Chuyện Chàng Luật Sư Và Nàng

Chương 79: Chap-79




CHƯƠNG 79: BA NGƯỜI CHẮC CHẮN CÓ ĐIỂM KHÓ XỬ

CHƯƠNG 79: BA NGƯỜI CHẮC CHẮN CÓ ĐIỂM KHÓ XỬ

Vu Tư Tư nói xong, cũng không nhìn trên mặt người đàn ông là biểu cảm gì, xoay người rời đi không dừng lại.

Chán ghét phải không? Anh bây giờ đã khiến cô chán ghét sao, Đường Kỳ Dũng trong mắt lộ ra một tia tự giễu, thân ảnh cao lớn có chút chán nản tựa vào trên cửa, lẳng lặng nhìn bóng lưng rời đi của cô.

Vu Tư Tư nói với bản thân không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể dẫm lên vết xe đổ, chỉ là cho dù cô cố gắng bao nhiêu lần, nước mắt vẫn không khống chế được rơi xuống.

Cô thật vất vả mới từ trong vực sâu đi ra, cũng không muốn nhớ lại cuộc sống thống khổ đó.

Vu Tư Tư tâm tình không tốt sẽ đi bar uống rượu, sau khi đem mình chuốc say, mơ mơ màng màng trở lại chung cư nhỏ của mình, nhìn Đan Diễn Vy cùng Du Du ở trong phòng.

Chậm rãi đi về hướng phòng mình.

Trong lòng yên lặng viết một ghi chú cho Vy Vy.

Vì dẫn dụ Đường Kỳ Dũng tên khốn kia đi ra ngoài, cô mất không ít tâm tư, ngày mai, ngày mai nhất định phải bắt Vy Vy bồi thường cô.

Buổi sáng lúc thức dậy, Đan Diễn Vy thấy giày Vu Tư Tư cởi ở cửa, nghĩ đến chắc rất khuya mới trở về, cũng không có gõ cửa gọi cô ấy.

Du Du xoa mắt lim dim buồn ngủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói: "Mẹ, hôm nay phải đi học đúng không."

Đan Diễn Vy thu hồi ánh mắt, sờ đầu thằng bé một cái nói: " Ừ, mẹ đi làm điểm tâm, Du Du có thể tự mình đi thay quần áo không."

"Dạ, không thành vấn đề." Du Du đạp lên đôi dép vịt màu vàng dễ thương 'tạch tạch tạch ' lại chạy trở về phòng.

Đan Diễn Vy mỉm cười, mang theo tạp dề vào bếp chuẩn bị điểm tâm cho Du Du.

Chờ cô làm xong cơm, Du Du đã ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, nhìn thằng bé dáng vẻ mơ hồ dễ thương, Đan Diễn Vy không khỏi có chút buồn cười.

'Sầm' một tiếng, cửa phòng ngủ từ trong mở ra, Vu Tư Tư mặc một bộ quần áo ngủ đi ra, thấy Đan Diễn Vy bưng điểm tâm, lười biếng nói: "Vy Vy, chuẩn bị cho tớ một phần, tớ đói."

"Yên tâm, có chuẩn bị cho cậu một phần, đúng lúc ăn chung đi."

Vu Tư Tư gật đầu một cái, lại bay qua chỗ bên cạnh Đan Diễn Vy.

"Dì, thúi thúi." Du Du nắm lỗ mũi cau mày nói.

Đan Diễn Vy lo lắng nhìn về hướng phòng tắm một cái, mùi rượu nồng nặc trên người Tư Tư đến buổi sáng còn không có tản đi hết, ngày hôm qua cô lại uống nhiều rượu như vậy.

Trong lòng mặc dù nhớ nhung bạn tốt, vẫn đem bữa ăn sáng đặt trên bàn, giọng ôn tồn dặn dò: "Du Du con ăn trước đi, lát nữa mẹ quay lại."

"Vân vâng ạ." Du Du gật cái đầu nhỏ.

Đan Diễn Vy vẫn là không yên lòng Vu Tư Tư, đi tới cửa phòng tắm liền nghe được âm thanh nôn ọe không ngừng, không khỏi có chút nóng nảy vỗ cửa: "Tư Tư, cậu không sao chứ, nhanh lên một chút mở cửa để cho tớ đi vào."

Bên trong truyền tới tiếng nước bồn cầu, chỉ chốc lát sau, có người đem cửa kéo ra, giọng lười biếng: "Vy Vy mới sáng sớm có để cho người ta đi vệ sinh hay không."

Đan Diễn Vy nhìn Vu Tư Tư nửa tựa vào cạnh cửa làm bộ bình tĩnh nói: "Cậu cũng chớ giả bộ, ngày hôm qua thế nào uống nhiều rượu như vậy."

"Tớ có thể có chuyện gì, vì dẫn Đường Kỳ Dũng ra, mất không ít sức lực của tớ, cậu phải bồi thường cho tớ." Vu Tư Tư đi tới bồn rửa tay, một tay cầm bàn chãi đánh răng, một bên cầm kem đánh răng ấn một chút lên.

Nhìn vào gương để đánh răng.

"Tư Tư, cậu nếu là không có sao cũng sẽ không..." Uống say như chết rồi trở về, giống như tám năm trước lúc Đường Kỳ Dũng vừa mới đi, để cho người ta lo lắng.

"Tớ uống rượu cũng không phải lần thứ nhất, không cần ngạc nhiên như vậy, cậu đi ra ngoài trước tớ còn chưa đánh răng đâu, lát nữa nói tiếp." Vu Tư Tư thúc giục Đan Diễn Vy đi ra ngoài, tiếp tục súc miệng, phun bọt trong miệng ra ngoài.

Đan Diễn Vy thấy cô không muốn nói cũng không miễn cưỡng ở lại, xoay người rời đi, để cho cô một mình.

Vu Tư Tư nhìn người đàn bà trong gương, trong lòng yên lặng thở dài một cái, quả nhiên là phụ nữ có tuổi, không thể so với cô bé được, chỉ là thức một buổi tối, sắc mặt lại khó coi như vậy.

Xem ra cô nên nghe theo lời ông cụ tìm một người đàn ông kết hôn sinh con.

Đan Diễn Vy cho Du Du cơm nước xong, Vu Tư Tư mới chậm rãi ngồi ở trên ghế bắt đầu vào bữa ăn.

"Tớ đưa Du Du đi học trước, còn lại cậu dọn dẹp nhé." Đan Diễn Vy từ trong phòng cầm theo cái cặp sách nhỏ.

"Biết rồi biết rồi." Vu Tư Tư khoát khoát tay nói.

Đan Diễn Vy bất đắc dĩ nhìn cô một cái, dắt Du Du ra cửa.

Nhà trẻ cách chỗ Vu Tư Tư ở không xa, Đan Diễn Vy dẫn Du Du đi chỉ mười phút là tới.

"Du Du, buổi tối mẹ tới đón con, có chuyện gì nhớ nói cho cô giáo, biết không."

"Mẹ, con biết rồi, mẹ nhanh về đi, con đi học đây." Du Du quơ quơ cái tay nhỏ bé nói.

Trước khi đi, Đan Diễn Vy nhỏ giọng dặn đi dặn lại, mới yên lòng rời đi.

Đan Diễn Vy đưa Du Du đi học rồi trở lại chung cư, liền thấy Vu Tư Tư co quắp trên ghế sofa, nhàm chán cầm hộp điều khiển từ xa không ngừng chuyển kênh.

"Tư Tư, cậu hôm nay không đi ra ngoài sao?" Lúc bình thường cô ấy rất ít ở nhà.

"Không muốn cử động, hôm nay ở nhà." Vu Tư Tư không ngẩng đầu nói.

Hai người trò chuyện với nhau: "Vy Vy, bây giờ cậu nghỉ việc dự định làm gì."

"Tiếp tục tìm việc làm." Đan Diễn Vy rất thực tế nói, cô cũng không có ngu mà chờ thông báo, còn không biết phải chờ đến năm tháng nào.

"Nói cũng phải, công việc đó của cậu tiền lương mặc dù không tệ, nhưng mỗi ngày đều mệt muốn chết còn hơn không làm, bây giờ tốt lắm, không cần tớ nói cũng không cần đi."

Vu Tư Tư bỗng nhiên hứng thú, lập tức từ trên ghế sofa ngồi dậy, hai con mắt sáng lên nhìn cô: "Vy Vy, cậu không phải muốn tìm việc làm sao."

"Ừ, cậu có ý kiến gì hay?" Đan Diễn Vy mở máy vi tính ra, muốn tìm xem trên mạng có nghề nào phù hợp không, gửi đi mấy bản sơ yếu lý lịch.

"Có a, có a." Vu Tư Tư gật đầu: "Chỗ anh tớ còn thiếu một người thư kí, không bằng cậu tới chỗ anh tớ làm việc đi."

Đan Diễn Vy ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn về phía Vu Tư Tư mặt đầy hưng phấn, hoài nghi không giải thích được: "Tư Tư, tại sao cậu kêu tớ tới chỗ anh Vũ Hào, cậu có phải đang có âm mưu gì không."

"Không có a, cái này không phải là vì tớ muốn tốt cho cậu sao?" Cô có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

Đan Diễn Vy càng hoài nghi nhìn cô: "Tư Tư, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu sẽ không làm chuyện có lỗi, không dám nói đó chứ."

"Làm sao có thể, hơn nữa làm thư kí mà thôi, cũng không phải là chuyện khó khăn, có anh tớ còn sợ có vấn đề sao." Vu Tư Tư tiếp tục thuyết phục.

Một bên trong lòng nói, anh à, em vì anh mà tận lực rồi, anh có thể ngàn vạn lần đừng uổng phí nỗi khổ tâm của em gái anh.

"Nói thì như vậy, nhưng tớ không muốn dựa vào quan hệ đi vào, hơn nữa tớ luôn cảm giác là lạ."

Có thể làm phòng làm việc dĩ nhiên là tốt, giờ giấc đi làm vậy đều rất ổn định, tiền lương cũng không thấp, chẳng qua là đi tới chỗ anh Vũ Hào làm việc, Đan Diễn Vy vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.