CHƯƠNG 30: DU DU
CHƯƠNG 30: DU DU
Đan Diễn Vy chạy một mạch về căn chung cư nhỏ của chính mình, cô không dám buông lỏng một phút nào, cô chỉ sợ ngộ nhỡ Lục Trình Thiên biết người gọi điện thoại tới.
Đi theo Lục Trình Thiên ba năm, cô học được rất nhiều thứ, đầu tiên là che giấu dấu vết, giống như ghi chú này, bởi vì quan trọng, cho nên cô ghi chú rất đơn giản, chỉ có một từ, chỉ cô hiểu được.
Trong lòng cô, người này có vị trí thứ nhất, còn quan trọng hơn Lục Trình Thiên.
Đan Diễn Vy không lo đến việc hô hấp của cô còn chưa ổn định, cô luống cuống gọi điện thoại. Trong lòng cô không có cách nào bình tĩnh được, cô đi tới đi lui trong phòng khách, trong lòng lẩm nhẩm, mau nghe máy đi, mau nghe máy đi.
Ngày thường bà sẽ không gọi điện thoại cho cô muộn như thế, bà gọi đến, nhất định là có chuyện gì khẩn cấp xảy ra.
May mắn điện thoại nhanh chóng được kết nối, không chờ đối phương lên tiếng, Đan Diễn Vy liền sốt ruột hỏi: “Bà ngoại, là sức khỏe Du Du không ổn ạ?”
“Vy Vy, không hay rồi, Du Du sốt cao không giảm, điều kiện chữa bệnh ở nông thôn có hạn, bà nên làm gì đây?” Ở đầu dây bên kia, bà ngoại sốt ruột không thua gì cô.
Đan Diễn Vy vừa nghe thấy nói Du Du sốt cao không giảm, người cô hơi lảo đảo, cô không thể tiếp tục ở đây thêm một phút nào nữa, cô hận mình không có cánh để lập tức bay về.
Trong lòng cô dĩ nhiên vô cùng sốt ruột, ngoài miệng còn phải an ủi bà ngoại đang lo lắng như cô: “Bà ngoại, bà đừng lo, con về ngay đây, con lập tức đưa Du Du đến bệnh viện.”
“Ừ, Vy Vy, bà biết con rất sốt ruột, nhưng con phải chú ý an toàn đấy.” Bà ngoại sợ trong lòng Đan Diễn Vy nóng như lửa đốt, trên đường đi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà quan tâm dặn dò.
“Bà ngoại, con biết rồi, bà yên tâm, con sẽ chú ý an toàn, con sẽ về nhanh thôi.” Trong lòng Đan Diễn Vy ấm áp, từ khi ba mẹ cô qua đời, chỉ còn lại bà ngoại lớn tuổi quan tâm cô.
Cô vội vàng cúp máy, cô cầm tiền, không kịp qua nhà ga mua vé, cô bao một chiếc taxi, mang theo tâm trạng hoảng hốt lo sợ đi về phía nông thôn.
May mắn là thành phố Cần An cách chỗ cô ở không xa, đi xe chỉ mất một tiếng.
Xe nhanh chóng rời khỏi khu vực nội thành, chạy trên con đường quốc lộ trống trải, xung quanh tối đen, chỉ có ánh sáng từ hai ngọn đèn phía trước đầu xe, Đan Diễn Vy an tĩnh ngồi ở ghế sau, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi về sau…
Trí nhớ của cô theo đó trở về ba năm trước đây, trở về buổi tối nóng bỏng triền miên, lần đầu tiên của Lục Trình Thiên và cô xảy ra ở trong căn chung cư bọn họ ở trong ba năm qua, mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên như thế.
Một người là đàn ông độc thân đã lâu, một người là cô gái cẩn thận từng ly từng ý thầm thương trộm nhớ anh, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng đủ cháy lan ra cả đồng cỏ.
Có lẽ cả hai người đều là lần đầu tiên, bọn họ điên cuồng cả một đêm, ngủ thẳng đến trưa, ai cũng không nhớ tới việc dùng biện pháp an toàn, Lục Trình Thiên giống như dã thú vừa được ăn thịt sau chuỗi ngày ăn chay, làm không biết mệt mỏi.
Cô căn bản không có sức lực nghĩ đến hậu quả gì, kết quả rất hiển nhiên, bởi vì mấy tháng đó kinh nguyệt cô khác thường, ba tháng sau, cô phát hiện mình mang thai.
Không có một chút dấu hiệu nào, cô đột nhiên biết mình mang thai, hơn nữa đã ba tháng, lúc đầu Đan Diễn Vy rất sợ hãi, kích động, dần dần cô trở nên kiên định và kiên quyết.
Cô muốn đứa bé này, muốn đứa con của cô và Lục Trình Thiên, khi đó giữa hai người chỉ là quan hệ bình thường, nhiều nhất cũng chỉ có thêm một tầng quan hệ “bạn giường” mà thôi.
Cô không dám nói cho Lục Trình Thiên biết tin tức này, không cần quan tâm Lục Trình Thiên sẽ có phản ứng gì, chủ yếu là muốn giữ lại đứa bé này.
Cho dù hai người chia tay, cô còn có đứa bé.
Sau đó cô sợ Lục Trình Thiên phát hiện ra, thời gian dài, bụng của cô lớn dần, đến lúc đó căn bản không giấu được, cho nên cô tìm lý do về chăm sóc bà ngoại bị ốm.
Cho dù là Lục Trình Thiên hay là người trong cửa hàng, đều không có ai nghi ngờ.
Cô lén về một mình, ba tháng đầu thai kỳ, cô không nôn, cô còn cho rằng mình gặp may, nhưng đến khi trở về nông thôn, cô mới biết được thử thách thực sự lúc này mới đến.
Cô ăn gì nôn cái đó, cô không ngửi được mùi tanh của cá, không ngửi được mùi thịt, cô chỉ có thể ăn một ít rau xanh và hoa quả, so với lúc không mang thai, người cô còn sút mấy cân, khiến cho bà ngoại rất lo lắng.
Vất vả chịu đựng mấy tháng đó, bụng của cô giống như quả bóng hơi được thổi lên, đứa nhỏ đè xuống lục phủ ngũ tạng, thỉnh thoảng khiến cho cô không thở nổi, buổi tối cô đi tiểu đêm rất nhiều, chỉ có một mình cô sờ soạng trong bóng đêm.
Có đôi khi cô nghĩ đến người khác mang thai đều có chồng ở bên, còn cô chỉ có một mình, cô khóc một chút, đứa nhỏ trong bụng cô giống như hiểu được, đạp khẽ bụng cô mấy cái, cô biết sự kiên trì của mình là đáng giá.
Chẳng qua cô không nghĩ tới mình sẽ sinh non, đứa nhỏ chưa đủ bảy tháng đã vội vã đòi ra, cô theo đứa nhỏ đi dạo ở quỷ môn quan một lần, trong đó có bao nhiêu vất vả và nguy hiểm, chỉ có mình cô biết.
Vất vả sinh được đứa nhỏ ra, bác sĩ lại nói cho cô biết, đứa nhỏ mắc bệnh tim bẩm sinh, lớn hơn một chút, bắt buộc phải làm phẫu thuật, hơn nữa còn chia ra làm nhiều lần, một lần không thể làm xong.
Chuyện này cần một số tiền lớn, mấy lần trước cô đều dùng tiền tiết kiệm của mình, mặc dù cô sống túng thiếu, vất vả, thế nhưng cô chưa từng từ bỏ, chưa từng thể hiện ra trước mặt Lục Trình Thiên.
Điểm này cô làm rất tốt, bởi vì trong suốt ba năm, Lục Trình Thiên cũng không hề phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào.
Chỉ là hiện tại bệnh tình của Du Du không thể kéo dài được nữa, còn một lần phẫu thuật cuối cùng, đúng lúc ở nước ngoài, nhóm chuyên gia về tim mạch hàng đầu thế giới đang có lịch trống, có thể giúp phẫu thuật cho Du Du, có điều chi phí rất đắt đỏ.
Cho dù là chi phí phẫu thuật hay các chi phí chăm sóc sau khi phẫu thuật, ít nhất cần có 15 tỷ đồng.
Cô nghĩ đến Du Du thường xuyên khát vọng nhìn theo những đứa trẻ khác chạy nhảy nô đùa trên đồng ruộng, ánh mắt hâm mộ đó khiến cho cô đau lòng không thôi.
Đối với những đứa nhỏ khác mà nói, những động tác này rất bình thường, thế nhưng đối với Du Du lại xa xỉ như thế, cô biết cho dù như thế nào, cô cũng phải buông tay, đánh cuộc một lần.
Vũ Thư trở về chỉ là một ngòi nổ thúc đẩy chuyện này phát sinh mà thôi, là ba của Du Du, cô cảm thấy cô lấy món tiền này của anh cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là cô không thể nói ra lý do mà thôi.
Cô không có cách nào nói ra khỏi miệng, còn nhớ ngày đó, lúc cô đè nén sự khẩn trương, tâm trạng kích động hỏi Lục Trình Thiên có thích mình hay không, ánh mắt anh trầm mặc đã đánh nát phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô.
Cô hiểu Lục Trình Thiên không yêu mình, cô cũng hiểu chuyện của Du Du không thể nói cho Lục Trình Thiên biết.
Cô không thể mất đi người yêu lại còn mất đi cốt nhục, cho nên cô hạ quyết tâm, bởi vì thế cô mới có thể thoải mái đáp ứng yêu cầu quá đáng của Lục Trình Thiên.
Cô quyết định đưa Du Du ra nước ngoài mổ, nói cách khác, sau này cô sẽ vĩnh viễn không quay về.
Hồi ức giống như một bộ phim điện ảnh cũ không ngừng chiếu lên trong đầu cô, cô là một người ngoài cuộc, cho dù dùng sức như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật.
“Cô gái, đến nơi rồi.” Giọng nói của tài xế từ phía trước truyền đến, thật lâu không nghe được câu trả lời, ông ta nghi ngờ nghiêng đầu nhìn lại, cô gái xinh đẹp khuôn mặt đã giàn dụa nước mắt từ bao giờ.
Giọng nói của tài xế rất cẩn thận, sợ kích thích đến cô gái nhìn giống như đang vô cùng bi thương, tuy ông ta không biết vì sao cô muốn khóc, thế nhưng muộn như thế còn bắt xe về quê, nhất định là có việc gấp.
“Cô gái, cô không sao chứ?”
Sau hai tiếng gọi này, Đan Diễn Vy dường như bừng tỉnh từ trong mơ, cô bỗng hoàn hồn, đưa tay lên mặt, trên đó đều là nước mắt, cô lấy tay lau đi, giữ vững tinh thần: “Bác tài, tôi không sao, làm phiền chú ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đón một người, sau đó chúng ta quay về nội thành, chú yên tâm, tôi nhất định trả chú gấp đôi tiền, đây là tiền đặt cọc, chú cầm trước đi.”
Đan Diễn Vy sợ tài xế không chờ, cô lấy từ trong ví ra bảy trăm nghìn đưa cho tài xế.
Tài xế lắc đầu, thật thà nói: “Cô gái, không sao, cô đi đi, tôi đỗ xe ở đây chờ cô.”
Đan Diễn Vy cũng không miễn cưỡng, nói một câu cảm ơn, sau đó đi xuống xe.