CHƯƠNG 47: LẦN ĐẦU TIÊN THẤY ANH TỨC GIẬN
CHƯƠNG 47: LẦN ĐẦU TIÊN THẤY ANH TỨC GIẬN
Cô không phải là hàng hóa giao dịch, cũng không phải hàng bán có niêm yết giá, cảm giác như vậy làm cho Đan Diễn Vy cảm giác mình thật đê tiện...
"Tôi không phải là những người phụ nữ bán thân. Lục… Lục Trình Thiên, cầu xin anh hãy thả tôi ra."
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh. Trong bóng đêm, dục vọng trong đôi mắt kia dần bị sự lạnh lùng thay thế. Cô tự nhiên nói mình là người phụ nữ “bán thân”.
“Xoẹt” một tiếng, là một âm thanh xé rách vang lên. Đan Diễn Vy cảm giác trên người chợt lạnh, cô ngây người một lát mới chợt hiểu ra Lục Trình Thiên làm gì. Cô vung tay đánh người đàn ông thô bạo trước mắt này: “Lục Trình Thiên, anh làm gì vậy? Dừng tay, anh dừng tay lại cho tôi."
Lục Trình Thiên dường như không nghe thấy tiếng la hét đầy uất ức của cô, thô bạo kéo chiếc váy trên người cô như mang theo sự trừng phạt, giọng nói trầm thấp lại vô cùng quyến rũ nói: “Đan Diễn Vy, đây là con đường mà bản thân em đã chọn, em quên rồi sao?"
Lại là những lời này! Lẽ nào cũng vì vậy, cho nên cô đáng bị anh sỉ nhục sao? Viền mắt Đan Diễn Vy đỏ hoe và không nói nữa, mặc cho Lục Trình Thiên muốn làm gì thì làm giống như một khúc gỗ.
Bởi vì cô cố giãy giụa nên chân đã đau gần như không còn cảm giác. Nếu thật sự không thể trốn thoát được, vậy thì tùy anh đi. Cô coi như bị chó gặm vậy. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, cô cần gì phải rầu rĩ như thế chứ!
Đáng lẽ cô phải cảm thấy vui mừng mới phải. Dù sao không phải cơ thể ai cũng đáng giá nhiều tiền như vậy. Không phải là ba điều kiện sao, cô nhịn một chút sẽ qua thôi.
Không phải sao?
Nhưng vì sao cô lại có cảm giác đau lòng đến mức sắp không thở nổi.
Đột nhiên trọng lượng trên người biến mất làm Đan Diễn Vy không kịp phản ứng.
Lục Trình Thiên đứng ở dưới giường, giọng nói lạnh lùng lại hơi nghiêm nghị: “Tôi không có hứng thú với một khúc gỗ, em cất dáng vẻ giả dối của mình đi."
Đan Diễn Vy nắm lấy cái chăn và lùi đến đầu giường, chỗ mắt cá chân bị thương đau tới mức cô không nhịn được mà hít sâu một hơi. Chỉ qua một lúc như thế, vì sao cô lại có cảm giác cả cái chân đều sưng lên rồi.
Còn có thứ gì đó nóng nóng, ướt ướt từ trên bàn chân chảy ra.
Đan Diễn Vy đau tới tóc gáy dựng ngược, gương mặt trắng bệch, môi cũng bị cắn tới chảy máu. Cho dù là vậy, cô cũng không muốn để cho Lục Trình Thiên biết.
Bởi vì cô không muốn để cho Lục Trình Thiên cho rằng mình lại dùng khổ nhục kế gì đó.
Bóng tối làm cho người ta khẩn trương, đồng thời cũng khiến cho cảm giác con người càng thêm nhạy bén, càng chưa nói tới Lục Trình Thiên luôn luôn như vậy. Một tiếng hít sâu rất khẽ này của Đan Diễn Vy vẫn không thoát khỏi lỗ tai của anh.
Ban đầu anh thật sự bảo mình không cần để ý, liên tưởng đến tiếng kêu rên của cô vừa rồi khi mình ném cô lên giường lúc kêu rên, anh không khỏi biến sắc.
Lẽ nào chân của cô bị thương? Vừa nghĩ như vậy, vẻ mặt Lục Trình Thiên chợt trở nên khó coi. Anh nhớ Đan Diễn Vy là được người ta bế đưa về.
Có thể nào do chân cô bị thương, cho nên mới phải để người ta bế về không?
Tách một tiếng, đèn trong phòng ngủ được bật lên. Đan Diễn Vy không thích ứng được ngay với ánh sáng mạnh nên theo bản năng nhắm mắt lại, chờ một lát mới thích ứng được.
"Đáng chết." Đột nhiên có tiếng quát vang lên làm Đan Diễn Vy bị dọa cho giật mình. Trong giây lát, cô dường như nhớ tới điều gì, theo bản năng muốn giấu chân của mình vào trong chăn.
"Đừng động đậy." Lại một tiếng nói ngầm có ý tức giận vang lên.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gân xanh trên trán của Lục Trình Thiên cũng giật giật theo. Nhiều nơi trên chiếc ga giường trắng đã bị nhuộm đỏ. Theo vết máu, anh thấy được đôi chân nhỏ nhắn của cô đã sưng lên một mảng lớn.
Vết thương còn đang không ngừng chảy máu, nhìn qua chỗ nào cũng khiến người ta giật mình. Vậy mà người phụ nữ đáng chết kia vẫn lộ ra vẻ mặt không hiểu gì cả.
Lục Trình Thiên không nói được một lời đã bế cô đi ra ngoài cửa, đôi môi mỏng mím chặt hình như cố ép xuống cơn giận đang sắp bùng nổ.
Đây là lần đầu tiên Đan Diễn Vy nhìn thấy vẻ mặt Lục Trình Thiên hung dữ như thế. Cô thậm chí cảm thấy nếu như mình mở miệng, nhất định sẽ bị người đàn ông này nuốt sống.
Bởi vì anh lại đang có vẻ mặt như sắp ăn cô.
Trong cả quá trình đó, Lục Trình Thiên đều không nói một lời nào, im lặng đặt Đan Diễn Vy ngồi xuống vị trí lái phụ, im lặng thắt dây an toàn cho cô, im lặng quay lại chỗ ghế lái và khởi động xe.
Sự im lặng này làm cho Đan Diễn Vy vô thức nuốt nước bọt. Nhìn Lục Trình Thiên bây giờ thật khủng khiếp, cô mở miệng muốn nói gì đó.
Nhưng khi gặp phải ánh mắt như muốn đóng băng kia, cô liền rụt người lại, hai tay vô thức đặt ở trước mặt, sau lưng cũng ưỡn thẳng, giống như một học sinh chờ đợi giáo viên phê bình.
Người đàn ông thật đáng sợ, bình thường Lục Trình Thiên nhìn qua cũng chỉ lạnh lùng nhưng vẫn tính là bình thường, bây giờ quả thật đã hoá thành A Tu La rồi.
Xe bắt đầu chạy, không gian bên trong xe nhỏ hẹp lại còn im ắng làm cho trong lòng người ta thấy hoảng hốt.
Ví dụ như Đan Diễn Vy. Rõ ràng người bị thương là cô, vì sao cuối cùng người đàn ông nổi giận lại là Lục Trình Thiên? Hơn nữa anh làm vậy là có ý gì?
Dọc đường đi, Đan Diễn Vy rất khó nhịn, cuối cùng cho ra một kết luận, Lục Trình Thiên tuyệt đối là đang cố ý làm cho cô khó chịu, cho nên dùng cách như thế để đối xử lạnh nhạt với cô.
Chờ chiếc xe dừng lại ở cửa bệnh viện, Đan Diễn Vy lại bắt đầu suy nghĩ xem Lục Trình Thiên rốt cuộc tính làm gì? Không phải là anh tức giận muốn đi, bây giờ lại có lòng tốt đưa cô đi bệnh viện.
Ai nói lòng dạ người phụ nữ là kim dưới đáy biển chứ? Lòng dạ của người đàn ông còn phức tạp hơn.
Một chiếc áo khoác từ trên cao rơi xuống, sau đó là giọng nói lạnh như băng của người đàn ông: “Mặc vào."
"Tôi không lạnh..." Một giây tiếp theo vừa nhìn thấy ánh mắt của Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy thoáng cái đã khoác cái áo lên trên người, cô lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Lục Trình Thiên thu lại tầm mắt, xuống xe và bế cô từ trong xe ra, đi về phía bệnh viện.
Đan Diễn Vy ngơ ngác nhìn Lục Trình Thiên bế mình, gió lạnh thổi tới. Cô dường như đột nhiên hiểu rõ ý của Lục Trình Thiên. Trên người cô vẫn mặc chiếc váy dạ hội màu đen, hơn nữa còn bị Lục Trình Thiên thô bạo xé rách một ít. Nếu như cô không khoác thêm áo khoác thì tuyệt đối sẽ bị lộ ra hết.
Ánh mắt cô có hơi phức tạp, trong lòng lặng lẽ hỏi.
…Lục Trình Thiên, anh rốt cuộc có ý gì?
Vì sao cô càng lúc càng không hiểu được anh. Rõ ràng anh ở bên cạnh Vũ Thư lại không muốn phân rõ giới hạn với mình.
Chờ Đan Diễn Vy ngồi trên ghế ở phòng cấp cứu còn chưa suy nghĩ cẩn thận, nhưng lúc nghe được ông bác sĩ già Đông y kia nói chuyện, cô chẳng còn tâm trạng gì để nghĩ nữa.
"Tụ máu sưng phù, trước hết phải trích lấy máu ra đã."
"Bác sĩ, tôi muốn trị liệu bảo tồn*!" Vẻ mặt Đan Diễn Vy nghiêm túc nói, cô căn bản không có can đảm nhìn Lục Trình Thiên, cô thật sự không phải là sợ đau.
*Trị liệu bảo tồn là các giải pháp điều trị rất an toàn, không gây đau và mang lại hiệu quả cao.
Cô là sợ cảm giác bị dao rạch, đó là di chứng để lại khi sinh Du Du.
Gương mặt đầy nếp nhăn của ông bác sĩ già Đông y cười giống như bông cúc, nói với vẻ thân thiết dễ gần: “Cô gái, cô tưởng mình bị bệnh ung thư sao? Cô không phải sợ, trích máu xong là ổn thôi.
"Tôi muốn gây tê!" Đan Diễn Vy lại đưa ra thêm một yêu cầu.
"Chút vết thương nhỏ này của cô thì không cần gây tê đâu. Cô gái chịu đau một chút sẽ qua thôi. Cứ để bạn trai cô đỡ một lát là được." Ông bác sĩ già Đông y còn tưởng là cô gái làm nũng với bạn trai nên nói rất hợp tình hợp lý.
"..." Đan Diễn Vy rất muốn nói Lục Trình Thiên không phải là bạn trai của mình, nhưng cô không có can đảm đó.
"Biết đau mà không đi thẳng tới bệnh viện, còn để cho người ta bế về."
"Anh nói gì?" Đan Diễn Vy nhìn người đàn ông bên cạnh với ánh mắt dò hỏi. Nhưng cô nhìn thấy anh hình như hoàn toàn không có phản ứng gì. Lẽ nào vừa rồi là do cô nghe nhầm?
Thật ra Lục Trình Thiên căn bản không có nói gì cả?