CHƯƠNG 224: DO DỰ THIẾU QUYẾT ĐOÁN
CHƯƠNG 224: DO DỰ THIẾU QUYẾT ĐOÁN
Hai người đàn ông giao chiến trong vô hình, Lục Trình Thiên thắng một nước.
Hà Cảnh Quân lẳng lặng ngồi trong buồng lái, xuyên qua cửa sổ, nhìn bóng người nhỏ yếu đó đứng ở giao lộ, giống như đang chờ, anh ta không biết trong lòng có cảm thụ gì.
Muốn xuống xe chất vấn, nhưng lại lo lắng làm hỏng khoảng cách vất vả lắm mới kéo gần lại giữa hai người mà. Anh ta có thể chắc chắn rằng Lục Trình Thiên còn chưa biết sự tồn tại của đứa bé.
Hoặc là vì giấu giếm đứa trẻ thế nên cần phải gặp mặt Lục Trình Thiên.
Dù thế nào đi nữa, anh ta biết đã như vậy rồi, anh ta cũng không bỏ được Vy Vy.
Đan Diễn Vy thật sự đang đón xe, nhưng đã muộn lắm rồi, thời gian này thì taxi không thường đi qua con đường này. Cô đang định đi xa thêm một chút, trước mặt bỗng nhiên đậu một chiếc BMW màu bạc.
Cửa xe từ từ kéo xuống, lộ ta gương mặt thanh nhã của Hà Cảnh Quân: “Vy Vy, lên xe đi."
"Cảnh Quân, đã muộn thế này, sao anh lại ở đây?" Đan Diễn Vy khó hiểu hỏi, đột nhiên nhớ tới Lục Trình Thiên rời đi không lâu, không biết Cảnh Quân có gặp phải hay không, nhưng mà nhìn vẻ mặt của anh ta giống như không biết gì hết vậy.
Suy nghĩ trong lòng rụt lại, Cảnh Quân hẳn là không thấy Lục Trình Thiên rời đi.
Ngược lại cũng không phải sợ Cảnh Quân thấy, chỉ là không biết nên giải thích thế nào. Nói Lục Trình Thiên muốn bao nuôi cô, không chỉ có cô khó chịu, Cảnh Quân khẳng định sẽ nổi giận đi tìm Lục Trình Thiên nói chuyện, chuyện này anh cũng không muốn thấy.
Hà Cảnh Quân thấy Đan Diễn Vy như đang nghĩ chuyện gì đó, vẫn có có ý định lên xe, nửa thật nửa đùa nói: “Vy Vy, sao không lên xe vậy, hay là em đang đợi người?"
"Không, không có." Đan Diễn Vy run nhẹ, miễn cưỡng nở nụ cười, thuận thế mở cửa xe rồi ngồi lên.
Hà Cảnh Quân nhìn vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Đan Diễn Vy, trong lòng hơi trầm xuống, trên mặt vẫn làm bộ như bình tĩnh mà hỏi: “Vy Vy, đã trễ vậy rồi, em dọn hành lí đi đâu đấy? Có phải Lục Trình Thiên lại tới phiền hà em không?"
Cuối cùng thì anh ta vẫn không nhịn được mà hỏi.
Đan Diễn Vy cúi đầu, tóc dài tản ra, che đi vẻ mặt thật sự của cô, giả vờ không có chuyện gì nói: “Không có mà, em chỉ muốn đến bệnh viện cùng Du Du thôi, hơn nữa em không phải định làm phiền anh mấy ngày đó sao."
Vừa nói cô lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Nếu như anh thấy không tiện, em có thể đi đến nơi ở của Tư Tư."
Để cho Tư Tư mượn cớ đi chỗ Đường Kỳ Dũng mấy ngày, chắc là không có vấn đề gì đâu.
Hà Cảnh Quân nghĩ đến chuyện Đan Diễn Vy thu dọn hành lí là vì đến ở cùng anh ta, trái tim băng giá như được truyền máu thêm lần nữa, bắt đầu có sức mà đập, giọng nói đều mang vẻ kích động.
"Không, sao lại không tiện chứ! Anh đã cho người dọn dẹp phòng ốc để các em qua rồi, vừa vặn anh đi ngang qua đây, không ngờ lại gặp phải em."
Còn có Lục Trình Thiên, anh ta bỗng nhiên kịp phản ứng, nhất định là mình bị Lục Trình Thiên gài rồi, có lẽ giữa Lục Trình Thiên và Vy Vy không xảy ra chuyện gì, anh ta không thể đơn phương suy đoán Vy Vy đúng không nào?
Như vậy thì đối với cả cô lẫn bản thân đều rất không công bằng.
"Cảnh Quân, vậy thì làm phiền anh rồi." Đi cùng Tư Tư, vẫn không an toàn cho lắm, hơn nữa chuyện của Lục Nhĩ đã để lại cho cô một bóng đen rất lớn, cô thật sự sợ khi dẫn theo đứa bé lại gặp phải nguy hiểm gì.
Hơn nữa chỗ ở của Cảnh Quân là tiểu khu trị an tốt, xếp hạng cao ở thành phố Cẩm An.
"Không phiền, anh đưa em đi bệnh viện trước." Trong lòng Hà Cảnh Quân bỗng nhiên cực kì vui vẻ, lúc cười lên còn mang theo chút ngu ngốc.
Đan Diễn Vy khó hiểu nhìn anh ta, cô nói chuyện gì đó rất buồn cười sao?
Hà Cảnh Quân bị ánh mắt đáng yêu của cô chọc cười, khóe miệng không tự chủ mà cong lên, ánh mắt nhìn cô càng dịu dàng: “Vy Vy, em thật sự rất đáng yêu."
Lời khen bất ngờ làm cho Đan Diễn Vy không kịp đề phòng, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên hơi mất tự nhiên: “Vậy, vậy thì làm phiền anh đưa em đến bệnh viện."
Hà Cảnh Quân biết Đan Diễn Vy xấu hổ không muốn nhắc lại, cho xe chạy ra khỏi cửa tiểu khu.
Chiếc xe Jaguar vốn nên rời đi, vẫn luôn dừng lại ở chỗ ngoặt, nơi dừng vừa vặn là nơi mà đứng ở cửa tiểu khu cũng không thấy được, cửa sổ thủy tinh mở từ từ tỏa ra một làn khói xanh.
Lục Trình Thiên ngậm điếu thuốc trong miệng và hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhả ra, trong buồng xe chật hẹp, mùi thuốc lá nặng hơn một chút. Anh đang nhìn, đang nhìn xem Đan Diễn Vy có lên xe Hà Cảnh Quân hay không.
Kết quả như anh đoán trước làm cho lòng anh âm trầm cực kì.
Anh chưa đi được nửa tiếng, đã gọi điện thoại cho Hà Cảnh Quân tới đón, đúng là yêu thật rồi, vội vàng như thế.
Không biết tại sao, nơi trống rỗng trong lòng ngày càng lớn, giống như bất kể hít vào bao nhiêu khói thuốc cũng không thể lấp đầy. Gương mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng tràn đầy khói mù, một lúc lâu sau, đôi môi mỏng nâng lên một nụ cười chế giễu.
Lục Trình Thiên, từ lúc nào mà mày trở nên do dự thiếu quyết đoán thế kia?
Một điếu thuốc nhanh chóng cháy hết, Lục Trình Thiên trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ, dùng sức đạp lên chân ga, xe lại khởi động, lần này thì không chút do dự mà lái sang một hướng khác.
Đan Diễn Vy ngồi trong xe nhưng trong lòng lại hoảng hốt một trận, giống như có thứ gì đó rất quan trọng đã lặng lẽ chạy khỏi lòng cô, sau đó cô lại hơi tự giễu cười một cái.
Trong lòng cô ngoại trừ Du Du, làm gì còn ai là quan trọng chứ? Cái người đàn ông làm cô tổn thương thương tích đầy mình ấy sao? Không, anh coi như là một hạt giống nảy mầm mọc rễ trong lòng cô mà thôi.
Dù là liên quan đến máu thịt và kinh mạch, cô cũng sẽ mạnh mẽ nhổ đi bụi cây có độc đó ra khỏi lòng cô.
Hà Cảnh Quân như cảm giác được Đan Diễn Vy khác thường, quan tâm hỏi: “Vy Vy em sao vậy, có phải gió lớn quá nên không thoải mái không?"
Đan Diễn Vy bừng tỉnh, thì ra không biết từ lúc nào mà bên ngoài đã bắt đầu nổi gió. Trong mùa hè nóng nực này cô lại cảm nhận được một cảm giác lạnh thấu xương, tại sao lại vậy, đây là vì sao?
Cô tránh được sự tra hỏi của Lục Trình Thiên, giấu giếm chuyện của Du Du. Sau một thời gian có thể rời đi, cô hẳn nên vui vẻ mới đúng, nhưng sao nơi ngực ấy, làm thế nào cũng không bắt được trái tim vốn nên đập nữa rồi?
"Em không sao, chắc là mùa hè này sắp qua rồi." Ánh mắt hơi trống rỗng của Đan Diễn Vy nhìn ra màn đêm đen, chỉ có mấy ngọn đèn neon còn kiên trì nhấp nháy, giống như là đang nhắc nhở cô, dù có phồn hoa thế nào, náo nhiệt thế nào thì cũng có lúc phải hạ màn xa cách.
Hà Cảnh Quân chăm chú nhìn con đường phía trước, một bên đưa tay chính xác nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đan Diễn Vy, dịu dàng nói: “Dù có bao nhiêu xuân hạ thu đông đi nữa, anh cũng sẽ cùng em vượt qua."
Đan Diễn Vy theo bản năng muốn rút tay ra, nghĩ đến chuyện mà Hà Cảnh Quân làm cho cô, kiên cường nhìn đi sự khó chịu, không muốn anh ta quá khó chịu, miễn cưỡng cười nói: “Cảm ơn anh nhé Cảnh Quân. Nhưng mà em cảm thấy, dù là mùa nào đi nữa, vẫn nên trải nghiệm những phong cảnh khác nhau, đó mới là cuộc sống mà em hướng tới."
Cô không muốn bị trói buộc ở một chỗ. Bây giờ trên tay cô không thiếu tiền, chờ Du Du phẫu thuật thành công rồi dưỡng sức thêm một thời gian, sau đó cô hi vọng sẽ đưa Du Du đi ngao du khắp thế giới.
Cô muốn đi đến biển tình yêu, nhìn xem bầu trời ở đó có phải màu xanh hay không, bãi cát có phải trắng vậy hay không. Cô muốn đi xuyên qua thâm cốc hẹp dài, trải nghiệm những phong tục tập quán ở các nơi.