Chuyện Chàng Luật Sư Và Nàng

Chương 56: Chap-56




CHƯƠNG 56: KHÔNG CHO PHÉP LẤY ANH TA

CHƯƠNG 56: KHÔNG CHO PHÉP LẤY ANH TA

Người đàn ông trung tuổi bị đập mạnh lên trên tường rồi rơi xuống đất, cảm giác xương khớp trên người dường như cũng muốn rụng cả ra. Ông ta đau đớn hít sâu vài cái, còn chưa đứng lên tìm người dám hại mình để tính sổ, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một hơi lạnh. Cơ thể của người đàn ông trung tuổi vô thức run rẩy, nghiêng đầu hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt: “Cậu… cậu muốn làm gì?"

Tiếp theo là một tiếng gào hét đầy đau đớn: “A, đau chết mất. Giết người rồi, giết người rồi."

Gương mặt Lục Trình Thiên không cảm xúc, nắm đấm lớn như túi cát rơi vào trên thân của ông ta, từng tiếng động nặng nề vang lên. Nắm đấm va chạm vào thịt không hề nhẹ.

"Cầu xin cậu hãy thả tôi ra, tôi không dám nữa đâu." Ban đầu người đàn ông trung tuổi còn gào hét như không muốn sống mữa, sau này lại thành cầu xin tha thứ, dần dần ngay cả tiếng kêu cứu cũng bắt đầu trở nên yếu ớt.

Đan Diễn Vy cho rằng Lục Trình Thiên chỉ dạy cho người đàn ông kia một bài học thôi. Chờ tới lúc cô nhìn thấy người đàn ông ngất đi, nằm trên mặt đất, nhưng Lục Trình Thiên vẫn không hề dừng tay, cô bắt đầu luống cuống.

Cô lảo đảo nghiêng ngã bò từ dưới đất lên, giơ tay kéo Lục Trình Thiên vẫn còn đang nổi giận, suy yếu nói: “Lục Trình Thiên, anh đừng đánh nữa, đánh nữa thì ông ta sẽ chết đấy."

Lục Trình Thiên dừng tay, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô.

"Tôi không phải đang lo lắng cho ông ta. Tôi, tôi chỉ không muốn anh gây ra án mạng thôi." Đan Diễn Vy tránh đôi mắt đáng sợ của anh, khẽ giải thích.

Cô đương nhiên hận người đàn ông trên mặt đất không thể chết đi, nhưng cô cũng không muốn Lục Trình Thiên dính tới kiện cáo, cho dù là vì tự vệ cũng không thể phòng vệ quá mức.

Anh là luật sư, hẳn phải hiểu rõ hơn cô.

Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm vào Đan Diễn Vy vài giây rồi thu tay lại, đứng lên và bế cô đi đến trước căn hộ.

"Còn ông ta thì sao?" Đan Diễn Vy chỉ vào người đàn ông trung tuổi chỉ còn lại một hơi thở đang nằm thoi thóp trên mặt đất.

Giọng Lục Trình Thiên lạnh như băng nói: “Ngày mai sẽ có người qua xử lý."

Đan Diễn Vy lo lắng nắm lấy áo ngực của Lục Trình Thiên, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Lục Trình Thiên, cầu xin anh đừng để cho người khác biết."

Báo cảnh sát thì tất cả mọi người sẽ biết chuyện cô suýt nữa đã bị cưỡng bức. Hơn nữa Vũ Thư chắc chắn sẽ biết chuyện Lục Trình Thiên cứu cô. Cô không muốn… không muốn bị người khác biết.

Lục Trình Thiên dừng lại rồi ừ một tiếng, xem như đã đồng ý với cô.

Trong lòng Đan Diễn Vy cũng thả lỏng.

"Chìa khoá."

"Ở… trên mặt đất." Đan Diễn Vy muốn từ trong lòng Lục Trình Thiên tụt xuống, cơ thể khẽ động đậy nhưng người đàn ông bên cạnh lại không có chút phản ứng nào.

Anh bế cô thì nhặt chìa khoá thế nào? Đan Diễn Vy nhanh chóng hiểu được thế nào gọi là cánh tay cứng như sắt thép.

Lục Trình Thiên không chỉ bế cô nhặt chìa khoá lên, còn thuận lợi mở cửa căn hộ ra.

Đan Diễn Vy rất kinh ngạc. Chờ tới lúc cô nhìn thấy Lục Trình Thiên định bật đèn, mở miệng thì không kịp nữa rồi: “Lục Trình Thiên, đừng bật đèn."

“Tách” một tiếng, đèn trong phòng khách vẫn sáng lên. Trên mặt và trên trán của Đan Diễn Vy hoàn toàn lộ ra ở trong mắt Lục Trình Thiên.

Anh biết trên mặt cô bị thương nhưng không biết trán cũng bị đập cho u một cục, còn có vài chỗ bị trầy da. Lúc này, vẻ mặt anh lại trầm xuống. Xem ra, anh vẫn ra tay quá nhẹ.

"Đừng, anh đừng đi tìm ông ta nữa. Tôi không sao, chỉ… chỉ là một vài vết thương nhỏ thôi." Đan Diễn Vy cảm nhận được cơ thể của người đàn ông cứng lại, khẽ nói.

Lục Trình Thiên mím môi hỏi: “Hòm thuốc để ở đâu?"

"Ở trong tủ ti vi." Đan Diễn Vy ngoan ngoãn trả lời.

Lục Trình Thiên đặt cô ở trên sô pha và tự mình đi lấy hòm thuốc.

Đan Diễn Vy dựa vào trên gối ôm, nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Trình Thiên ngồi xổm bên cạnh chiếc tủ ti vi nhỏ, nhìn thật sự không hợp, không biết vì sao trong lòng cô lại thấy ấm áp.

Đã bao nhiêu lâu rồi cô không nhìn thấy anh. Một tuần hay nửa tháng nhỉ? Lâu đến mức cô cho rằng mình đã chậm rãi bỏ xuống người đàn ông này.

Chờ tới khi nhìn thấy anh, trong thoáng chốc, trái tim vững vàng lại trở nên loạn nhịp, cô mới hiểu được cố gắng quên lãng trong thời gian qua chỉ là do cô tự thôi miên mình mà thôi.

"Sao chỗ em lại có thuốc của trẻ con vậy?"

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lập tức đánh thức Đan Diễn Vy. Thuốc trẻ con? Cô đột nhiên nhớ ra. Đó là.. đó là túi thuốc cô để đấy trong lần đi du lịch cùng Du Du lần trước. Cô không chú ý nên thu dọn vào trong hòm thuốc, chưa từng nghĩ tới sẽ bị Lục Trình Thiên biết được.

Đan Diễn Vy căng thẳng nhưng trên mặt không hề dao động trả lời: “Cái đó là do có người họ hàng dẫn theo đứa trẻ qua mấy ngày hôm trước đã để lại."

Lục Trình Thiên cũng không hỏi gì thêm, cầm thuốc sát trùng và bông tăm rồi ngồi xuống trước mặt Đan Diễn Vy.

Đan Diễn Vy có chút hồi hộp nhìn người đàn ông với khí thế mạnh mẽ ngồi bên ạnh. Anh không phát hiện ra điều gì. Nhìn vẻ mặt của anh thì chắc là không phát hiện ra đâu.

Lục Trình Thiên không để ý đến sự khẩn trương và bất an của cô, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận rửa vết thương trên mặt của Đan Diễn Vy. Chỉ là anh càng lúc càng nhíu mày chặt lại.

Đan Diễn Vy cho rằng Lục Trình Thiên đã mất kiên nhẫn nên chủ động nói: “Cái đó, không cần làm phiền anh đâu. Tôi tự bôi cũng được."

"Đừng nhúc nhích." Lục Trình Thiên quát.

Đan Diễn Vy lại ngồi đàng hoàng như lúc đầu, hai tay còn ngoan ngoãn đặt ở trước mặt giống như đứa trẻ trong trường mẫu giáo. Điều này làm cho cô nghĩ đến Du Du. Có lẽ bé đi học mẫu giáo cũng không ngoan được như cô đâu.

Nhưng lúc này nhìn qua Lục Trình Thiên còn chưa hết giận, cho nên cô vẫn không dám lao tới anh trút giận.

Mười phút sau, Lục Trình Thiên xử lý xong vết thương của Đan Diễn Vy, thả bông tăm xuống và thản nhiên nói: “Được rồi."

"À à, vậy cám ơn anh." Đan Diễn Vy phản xạ hơi chậm, lúc này mới nói lời cảm ơn.

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm vào Đan Diễn Vy nhưng không nói một lời nào. Cô có cảm giác vô cùng khó chịu, khắp người bắt đầu không thoải mái.

Bầu không khí kỳ lạ này làm cho trong lòng Đan Diễn Vy bắt đầu thấy bất an. Cô còn không biết Lục Trình Thiên tìm đến cô muộn thế này để làm gì.

Cô dè dặt mở miệng hỏi: “Lục Trình Thiên, anh… anh tới tìm tôi muộn thế này để làm gì vậy?"

Đan Diễn Vy không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng thì vẻ mặt Lục Trình Thiên lập tức trầm xuống: “Nghe nói Hà Cảnh Quân cầu hôn với em."

"Sao anh biết?" Vẻ mặt Đan Diễn Vy chấn động nhìn Lục Trình Thiên. Cảnh Quân sẽ không nói chuyện riêng tư như vậy với anh mới đúng.

Vẻ mặt kinh ngạc của Đan Diễn Vy rơi vào trong mắt Lục Trình Thiên lại có phần gai mắt. Trong đôi mắt đen láy tản ra ánh sáng lạnh thấu xương: “Em rất vui mừng."

"Không, không có. Tôi cũng không ngờ anh ấy sẽ cầu hôn với tôi." Đan Diễn Vy phản ứng chậm nửa nhịp mới trả lời.

Nói thật cô rất tò mò Lục Trình Thiên làm sao biết được chuyện này, nhưng cô không có can đảm hỏi.

Sở dĩ Lục Trình Thiên biết cũng chỉ là do trùng hợp mà thôi. Nếu không phải Vũ Thư tự nhiên nổi hứng muốn đi tới Sea Island ăn cơm, bọn họ sẽ không biết ở đó đã được Hà Cảnh Quân bao hết, còn mời dàn nhạc, bố trí tỉ mỉ một hồi.

Người có đầu óc suy nghĩ một chút liền biết điều này đại biểu cho cái gì.

Nếu không anh cũng sẽ không mất kiên nhẫn mà qua hỏi.

"Em còn nhớ rõ giao hẹn của chúng ta không?"

Nói tới giao hẹn, vẻ mặt Đan Diễn Vy liền căng thẳng, gật đầu: “Ừ."

"Tôi không cho phép em đồng ý lời cầu hôn của Hà Cảnh Quân." Lục Trình Thiên cũng không biết tại sao mình lại đưa ra yêu cầu này, nhưng anh đã nói ra miệng cũng không thể thu lại được nữa.

"Thật sao? Chỉ hoàn thành một điều kiện đơn giản như vậy thôi à? Quá tốt rồi, tôi đồng ý, tôi đồng ý." Đan Diễn Vy không ngờ trên bầu trời thật sự sẽ có bánh nhân thịt rơi xuống. Lục Trình Thiên tự nhiên lại đưa ra yêu cầu đơn giản như vậy.

Cô vốn không định lấy Hà Cảnh Quân.

Nét mặt hưng phấn của Đan Diễn Vy lập tức lấy lòng Lục Trình Thiên, anh thản nhiên nói: “Ừ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.