CHƯƠNG 242: GẦN GŨI HÀ CẢNH QUÂN
CHƯƠNG 242: GẦN GŨI HÀ CẢNH QUÂN
Đan Diễn Vy nhận đồ từ Du Du, áng chừng nói: "Một mình cậu mà mua nhiều như vậy, Tư Tư cậu là heo sao?"
"Tớ đây là nghĩ cho các cậu nha.” Vu Tư Tư thừa dịp những người khác không chú ý, liếc một cái thành bộ mặt ngây thơ dễ thương, ai bảo cô cũng là một trong những kẻ chủ mưu.
Lục Trình Thiên là kẻ ngốc nhiều tiền sao? Một đứa bé có thể ăn được một túi KFC to như thế, anh là muốn mua toàn bộ KFC về đây sao?
Trong văn phòng Đình Thịnh ở phía xa nội thành, Lân Hoàng đang làm việc không hiểu vì sao hắt xì hơi một cái: “Ai? Giữa ban ngày còn nói xấu sau lưng người khác?”
Anh ta nhận được mệnh lệnh đi mua KFC, vốn là đã rất ngạc nhiên, càng không biết ông chủ đối với mấy món đồ ăn đầy dầu mỡ này sẽ có hứng thú và muốn ăn, nhưng anh là một thư ký rất có trách nhiệm, nên cơ bản anh đã mua rất nhiều loại để ông chủ lựa chọn.
Vu Tư Tư liếc nhìn Du Du, Đan Diễn Vy cũng không có phát hiện ra.
Nhưng Hà Cảnh Quân đứng bên cạnh luôn không nói gì lại để ý thấy, anh biết Vu Tư Tư chắc chắn đang nói dối, nhưng nói dối để che giấu cái gì thì anh ta không có nghĩ tới.
"Nào, trước hết để cho Du Du và Tư Tư đi vào nghỉ ngơi đi, nhân tiện làm quen môi trường, anh để người giúp việc chuẩn bị cho Du Du một phòng, xem nó có thích không, nếu như không thích có thể để người ta sửa lại một chút.”
Đan Diễn Vy không nghĩ Hà Cảnh Quân chu đáo như vậy, bọn họ cũng chỉ là ở nhờ mấy ngày, anh ta cố ý chuẩn bị làm cho cô cảm thấy ngại ngùng: “Cảnh Quân, thật ra anh không cần phiền hà như vậy, Du Du ở cùng phòng với em là được rồi.”
Vu Tư Tư không nói bất cứ điều gì, hai tay thoải mái đút túi nhưng thật ra đã sớm lẩm bẩm trong lòng, Hà Cảnh Quân này thật đúng là cơ hội, để Du Du ở riêng một phòng, anh ta liền thừa dịp tiến tới sao.
"Không sao, nếu như Du Du không thích, các em cũng có thể ở cùng nhau." Hà Cảnh Quân nói rất tùy ý, giống như thật sự chỉ có lòng tốt, cũng không có tâm tư gì khác.
Lúc Du Du ở nhà trẻ các bạn học khác đều ở một phòng riêng, chỉ có bé là ở cùng phòng với mẹ, không phải là bé không muốn ở chung phòng với mẹ, chỉ là không muốn bị các bạn học biết được, chế giễu là bé nhát gan.
Bé chủ động nói: "Mẹ, con muốn ngủ một mình."
Đan Diễn Vy có chút sững sờ, không nghĩ tới Du Du sẽ muốn ngủ một mình, nhưng nghĩ đến tính cách của bé vẫn luôn kiêu ngạo, dịu dàng cười nói: “Được, Du Du của chúng ta hiện tại đã lớn rồi.”
"Du Du, chú Hà dẫ con đi xem phòng của mình.” Hà Cảnh Quân lộ ra nụ cười thân thiên, khom lưng đưa tay ra.
Du Du cúi đầu nhìn thoáng qua đôi bàn tay to lớn ấm áp sạch sẽ trước mặt, cũng không giống đôi tay to lớn thô ráp của ba. Sau vài giây, bé lại nhìn vào ánh mắt mang đầy ý cười của Hà Cảnh Quân, cuối cùng gật đầu, đưa bàn tay nhỏ của mình đặt vào trong bàn tay to của Hà Cảnh Quân.
Ngọt ngào cười một tiếng: "Được."
Nếu như vậy sẽ làm mẹ vui vẻ, bé sẽ học làm, hơn nữa chú Hà dường như rất tốt với mẹ, không giống ba chỉ làm mẹ buồn, bé không thể suy nghĩ về người đang ông đó nữa.
Hà Cảnh Quân cầm bàn tay mềm nhỏ của Du Du bước vào bên trong biệt thự, không thể không thừa nhận đứa bé này đáng yêu làm cho người ta không tự chủ muốn đối tốt với nó.
"Du Du thích sách à?"
Nói đến sách, đôi mắt to của Du Du nhịn không được sáng lên mấy phần, nụ cười trên mặt cũng càng nhiều thêm: "Thích."
"Trên lầu có một gian phòng đọc sách, nếu như Du Du thích, những cuốn sách bên trong có thể tùy ý xem.” Hà Cảnh Quân nhìn nụ cười hồn nhiên của bé, nhẹ nhàng nói.
"Cám ơn chú Hà." Nghe thấy có một phòng đọc sách, trong mắt Du Du khó nén được hưng phấn, mặc dù trong nhà có một cái giá sách nhưng so với một phòng sách thì căn bản không đáng để nhắc tới, bé đã sớm mong muốn có một phòng đọc sách cho riêng mình.
Hà Cảnh Quân nhẹ nhàng cười một tiếng, trẻ con thật sự dễ dàng thỏa mãn, anh tin tưởng có thể sống chung hòa thuận với Du Du.
Dưới lầu Vu Tư Tư nhìn Hà Cảnh Quân đưa Du Du đi, nói đùa: "Tớ cảm thấy Hà Cảnh Quân hẳn sẽ là một người ba đủ tiêu chuẩn, đối với trẻ nhỏ rất kiên nhẫn và dịu dàng, Du Du cũng rất thích, chi bằng cậu theo anh ta đi.”
"Nói hươu nói vượn cái gì vậy, nếu không phải lo lắng cho an toàn của Du Du, tớ cũng không nghĩ đến tới quấy rầy Cảnh Quân.” Đan Diễn Vy tức giận trợn mắt nhìn người bạn của mình, lần nào cũng nói, cũng không thấy mệt mỏi.
Đan Diễn Vy khoa trương cảm thán một câu: "Tớ đây cũng không phải vì muốn tốt cho cậu hay sao, đáng tiếc thay người ta nước chảy hữu ý, hoa rơi vô tình nha.”
"Được được, cậu cũng không cần nói dài dòng những thứ vô dụng này, còn không đi vào tớ đóng cửa bây giờ.” Đan Diễn Vy bất đắc dĩ lắc đầu không thèm để ý đến lời trêu chọc của cô, quay người đi vào biệt thự.
Vu Tư Tư cảm thấy vô vị, sờ sờ mũi đi theo vào bên trong, nói đùa, hôm nay cô không đơn giản chỉ là đến ăn một bữa ăn như vậy, mà là đến chụp ảnh để làm người nào đó tức chết, đương nhiên sẽ đem Du Du tránh đi.
Bên trong biệt thự cũng không trang trí quá sang trọng, bố cục đều là màu sắc ấm áp, cảm giác giống như một ngôi nhà ấm cúng.
Đan Diễn Vy mặc tạp dề ở trong phòng bếp thu dọn đồ ăn, Vu Tư Tư đi dạo một mình ở tầng một, vừa nhìn vừa gật đầu, Hà Cảnh Quân thật đúng là bỏ rất nhiều tâm tư, cũng làm không ít việc, cố ý quét dọn sạch sẽ biệt thự, đồ dùng trong nhà cũng thay mới hoàn toàn.
Kiểu dáng hoa văn đều là phong cách được yêu thích.
Nghĩ đến mục đích của ngày hôm nay tới đây, Vu Tư Tư im lặng cười gian hai tiếng, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cài đặt lại âm thanh cùng ánh sáng, hướng về phía phòng bếp chụp một lúc năm tấm.
Như vậy vẫn chưa đủ, cô lại phóng to hình ảnh, chụp cận cảnh, cũng là năm kiểu anh.
Chụp xong cô còn cố ý lựa chọn một phen, ảnh không vừa lòng thì xóa, đương nhiên như vậy còn chưa đủ, vẫn còn chờ nhân vật nam chính xuống phối hợp.
Du Du còn chưa xuống dưới lầu đã nghe thấy giọng nói non nớt rất hứng phấn: “Chú, trong phòng kia thật nhiều sách nha, toàn bộ chú đều đã đọc qua hết sao?”
Hà Cảnh Quân nhẹ nhàng nói: "Về cơ bản đều đã đọc hết, còn có một vài từ điển cơ bản trong đó, nếu con không biết gì có thể tra từ điển, cũng có thể hỏi chú.”
"Chú thật là lợi hại." Du Du không nhịn được nghĩ, sẽ tốn bao nhiêu thời gian để đọc tất cả những cuốn sách trên kệ kia.
Hà Cảnh Quân mỉm cười giơ tay xoa đầu bé, cũng không nói gì.
"Du Du, tới đây, dì đưa con đi xem ti vi." Vu Tư Tư vẫy tay gọi Du Du nhanh đi tới.
Du Du có chút nghi ngờ Vu Tư Tư hơi phấn khích một cách bất thường, nhưng vẫn bước từng bước chân nhỏ nhắn đi qua, bé nói nhỏ bên tai cô hỏi: “Dì, có phải dì lại có ý đồ gì xấu xa hay không?”
"Nói bậy, dì là một người thuần lương như thế, sao lại có ý đồ xấu được.” Vu Tư Tư làm như rất chính trực nói.
Cái miệng nhỏ trắng mịn của Du Du cong lên: "Dì, nói dối thì mũi sẽ dài ra nha.”