Chuyện Chàng Luật Sư Và Nàng

Chương 302: Chap-302




CHƯƠNG 302: THÁM TỬ THEO DÕI

Đan Diễn Vy nhanh chóng về nhà, Du Du đang ngồi yên lặng trên bệ cửa sổ chờ cô về, nhìn thấy bóng dáng của cô, vui vẻ bò leo dậy, chạy tới hướng cô.

“Mẹ, mẹ về rồi.”

Đan Diễn Vy đón thân hình nhỏ nhắn của con trai, lo lắng dặn dò: “Du Du, sức khỏe con còn chưa khỏe hẳn, đừng chạy lung tung.”

“Mẹ, con có thể đi học không?” Du Du sa vào lòng cô, cái đầu nhỏ cọ cọ bụng cô, buồn bã nói.

Đan Diễn Vy mới nhớ tới Du Du đã lâu không đến mẫu giáo, mỗi ngày đều ở nhà một mình, nhưng cô lại không thể luôn ở bên cạnh nó, cứ như vậy cũng không tốt.

Trẻ con cần tiếp xúc với bạn nhiều mới tốt, là cô quá vội vàng mà bỏ quên điểm này.

“Du Du, đợi sức khỏe con tốt rồi, mẹ sẽ đưa con đến mẫu giáo.”

“Thật tốt quá.” Du Du còn chưa vui mừng được nửa phút, tâm trạng đã trở nên chùng xuống: “Mẹ, vậy mẹ nói lúc nào sức khỏe con mới có thể tốt lên.”

Có phải chỉ cần luôn không tốt là cậu cần luôn ở nhà, như vậy thật nhàm chán.

Đan Diễn Vy xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Đợi một tuần nữa được không, đợi bác sĩ kết luận kiểm tra không có vấn đề, con có thể đi mẫu giáo rồi, nhưng con phải nghe lời mẹ, không được chạy lung tung.”

Phẫu thuật lần trước không thành công còn lưu lại di chứng, chỉ cần tâm trạng kích động không thể không chế hô hấp, sẽ rất dễ sốc hôn mê, bất kể là dạng nào, đối với thân thể nhỏ bé của cậu cũng là một đả kích rất lớn.

“Mẹ yên tâm, Du Du sẽ là bé ngoan.” Du Du đưa đầu tới, ra sức gật đầu.

Đan Diễn Vy vuốt vuốt tóc cậu, cười không nói, cô tin Du Du sẽ nghe lời.

“Mẹ, chân mẹ sao lại chảy máu.” Du Du không cần thận nhìn đến vị trí sau chân Đan Diễn Vy, còn nhìn vết máu trên đất.

Đan Du Du nhẹ liếc một cái, làm như không có việc gì nói: “Không sao, có thể vừa nãy mẹ bất cẩn đụng vào, con đợi ở đây, mẹ lên lầu thay quần áo.”

Cô không thích hơi thở bá đạo của đàn ông đó dính trên người.

Đau đớn trên chân sớm đã chết lặng đến mức cô không còn cảm giác, máu chảy hay không chảy cũng không có gì khác.

——

“ Cô ấy về rồi.”

“Đúng vậy, cô Đan gặp được anh Thẩm, được anh Thẩm đón lên xe đưa đến đường.” Người đàn ông trả lời đem đầu cuối xuống hơn nữa.

Thân hình Lục Trình Thiên đang ngồi trong xe khựng lại một chút, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, bình tĩnh mở miệng: “ Vậy sao, Lục Nhĩ còn chưa chết đâu.”

“Không có, còn đang trong bệnh viện chữa trị.” Người đàn ông không biết ý tứ trong lời nói của Lục Trình Thiên, thành thực trả lời.

Ngón trỏ thon dài của Lục Trình Thiên gõ gõ chân, giọng nói hời hợt: “Nếu hắn tên Lục Nhĩ, vậy đem cái tai dư của hắn cắt đi, xem như báo đáp ‘công lao giúp đỡ’ của anh Thẩm.”

“Dạ, dạ, luật sự Lục.” Người đàn ông hầu kết bất giác nuốt một cái, Thẩm Lãng chỉ là tiễn Đan Diễn Vy liền muốn cắt một tai của Lục Nhĩ như “hồi báo’.”

Đây là thật sự cảm ơn, hay là làm Thẩm Lãng biết ranh giới cuối cùng của anh.

Tuyên chiến trực tiếp với Thẩm gia như vậy có thật sự tốt không, trong lòng mặc dù nghĩ vậy, hắn vẫn không có can đảm hỏi.

Tin tức Vũ Thư đón được Đan Diễn Vy về nước lan rất nhanh: “Đồ tiện nhân đó còn dám về nước, thật sự một chút cũng không để lời cảnh cáo của tôi vào trong mắt.”

“Cô Vũ cô trước đừng giận, nghe nói Đan Diễn Vy sẽ đính hôn ngay với Hà Cảnh Quân.” Người báo cáo là thám tử Vũ Thư luôn sắp đặt bên người Đan Diễn Vy, báo cáo tin tức truyền tới.

Mắt Vũ Thư dừng lại một chút, u ám nhìn hắn: “Ngươi nói gì, cô ta sắp đính hôn với Hà Cảnh Quân.”

“Đúng vậy.” Thám tử gật đầu đáp.

Mắt Vũ Thư sáng lên, đột nhiên không tức giận nữa, hai tay thon trắng nhẹ nhàng bóp lại: “Chẳng trách tiện nhân đó dám về nước, thì ra là muốn kết hôn với Hà Cảnh Quân, cô ta cho rằng như vậy thì ta sẽ buông tha cho cô ta sao, nằm mơ đi.”

Dừng lại một giây, trầm giọng chất vấn: “Đồ con hoang kia thì sao, cũng về nước rồi?”

“Đúng, đúng vậy, đứa bé trai đó...”

Thám tử bị Vũ Thư trừng một cái, nhanh chóng mở miệng: “A, không, là đứa con hoang đó cũng cùng về, nhưng lần này Hà Cảnh Quân bỏ ra sức lực rất lớn, vẫn chưa tìm được địa chỉ xác thực của họ.”

Vũ Thư khinh thường hừ lạnh: “Hắn cho rằng dấu hai cái đồ tai họa đó đi, thì ta sẽ hết cách sao, chuyện họ đính hôn Thiên có biết không?”

“Biết, có biết.” Thám tử nói xong có chút do dự không chắc nhìn Vũ Thư một cái.

Vũ Thư không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì nói thẳng, úp úp mở mở làm gì, tôi có thể bỏ số tiền lớn thuê anh đến làm việc giúp tôi, nếu chỉ là một chút tin tức như vậy, tôi còn cần anh làm gì.”

“Là như thế này...” Thám tử không tự nhiên xoa xoa lòng bàn tay: “Luật sư Lục sớm đã bắt cóc tiện nhân đó.”

Hắn nhìn Vũ Thư sắp nổi giận liền nhanh chóng bổ sung một câu: “Nhưng mà lúc ở trên cầu vượt lại đem cô ta bỏ lại, để cô ta tự mình về, tôi nhìn thấy gót chân cô ta chảy máu ngồi trên đất khóc.”

Hắn cảm giác sau đó không cần lại quan sát, cho nên đi luôn, không biết còn có một màn Thẩm Lãng.

Bỏ lại? Vũ Thư suy nghĩ những hàm ý bên trong những lời này, nếu Thiên thật sự ghét bỏ vứt Đan Diễn Vy lại thì tự nhiên là tốt nhất, nếu là vì ghen mà tức giận, vậy thì...

Không, sẽ không thể nào có thể như vậy, người Thiên yêu cho đến cuối cùng chỉ có mình cô ta mới đúng.

Vũ Thư đem suy nghĩ đáng sợ trong lòng ném ra sau đầu, nhưng nếu thật sự là vậy, cô ta cũng không cần đi tìm Đan Diễn Vy gây phiền phức, càng làm càng loạn, hiện tại nếu giết Đan Diễn Vy, Thiên nhất định sẽ hoài nghi cô ta.

Lại thêm một người chết, rất nhiều chuyện sẽ không còn như vậy nữa, trước tiên đợi Đan Diễn Vy đính hôn, rồi lại tìm thời gian giết cái đồ con hoang đó.

“Đúng rồi, người Hà gia thái độ như thế nào.” Nếu Hà gia biết sự tồn tại của đứa nhỏ đó, cô ta sẽ cần giết tên nghiệt chủng đó trước, còn không, chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị đào ra.

“Không, không rõ.” Thám tử co đầu rụt cổ trả lời, đây không phải là nội dung trong phạm vi hợp đồng của họ, cho nên hắn cũng không để y.

Vũ Thư tức giận quát: “Đồ vô dụng, còn không nhanh chóng đi làm chuyện này cho tôi.”

“Cô Vũ, tôi biết rồi, tôi lập tức cho đàn em đi tra.” Thám tử sợ hãi cúi đầu khom lưng, thế lực của Cảnh gia, muốn phong sát một thám tử nhỏ như hắn đơn giản như trở lòng bàn tay, tiền thế này rất dễ kiếm, nhưng không cẩn thận ngay cả mạng cũng không còn, càng đừng nói đến xài.

Ai làm cầu phú quý trong hiểm nguy, không liều một phen, hắn vĩnh viễn đều là người hạ đẳng phải cúi đầu khom lưng với người khác.

Vũ Thư nhìn thấy hắn xoay người muốn đi, lập tức mở miệng gọi hắn lại: “Đợi chút, anh quay lại cho tôi.”

“Cô Vũ còn có gì phân phó.” Thám tử nhanh chóng quay đầu cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.