CHƯƠNG 8: THAM GIA LỄ KỶ NIỆM THÀNH LẬP TRƯỜNG
CHƯƠNG 8: THAM GIA LỄ KỶ NIỆM THÀNH LẬP TRƯỜNG
“Không sao đâu, người mình ấm, mình có thể ủ ấm cho cậu.”
“Không cần đâu.”
Hai người nháo nghịch trên giường, điện thoại trên tủ đầu giường rung lên, Đan Diễn Vy vừa định lấy máy xem, Vũ Thư đã nhanh hơn một bước: “Ý, sao lại là số lạ??
“Có lẽ là lừa đảo.” Đan Diễn Vy giằng lấy điện thoại trong tay Vũ Thư, may là bản thân học thuộc số điện thoại của Lục Trình Thiên, mà không lưu trong điện thoại: “Không sao, tắt đi là được.”
“Thật là vô vị.” Vũ Thư lẩm bẩm, đi vào phòng ngủ sấy tóc.
Đan Diễn Vy khẽ thở dài một hơi, để đề phòng Vũ Thư lại nghịch điện thoại của mình, liền block số điện thoại của Lục Trình Thiên, đến tài khoản facebook cũng xóa đi.
Cô từng nói, không muốn gặp mặt Lục Trình Thiên nữa, không muốn nữa.
Vốn Vũ Thư muốn ở khách sạn vài ngày, theo Đan Diễn Vy đi chơi khắp nơi, nhưng bố Vũ đã gọi điện gọi cô trở về, chỉ đành nói với Đan Diễn Vy một tiếng, quay về trước, đến lễ kỷ niệm thành lập trường rồi gặp.
Vũ Thư vừa đi, lòng Đan Diễn Vy liền thả lỏng một chút.
Cô sợ, vẫn luôn sợ, rất sợ Vũ Thư cảm nhận được gì đó.
Để đề phòng Lục Trình Thiên đến cửa hàng tìm bản thân, Đan Diễn Vy xin nghỉ phép vài ngày, không đi đâu cả, ngày ngày nhốt mình trong căn hộ xem phim, xem lại Phong Thần Bảng bản Hồng Kong, vừa xem vừa khóc một hồi.
Sáng sớm ngày kỷ niệm thành lập trường, Đan Diễn Vy nhìn vali hành lý, do dự. Vũ Thư gọi điện thoại tới: “Vy Vy, cậu đến chưa? Mình đang ở trường rồi nè.”
Đan Diễn Vy không còn cách nào khác, chỉ đành cười: “Tối qua ngủ muộn quá, vừa mới dậy. Chờ mình chút, lát nữa mình qua.”
“Nhanh lên nhá, các bạn học cũ đều đến rồi.”
“Ừ.”
Lúc này, không đi không được.
Kỷ niệm thành lập trường, đương nhiên không thể ăn mặc quá qua loa, Đan Diễn Vy lấy lễ phục thường ngày không nỡ mặc ra, ăn mặc trang điểm một hồi, lúc ra ngoài đã hơn 11 giờ, vội vàng lái xe về trường.
“Vy Vy!”
Đan Diên Vy vừa đến sân vận động chật kín người, Vũ Thư liền thấy cô, vội nhấc váy chạy tới, oán trách: “Cậu đến muộn quá, sắp trưa rồi đó.”
Đan Diễn Vy cười xin lỗi: “Xin lỗi mà, hôm qua xem phim tới tối muộn.”
Vũ Thư hứ một tiếng, dẫn Đan Diễn Vy đến chỗ ngồi của khoa mình.
Một bàn tốp năm tốp ba các bạn học cũ đã tới sớm, lúc thấy Đan Diễn Vy đều tươi cười chào hỏi, Đan Diễn Vy cũng đáp lại, sau đó bị Vũ Thư kéo sang một bên, nói về kế hoạch của ngày hôm nay.
Lúc biết Vũ Thư muốn lên sân khấu tỏ tình, Đan Diễn Vy ngây người một chút: “Không phải chứ, cậu điên à?”
“Lẽ nào có gì không thỏa đáng sao?” Vũ Thư nhìn Đan Diễn Vy: “Yên tâm, mình đã nói với hiệu trưởng rồi, hơn nữa ông ấy cũng ủng hộ cách làm này của mình, chờ lúc Lục Trình Thiên gật đầu, cậu giúp mình lấy nhẫn ra, hihi.”
Đan Diễn Vy mấp máy miệng, đang định nói gì đó, liền nghe thấy bạn bè xung quanh ồ lên, nói cái gì tài tử khoa luật tới rồi.
Cô ngẩng đầu, liền thấy Lục Trình Thiên mặc vest đen, đang đi về phía đám người bên ngày, nổi bật mà xuất sắc, khiến người khác muốn xem nhẹ cũng khó. Có lẽ là nhận thấy ánh mắt của Đan Diễn Vy, anh ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm.
Trái tim Đan Diễn Vy khẽ run rẩy, bị anh nhìn có chút hoang mang, vội vàng cầm cốc vờ như đang uống nước, Vũ Thư bên cạnh rất hưng phấn nói: “Vy Vy, nhìn kìa, cậu mau nhìn đi, Thiên vừa nhìn mình.”
“Ừ, tốt rồi.” Đan Diễn Vy ấp a ấp úng đáp.
Vũ Thư không kiễn nhẫn nổi, trực tiếp đi tới chào hỏi Lục Trình Thiên, anh không lạnh không nhạt đáp một tiếng, trực tiếp lướt qua bàn họ, đi tới bàn phía sau, khiến ánh sáng trong mắt Vũ Thư vụt tắt.
Ánh mắt từ phía sau khiến Đan Diễn Vy đứng ngồi không yên, trong lòng nghĩ, trường thật không biết sắp xếp, sao lại để người khoa luật ngồi sau bọn họ chứ, rõ ràng khoa luật có tiếng tăm, nên ngồi hàng đầu chứ.