CHƯƠNG 333: NÓI TOẠC RA
CHƯƠNG 333: NÓI TOẠC RA
Lần đầu tiên Lục Trình Thiên cảm thấy con đường này dài đến như vậy, anh hận sao mình không thể đến đó ngay lập tức.
Trong đầu anh chỉ nghĩ đến mỗi câu nói của Vu Tư Tư, thế mà Đan Vy Vy lại có con, còn là con của anh, anh mãi nghĩ đến ánh mắt Pudding nhìn anh và những câu nói do thám của thằng bé.
Anh chợt cảm thấy mình thật ngu ngốc, vậy mà không hề phát hiện được tí ti gì cả.
Hoặc là có phát hiện ra, nhưng sau mỗi lần thất vọng lại không dám nghĩ tiếp, chỉ sợ hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng sâu.
Nhưng bây giờ người phụ nữ lấy lại dẫn theo con mình gả cho người tình, không có con anh đã không đồng ý, bây giờ có con trai rồi anh lại càng không thể đồng ý.
Lục Trình Thiên quá gấp gáp nên quên mất cả việc hỏi han xem tại sao Đan Vy Vy lại ở trong bệnh viện.
Cho đến khi anh đạp chân lên sàn đá hoa cương lạnh lẽo, sáng bóng đến mức có thể phản quang, vẫn còn vương lại mùi máu tanh này thì trong lòng lại trở nên nặng nề.
Anh không ngừng bước mà đi thẳng vào trong bệnh viện.
Lúc Lục Trình Thiên đi đường có kêu người điều tra xem Đan Vy Vy đang ở đâu, bây giờ anh đứng ở hành lang, từ trước đến giờ anh vẫn luôn là một người chín chắn điềm tĩnh, nhưng bây giờ lòng bàn tay lại thấy hơi lạnh lẽo.
Bên ngoài phòng chăm sóc tích cực chỉ có hai người, một người mẹ sốt ruột đợi chờ và một người đàn ông cũng đang cảm thấy lo lắng, bọn họ tựa sát vào nhau, nâng đỡ lẫn nhau giống như một cặp vợ chồng cùng chung hoạn nạn vậy, gai mắt vô cùng.
Lúc này, đôi mắt u ám ánh lạnh lẽo như rơi xuống tận đáy vực, đôi môi mỏng cũng mím lại thành đường thẳng, tình cảm không thể nói thành lời dưới đáy lòng ấy chợt tan biến thành giây khói trong giây phút này.
"Đan Vy Vy, cô to gan thật nhỉ."
Đan Vy Vy vốn dĩ đang mong ngón nhìn vào tấm kính thủy tinh, lúc nghe thấy giọng nói thân thuộc ấy vang lên, cả người cô cứng đờ tại chỗ, đến dũng khí quay người lại cũng chẳng có, trong lòng chỉ lặp đi lặp lại một câu nói.
Sao anh ấy, sao lại xuất hiện ở đây!
Dường như Lục Trình Thiên đọc thấu được suy nghĩ của cô vậy, anh từng bước từng bước ép sát cô, anh càng bình tĩnh trông càng giống như sự yên bình trước khi cơn bão đổ ập đến, khiến cho sự sợ hãi dâng trào trong lòng người khác.
"Làm sao, không dám đối mặt với tôi à." Mặc dù giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng lại nhuốm vẻ uy hiếp không thể phớt lờ.
Hà Cảnh Quân cảm giác được đôi tay nhỏ nhắn của người phụ nữ bên cạnh mình bất giác run nhè nhẹ bèn nghiêng người cản Lục Trình Thiên lại: "Luật sư Lục, có chuyện gì để nói sau đi."
Dường như Lục Trình Thiên chỉ mới vừa nhìn thấy Hà Cảnh Quân thôi vậy, đôi mắt đen u ám của anh chợt trở nên lạnh lẽo: "Lúc nào, cậu Hà thích làm ba hờ đấy, không biết bác gái Hà cảm thấy thế nào."
"Lục Trình Thiên, anh chú ý cách ăn nói của mình đi, đây là chuyện riêng của tôi và Vy Vy." Ánh mắt Hà Cảnh Quân hơi thay đổi, anh ta nhìn thẳng vào anh mà chẳng hề e dè lùi bước.
Mặc dù không biết tại sao Lục Trình Thiên có mặt ở đây, có điều anh ta tin tưởng rằng sau khi trải qua những chuyện này, Vy Vy tuyệt đối sẽ không quay lại với người đàn ông đấy nữa.
Cho dù anh ta là ba của đứa bé cũng không thể nào.
Bởi vì anh ta không xứng.
Lục Trình Thiên nhếch môi cười, trông anh hệt như Tu La mặt cười dưới địa ngục vậy, nụ cười lạnh lẽo âm u: "Tôi nói sai gì à, không ngờ cậu Hà lại có sở thích này."
"Lục Trình Thiên, anh đừng quá đáng, con nít vô tội, huống hồ chi anh còn không biết đến sự tồn tại của Du Du, anh xứng làm ba thằng bé à?" Hà Cảnh Quân chế giễu ngược lại.
Lục Trình Thiên cảm thấy giống như có mũi tên bắn thẳng vào trái tim mình vậy, anh không có lời nào để phản bác, rồi cơn giận trào lên trong lòng. Nếu như Đan Vy Vy không giấu giếm anh thì làm sao anh lại bỏ lỡ mất quá trình trưởng thành của con trai mình: "Hà Cảnh Quân, việc này không đến phiên cậu hoa tay múa chân đâu."
"Chỉ cần là việc liên quan đến Vy Vy và Du Du, tôi phải lo đến cùng."
Lục Trình Thiên cười lạnh: "Chỉ sợ cậu không có khả năng này."
Hà Cảnh Quân không biết thủ đoạn của Lục Trình Thiên nhưng Đan Vy Vy đã hiểu rõ từ lâu lắm rồi, trong lòng cô thấy căng thẳng, cô siết chặt bàn tay rồi quay lại nhìn người đàn ông làm cô đau đớn khôn xiết ấy: "Lục Trình Thiên, đây là việc của chúng ta, đừng làm liên lụy đến người khác."
Lục Trình Thiên mới phát hiện trên người phụ nữ trước mặt mình, ngoại trừ đôi mắt vẫn trong trẻo ấy ra thì còn lại toàn là vết thương lớn nhỏ, chiếc áo thun trắng in hình hoạt hình cô mặc trên người cũng thủng lỗ chỗ.
Không, đây không còn là áo thun trắng nữa rồi mà là chiếc giẻ lau thấm đẫm máu vắt treo người cô.
Chân cô còn quấn băng, đi đôi dép dùng một lần của bệnh viện, cả người cô ngoại trừ nhếch nhách ra cũng chỉ còn nhếch nhác mà thôi.
Tại sao, tại sao không có ai nói cho anh nghe cô bị thương nặng đến thế này.
"Vy Vy, em đừng qua đó." Anh ta không hề sợ uy hiếp của Lục Trình Thiên.
Đan Vy Vy mỉm cười nói với Hà Cảnh Quân: "Không sao đâu, việc cần đến thì sẽ đến thôi, nhiều năm sống trong lo lắng sợ hãi như vậy rồi cũng phải đến lúc nói cho rõ ràng thôi."
Cô từ căng thẳng chầm chậm cảm thấy thư thả, phải đấy, giấu giếm suốt bốn năm ròng rồi, đêm nào cô cũng sợ không biết bản thân mình có bất cẩn lỡ lời hay không, nửa đêm lại giật mình tỉnh giấc một lần, cuối cùng, lần này cô có thể không cần giấu giếm trốn tránh nữa rồi.
Lục Trình Thiên trước giờ chưa từng biết chùn bước là gì, nhưng lúc nhìn Đan Vy Vy bước từng bước lại gần mình, lần đầu tiên anh cảm thấy không dám đối mặt, nhưng sau đó lại nghĩ đây đều là lỗi của Đan Vy Vy, bèn cứng rắn trở lại.
"Đi thôi, không phải anh muốn biết à, tôi sẽ nói cho anh biết." Chỉ hy vọng sau khi anh biết sự thật rồi sẽ tránh xa tôi ra một chút, Đan Vy Vy lê chân, kiên định bước về trước.
Lục Trình Thiên mím môi, nhấc chân đi theo cô, cũng phải, chuyện giữa hai người bọn họ không thể để người ngoài nhúng tay vào được.
Chỉ là rất nhiều lần nhìn thấy Đan Vy Vy suýt ngã, lòng Lục Trình Thiên nóng như lửa đốt, lần nào anh cũng đều ráng kềm chế cơn kích động muốn chìa tay ra của mình rồi tự nhủ trong lòng, đây đều là mánh khóe cô ưa dùng mà thôi.
Nếu không phải như vậy, sao bốn năm nay anh lại bị cô ta quay mòng mòng kia chứ.
Đan Vy Vy chỉ đi một đoạn đường ngắn thôi đã thở hồng hộc, hành lang bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người bọn họ, tiếng dép lê yếu ớt và tiếng giày da lạnh lẽo, hai tiếng động này thỉnh thoảng lại hòa vào nhau.
Làm vang lên âm thanh đong đầy vẻ xa cách.
"Chúng ta nói chuyện ở đây đi." Đan Vy Vy chợt ngừng bước, cô quay người tựa lưng vào bức tường ốp gạch sứ lạnh lẽo, nương nhờ bức tường cứng rắn ấy để giữ vững thân mình.
"Tại sao cô giấu giếm tôi." Ánh mắt lạnh lùng của Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy, chỉ có điều lòng anh rất đỗi hỗn loạn, không thể hiểu được ánh mắt ảm đạm của cô có nghĩa là gì.
Phải đau lòng đến mức nào mới có vẻ ảm đạm và bi thuơng như vậy.
Anh không dám tiếp tục suy nghĩ cặn kỹ.
Đan Vy Vy mở miệng, cố gắng khiến cho mình trông không đến nỗi quá nhếch nhác và căng thẳng: "Lục Trình Thiên, anh có còn nhớ tôi đã hỏi anh một câu không."
Lục Trình Thiên chớp chớp mắt nhưng không trả lời.
Dường như Đan Vy Vy cũng không để ý, cô không nhìn vào gương mặt lạnh lẽo của anh nữa mà quay đầu nhìn ngắm phong cảnh ở đằng xa xa, tựa hồ chỉ có thế mới thản nhiên đối mặt được: "Tôi hỏi anh thích tôi không, nhưng trước giờ anh chưa từng trả lời."