn thiếu tớ món nợ nhân tình."
"..." Đan Diễn Vy dừng chân, bất đắc dĩ nói: "Đi, cùng đi."
Cô ấy đã nói như vậy, cô có thể từ chối sao?
Vì vậy vốn là cuộc hẹn hai người, đơn giản chỉ cần biến thành ba người, tuy rằng Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân cũng không tính là bạn bè trai gái gì.
Lúc nhìn thấy Hà Cảnh Quân, Đan Diễn Vy vẫn còn có chút áy náy, giới thiệu: "Cảnh Quân, đây là bạn em, Tư Tư. Cô ấy vừa tới tìm em nên em đã tự ý mang cô ấy tới."
"Không sao." Hà Cảnh Quân ôn hòa nói, nghiêng đầu lễ nghĩa nói với Tư Tư: "Chào cô Tư, rất vinh hạnh được biết cô."
Tư Tư thoải mái đưa tay: "Này, anh trai không cần khách khí thế, gọi tôi Tư Tư là được rồi."
Hà Cảnh Quân ngơ ngác một chút, lập tức nở nụ cười nhẹ, đưa tay bắt tay Tư Tư, rất nhanh đã buông ra.
Tư Tư nhíu mày không nói chuyện, người đàn ông trước mặt đúng là kiểu quý ông, không nhịn được phải nhìn lần hai. Đặc biệt trên người tỏa ra hơi thở của một người có trí thức, làm cho người ta rất thoải mái.
Ba người cùng nhau đi vào trong tiệm, phục vụ dẫn họ vào phòng đã đặt trước.
"Xin chào, quý khách muốn gọi mọi gì ạ?"
"Đưa thực đơn cho hai cô gái này đi." Hà Cảnh Quân đưa mắt về phía Đan Diễn Vy và Tư Tư.
Phục vụ gật đầu, đem hai quyển thực đơn tới.
Tư Tư cũng không khách sáo, nhìn thực đơn rồi gọi vài món, Đan Diễn Vy thấy Tư Tư đã gọi không ít, đủ cho ba người ăn, nên không gọi nữa.
Phục vụ viên cầm thực đơn rời đi, trong phòng còn lại ba người bọn họ.
Tư Tư tựa lưng vào ghế, cười híp mắt hỏi: "Tôi tò mò sao anh lại biết Vy Vy đấy."
"Chúng tôi là bạn thời đại học." Hà Cảnh Quân vừa nói, vừa giúp Đan Diễn Vy mở chén dĩa nhựa rất tự nhiên, để ra trước mặt cô.
Đan Diễn Vy rất xấu hổ, ngại bạn mình ở bên cạnh, không thể từ chối thẳng, chỉ có thể chấp nhận hành động của anh.
"Nói cách khác thì anh cũng biết Lục Trình Thiên và Vũ Thư." Tư Tư nhìn thấy hành động vừa rồi, không khỏi cảm thán. Ầy, vì sao cô không gặp được một người đàn ông hiền hòa như Hà Cảnh Quân.
Cô cũng thích một người như vậy.
Đáng tiếc trong mắt Hà Cảnh Quân chỉ có Vy Vy.
"Tư Tư cũng biết?" Dù Hà Cảnh Quân hỏi lại nhưng lại gần giống như khẳng định.
"Cũng không thân lắm." Tư Tư nhếch miệng cười, ai lại muốn thân với loại đàn ông phụ bạc và phụ nữ thích thảo mai.
Hà Cảnh Quân nghe được từ trong giọng Tư Tư sự xa cách và ghét bỏ, ghét bỏ sao? Có ý tứ.
Đan Diễn Vy không muốn cuộc trò chuyện quá lúng túng, mở miệng đổi chủ đề.
Cũng may tốc độ phục vụ cũng nhanh, bầu không khí hòa hoãn hơn.
Ăn cơm được một nửa, cửa phòng bao khép hờ bị mở ra.
"Mình đã nói mình nghe thấy giọng quen quen mà, Vy Vy, Cảnh Quân, Tư Tư các cậu đều ở đây." Vũ Thư đẩy cửa bước vào.
Ngoài cửa còn có hai người khác.
Một người là người đã giày vò chết đi sống lại Đan Diễn Vy, Lục Trình Thiên.
Một người khác là người ngày hôm qua đã bị Tư Tư giày vò, Đường Kỳ Dũng.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Hà Cảnh Quân lịch sự gật đầu với họ.
Tư Tư tự nhiên gắp rau, làm như không nghe thấy.
Chỉ có Đan Diễn Vy khép lòng bàn tay, ngước mắt mỉm cười nói: "Đúng vậy, tình cờ gặp cậu ở đây."
Trong lòng cô hơi chua chát, Lục Trình Thiên mang theo Vũ Thư gia nhập thế giới quan hệ bạn bè của anh.
Cô đúng là thất bại, theo anh ba năm, cô còn không biết anh có bạn bè hay không. Vũ Thư về nước không lâu đã gặp cha mẹ, gặp bạn bè.
Hành động nhanh thật, nhanh đến mức cô không theo kịp.