Chuyện Chàng Luật Sư Và Nàng

Chương 36: Chap-36




CHƯƠNG 36: SỰ DÒ XÉT CỦA LỤC TRÌNH THIÊN

CHƯƠNG 36: SỰ DÒ XÉT CỦA LỤC TRÌNH THIÊN

“Mẹ không cần giải thích đâu, con đều hiểu mà.” Tuy Du Du còn nhỏ tuổi nhưng từ rất sớm đã hiểu rõ rất nhiều chuyện rồi, ví dụ như chuyện mẹ không đưa bé theo mà để lại ở chỗ bà.

Bé biết mẹ nhất định là có lý do của mình, cho nên cũng không tức giận.

Đan Diễn Vy đưa bàn tay mảnh khảnh nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của Du Du, trong mắt tràn ngập đau thương nhưng lại không thể nói ra: “Du Du, xin lỗi con, chờ đến khi con lớn hơn một chút thì mẹ sẽ nói cho con biết.”

Trẻ con rất nhạy cảm, bé có thể cảm nhận được tâm trạng khổ sở của mẹ, không nhịn được nóng ruột nói: “Du Du chỉ cần có mẹ là được rồi, cho nên mẹ đừng buồn nữa có được không.”

“Ừ, mẹ không buồn, mẹ có một cục cưng hiểu chuyện nhất nhất trên đời, sao mẹ lại có thể buồn cơ chứ.” Trong lòng Đan Diễn Vy cảm thấy vô cùng biết ơn ông trời đã ban tặng cho cô một bé cưng hiểu chuyện như thế.

Người khác đều nói con gái là chiếc áo bông nhỏ thân thiết, Du Du của cô cũng là một chiếc áo giáp nhỏ, luôn có thể khiến trong lòng cô tràn đầy sức mạnh.

Du Du nghe Đan Diễn Vy nói như vậy vốn còn có chút tiếc nuối thì giờ đã cười tươi như hoa, lộ ra hai hàng răng nhỏ chỉnh tề, trông vừa hồn nhiên vừa đáng yêu.

Đan Diễn Vy cũng bị nụ cười của bé làm vui lây, khóe miệng cũng theo đó mà dần nhếch lên.

“Du Du, chúng ta cùng đi xem hà mã đi!”

“Dạ, được ạ.” Du Du thật ra cũng không muốn trở về sớm như vậy.

Đan Diễn Vy thu hết các đồ linh tinh vào trong túi, đưa Du Du đi xem hà mã mà bé thích nhất, khi bọn họ đến vườn hà mã thì đúng lúc nhân viên chăm sóc đang chuẩn bị cho hà mã ăn dưa hấu.

Du Du phấn khởi vươn cổ lên ngóng, Đan Diễn Vy đang định giúp Du Du vén tóc ra thì điện thoại di động trong túi rung lên.

Đan Diễn Vy đành phải lấy điện thoại ra xem, thấy trên màn hình hiện tên Vũ Thư, cô do dự mấy giây rồi vẫn nhấc máy nhưng chưa mở miệng nói chuyện.

Bên đầu điện thoại kia, Vũ Thư đã mở lời: “Vy Vy, cậu đang ở đâu thế, tớ đang chán muốn chết, tớ qua chỗ cậu chơi nhé.”

Đan Diễn Vy nắm bàn tay nhỏ bé của Du Du, tránh để người khác đẩy bé, bình tĩnh trả lời: “Vũ Thư, không phải cậu đang ở cùng Lục Trình Thiên sao, sao đột nhiên lại có thời gian thế?”

Đan Diễn Vy không nói đến thì không sao, vừa nhắc tới thì oán hận trong lòng Vũ Thư cũng theo đó mà xuất hiện: “Vy Vy, cậu không nói đến thì không sao, cậu vừa nói ra thì tớ lại thấy khó chịu hơn rồi, Thiên cùng tớ đi siêu thị được nửa tiếng thì đi mất, đến một lý do cũng không chịu nói cho tớ.”

Sau đó cô ta giả bộ đáng thương nói: “Vy Vy, tớ đã đáng thương đến thế rồi, cậu mau tới chơi với tớ đi!”

Đúng lúc Du Du bên cạnh ngạc nhiên hô lên: “Mẹ, mẹ mau nhìn con hà mã kia đi, nó một miếng đã ăn hết một quả dưa hấu, giỏi ghê.”

Vũ Thư chỉ nghe được giọng nói của Du Du, vẫn chưa nghe rõ bé nói gì, nghi ngờ hỏi: “Vy Vy, chỗ cậu sao lại có một đứa bé vậy?”

Tim Đan Diễn Vy nhảy lên một nhịp, thấy Vũ Thư không nghe rõ thì bình tĩnh thuận theo lời Vũ Thư đáp: “À, đó là đứa bé họ hàng của tớ, tớ đang trông nó giúp người ta, xin lỗi nhé Vũ Thư, bây giờ tớ không đến chỗ cậu được.”

“Được rồi, được rồi, vậy ngày mai cậu nhất định phải đến đó nha.” Từ thái độ của Vũ Thư đối với con gái mình, cô có thể nhìn ra cô ta không thích trẻ con, cho nên cô lập tức bỏ ý định để Vy Vy đưa đứa nhỏ qua bên đó.

Đan Diễn Vy đồng ý ừ một tiếng, rồi hai người kết thúc cuộc nói chuyện.

Du Du làm vẻ mặt như đã làm gì sai hỏi: “Mẹ, có phải con nói sai cái gì không?”

“Không có, Du Du là con ngoan của mẹ mà.” Đan Diễn Vy dịu dàng trấn an.

Du Du rất nhanh đã chuyển ánh mắt, lại bị hà mã cắn nhau làm giật mình.

Hai người chơi vui vẻ đến tận đến khi mặt trời lặn mới lưu luyến rời đi, đương nhiên người không nỡ nhất là Du Du, bé cảm thấy thời gian ngày hôm nay trôi qua quá nhanh.

Đan Diễn Vy thấy vẻ mặt mất mát của Du Du thì cười cười, ngồi xổm trước mặt Du Du, dịu dàng nói: “Du Du mau lên đây, mẹ cõng con về.”

“Không cần đâu, mẹ cũng đã rất mệt mỏi rồi.” Du Du nhìn bóng lưng Đan Diễn Vy với ánh mắt tha thiết, mặc dù bé thực sự rất muốn, rất muốn được mẹ cõng, nhưng bé cũng biết là mẹ mệt rồi.

Cho nên bé phải kiềm chế, đúng, kiềm chế.

“Không sao đâu, mẹ không mệt, nếu như Du Du thật sự muốn giúp mẹ thì giúp mẹ cầm bình nước là được! Đan Diễn Vy để bình nước đã hết nước vào tay bé.

Du Du nhìn bình nước, cắn môi do dự vài giây, vẫn không chống cự nổi khát vọng trong lòng, bước đôi chân ngắn, nhanh chóng nhào lên lưng Đan Diễn Vy, cầm bình nước ở trên tay.

Bé dứt khoát nói: “Nếu như mẹ mệt thì nhất định phải thả con xuống nhé.”

Đan Diễn Vy khẽ cười một tiếng, từ tốn nói: “Ừ, mẹ biết rồi, hơn nữa Du Du của chúng ta không nặng chút nào, sau này phải ăn thật nhiều để mau lớn nha.”

“Dạ, con biết rồi.” Du Du thầm hứa, bé nhất định phải nhanh chóng lớn lên, bảo vệ mẹ chu toàn.

Dưới ánh hoàng hôn còn sót lại, kéo thành hai cái bóng rất dài, rất dài, giống như không thấy được phần cuối, nhìn từ xa tựa như một bức tranh ôn hòa, khiến người ta không kìm được mà cảm thấy mềm lòng.

Khi Đan Diễn Vy đưa Du Du trở về, bé đã ngủ trên lưng cô, đi chơi nửa ngày trong vườn bách thú chắc hẳn bé đã mệt lắm rồi.

Đến khi cô thu xếp ổn thỏa cho Du Du thì đã là bảy giờ tối.

Bác sĩ kiểm tra đến báo cho cô, ngày mai Du Du truyền hết nước thì có thể xuất viện. Chuyện này làm Đan Diễn Vy cực kỳ vui mừng, điều này thể hiện thân thể Du Du cũng không có gì đáng ngại nữa, thủ thuật không có ảnh hưởng gì cả.

Chỉ là đến lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ ăn tối cho Du Du thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.

“Đan Diễn Vy, em đang ở đâu?”

“Lục Trình Thiên, anh tìm em có chuyện gì?” Đan Diễn Vy dừng bước, đi về lối đi an toàn không người.

“Rốt cuộc là em đang sợ cái gì?”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lục Trình Thiên chuẩn xác, không nhầm lẫn truyền vào trong tai Đan Diễn Vy, gợi lên nỗi sợ lớn nhất ở sâu trong lòng cô.

Anh phát hiện ra rồi? Không, điều này không thể xảy ra được.

Đan Diễn Vy cảm thấy tim mình đập nhanh hết mức có thể, giống như sẽ lập tức nhảy vọt ra khỏi lồng ngực cô vậy, nhưng nét mặt vẫn cố tự trấn định mà đáp: “Lục Trình Thiên, em không hiểu anh đang nói gì?”

“Cái này tôi phải hỏi em mới đúng.” Giọng điệu của Lục Trình Thiên ở đầu điện thoại bên kia vẫn bình tĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như anh là người sâu không lường được, khiến không ai có thế nhìn thấu.

“Em không có gì phải sợ cả.” Trong lòng Đan Diễn Vy dù đang cực kỳ căng thẳng, nhưng cũng sẽ không biểu hiện ra chút nào trước mặt Lục Trình Thiên, hơn nữa, anh cũng còn đang chưa biết, chỉ là đang dò xét cô thôi.

Nếu không thì với tính cách nhanh như vũ bão của anh, lúc này đã không chỉ gọi điện thoại mà trực tiếp đến tận nơi rồi.

“Hy vọng là như vậy, tốt nhất đừng để tôi tra ra chuyện gì, nếu không em cũng biết hậu quả khi lừa dối tôi rồi đấy.” Người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia nói xong một chữ cuối cùng thì lập tức cúp máy.

Đan Diễn Vy giống như vừa trải qua đại nạn, khó khăn lắm mới chạy thoát, thân thể mềm nhũn, ngồi bệt trên mặt đất, dọa chết cô rồi, suýt chút nữa, suýt chút nữa thì cô đã chưa đánh đã khai dưới uy áp mạnh mẽ của Lục Trình Thiên rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.